Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 72: Bài thơ trên cây gạo



“Thật thoải mái quá.” Minh Hoa cảm thán một tiếng. Bể tắm rất rộng, cô có thể thoải mái đắm mình trong đó.

Đã lâu rồi Minh Hoa mới được tắm ở nhà tắm đúng cách như thế này, hai năm qua cô và Thiên Tuệ toàn là tắm dưới các dòng suối mà thôi.

Nghĩ đến Thiên Tuệ cùng hình ảnh của ba người một nhà đằm ấm kia thì Minh Hoa lại thở dài một hồi.

Vì y phục cô đã nhuốm máu nên trông rất bẩn, các nữ nô phải đi tìm cho cô một bộ y phục khác.

Đó là một bộ áo mang lam sắc, kiểu cách là áo giao lĩnh vạt ngắn, dưới thân quấn thường chờm lên chiếc váy dài trắng nhạt. Khi cô mặc vào, làn tóc ướt xõa xuống lưng kết hợp với làn da trắng vàng, đôi má hơi phiếm hồng vì ngâm nước trông cô như là một tiên nữ hạ phàm vậy. Đặc biệt là ánh mắt sạch sẽ, thiên chân vô tà của cô càng tô thêm vẻ thanh cao, thoát tục.

Một nữ nô không nhịn được kêu lên: “Đẹp... Đẹp quá.”

Minh Hoa nghe được, cô lẩm bẩm: “Đẹp sao?” Rồi cô nhìn vào cái gương làm từ sắt tinh khiết bên cạnh. Cô cảm thấy cũng rất bình thường mà, tỉ tỉ còn đẹp hơn nữa cơ.

Bọn họ hộ tống cô đi ra khỏi phòng, thấy có Đàm phu nhân, Đàm lão gia cùng Đàm tiểu thư đi tới thì họ hành lễ chào một tiếng.

Đàm phu nhân nhìn đến dung nhan của Minh Hoa mà chính bà cũng phải kinh diễm. Bà không thể ngờ được trước đó hình ảnh Minh Hoa mạnh mẽ, có khí phách giang hồ tùy tiện thế mà vừa khoát lên mình bộ áo váy đã rủ bõ hết tất cả.

Trông cô như một tiểu thư khuê các dịu dàng thùy mị hơn. Cô vừa đi vừa lau tóc vừa nói lời cảm ơn với bọn họ.

Thanh Loan chạy xung quanh Minh Hoa, cô ngắm ngía khắp người Minh Hoa khiến Minh Hoa phải hỏi một câu: “Sao thế?”

Cô bé ánh mắt long lanh bảo: “Tỉ tỉ xinh đẹp quá, như tiên nữ a.” Cô bé rất là thích dáng vẻ của Minh Hoa khi mặc váy lúc này.

Thấy dáng vẻ tinh nghịch với đôi mắt tròn xoe của Thanh Loan, không hiểu sao Minh Hoa phì cười một tiếng: “Cảm ơn muội.” Cô xoa đầu đứa bé.

“Cô nương nên cười nhiều hơn, lúc cô cười trông rất đẹp.” Đàm phu nhân cũng thấy lúc Minh Hoa cười lên trông vô cùng dịu dàng và nữ tính, khác xa vẻ tùy ý hào sảng của giang hồ kia.

Bọn họ chúc Minh Hoa ngủ ngon rồi đi về phía phòng của mình.

...

Các vì sao đã lên, ánh trăng mờ chiếu qua sự yên tĩnh của đường xá, lúc này ta có thể nghe rõ cả những tiếng chít chít, tiếng ve kêu, tiếng gió thổi qua các khung cửa.

Mọi nơi đều bao trùm trong bóng tối, Minh Hoa không thể ngủ được, cô nằm ngả lưng trên mái ngói, ánh mắt nhìn ngắm các vì sao như đang tìm kiếm một điều gì đó với mình.

“Lạch cạch.” Một tiếng động vang lên đánh thức dòng suy nghĩ của Minh Hoa.

“Ai?”



Ở một nơi trên Hoa Lư có thế đất đẹp hình hoa sen tám cánh, có một cây gạo lớn mà người dân vùng này rất kính sợ.

Trước cây gạo là một nhóm người mặc đồ đen, tuy nhiên có một vị mặc áo bào nâu đen đứng chỉ huy một đám người làm việc, hình như là đang khắc chữ trên cây. Chí Trung thấy vậy không nhịn được lại gần hơn xem.

Hắn ngồi trên cây ngó xuống, hắn nhận ra vị mặc áo bào nâu kia, đó chẳng phải là Đào đại nhân giữ chức vị Chi hậu trong triều sao. Ông ta là người kiệm lời, lại không có quan hệ thân mật giao du với các quan lại khác, có thể nói quan lộ của ông vô cùng sạch sẽ.

Chí Trung khó hiểu tại sao giờ này ông ta lại hiệu triệu bọn thuộc hạ làm gì với cái cây gạo đó... Cây gạo, hắn bỗng nhớ ra mục đích mình đến đây.

Hắn bèn nhìn đến thứ mà họ khắc lên cây gạo:

“Thụ căn điểu điểu

Mộc biểu thanh thanh

Hòa đao mộc lạc

Thập bát tử thành

Chấn cung kiến nhật

Đoài cung ẩn tinh.” *

Giống, quá giống với bài thơ mà Long Việt hoàng huynh viết cho hắn. Hoàng huynh hắn còn bảo phải tìm người khắc thật nhanh bài này lên một cây gạo ở nơi đây, không ngờ đã có người làm trước rồi, tuy nhiên thì vẫn còn thiếu a.

“Ha ha ha ha, không ngờ Đào đại nhân lại có thú vui khắc chữ lên cây như vậy a.” Tiếng nói vang vọng làm Đào đại nhân kinh hãi, đó là tiếng nói mà mỗi ngày ông đều nghe thấy, không thể quen thuộc hơn nữa.

Ông rùng mình quay lại, thấy có một bóng đen nhảy xuống khỏi cây, ông nuốt nước miếng “ực” một tiếng, cố nặn ra lời: “Bệ... Bệ hạ, tại sao người lại ở đây?” Ông cũng cảm thấy rất vô lí, đáng lẽ giờ này hoàng thượng phải ở trong hoàng cung nghỉ ngơi và hưởng thụ mĩ nhân chứ.

Thôi chết, lời sấm... vị hoàng đế trước mắt là kẻ vô cùng tàn bạo, giết anh đoạt vị, lấy tính mạng của con dân ra chơi đùa và đặc biệt là rất ham mê tửu sắc... Nếu để hoàng thượng thấy được e rằng kế hoạch của ông và những người đó sẽ trở thành công cốc mất, quan trọng hơn là đối mặt với tử tội nữa.

Đào đại nhân đã sắp bảy mươi tuổi, lúc này khuôn mặt vì lo lắng sợ hãi mà trở nên già nua hơn. Ông... Ông phải làm gì đây.

Chí Trung vừa ngắm nhìn dòng thơ vừa để ý sắc thái biểu cảm thay đổi qua từng giây của ông ta, hắn phì cười trong lòng: “Chậc, chẳng biết tại sao hoàng huynh lại coi trọng hắn ở điểm nào nữa, rõ là nhát cấy mà.”

Chí Trung đọc to bài thơ khác trên đó lên một lần nữa. Từng chữ hắn đọc lên đều đang khủng bố tinh thần của Đào đại nhân, lúc này trong lòng ông đang cầu trời khẩn phật, chỉ thầm hi vọng hoàng thượng không hiểu gì hết.

“Thơ hay, thơ hay.” Chí Trung khen một tiếng.

Đào đại nhân sợ hãi phụ họa: “Vâng vâng. Thơ hay ạ, lão thần chỉ khắc chơi trên cây cho mọi người cùng đọc thôi ạ.”

Ông chưa kịp mừng rỡ vì Chí Trung không hiểu thì Chí Trung lại nói: “Bất quá nó chưa hoàn thành, ta muốn hoàn thành nó.”

“Vâng vâng, hoàng thượng cứ theo ý ngài ạ.” Lúc này thì tính mạng còn quan trọng hơn là nhiệm vụ nữa rồi, ông sẽ tạ tội với sư Vạn Hạnh sau vậy.

Chí Trung đọc tiếp đuôi bài thơ mà không hề nhìn đến sắc mặt xám mét của ông:

“Lục thất niên gian

Thiên hạ thái bình.” **

Vừa dứt lời thì Đào đại nhân trong lòng chết lặng, ông sợ hãi nhìn Chí Trung. Hai câu Chí Trung vừa đọc khớp hoàn toàn với trong bài thơ mà ông đang khắc.

Ông nhanh chóng quỳ xuống, run rẫy bẩm: “Bệ hạ, đây là chủ ý của mình ta, nếu bệ hạ muốn trừng phạt thì hãy trừng phạt lão già này thôi.” Bệ hạ đã biết, khi nghe hai câu thơ cuối ông đã biết rằng bệ hạ đã biết những ý nghĩ của bài thơ đó rồi. Vì giang sơn xã tắc cùng với thiên thu đại nghiệp, ông đành phải đứng ra chịu chết thôi.

Nhìn hắn quỳ rạp mà Chí Trung phì cười, hắn quay lưng bước đi vào màn đêm, để lại một câu nói: “Thập bát tử thành, ha ha ha, Đào đại nhân, trong thời của ta sẽ không có mộ của ngài đâu. Ha ha...”

Đào đại nhân kinh ngạc ngẩn cao đầu lên nhìn đến bóng lưng của Chí Trung, hắn lẩm nhẩm: “Bệ hạ, rốt cuộc là người đang tính toán cái gì chứ?”

Ông ta không hiểu vì sao bệ hạ lại bỏ qua cho mình, bất quá phỏng theo tính tình của bệ hạ thì rất có thể người sẽ ra tay trừ khử những kẻ liên quan để bảo vệ ngôi vị rồi, ông phải thông báo để mọi người phòng bị thôi.

Chú thích: , *: Đây là bài thơ sấm trên cây gạo làng Diên Uẩn, nguồn trích dẫn: Wikipedia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.