Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 95: Minh Hoa bị thương



Mộc nhân và Minh Hoa đồng thời rơi xuống đất. Cô không cảm thấy khí tức xung quanh đây nữa.

“Kì quái, rõ ràng đã chém trúng hắn mà.” Chẳng lẽ cô bắt lộn sóng sao?

Có nguy hiểm. Minh Hoa lách người né ra phía sau. Cùng lúc đó một bàn tay đỏ tươi đánh hụt vào không khí, đánh nát bức tường bên phải cô.

Minh Hoa lạnh lùng nhìn kẻ ra đòn. Đó là một quái nhân người không ra người, ma không ra ma. Toàn thân nó đỏ tươi, có tới ba cái đầu nhưng lại mang thân người.

“Cái quái gì thế?” Minh Hoa đang suy nghĩ thì con quỉ lại tiếp tục tung đòn. Hai cái tay vươn dài ra hòng vồ lấy Minh Hoa.

Cô nhảy lên trên, cầm kiếm chém mạnh xuống làm đứt cả hai tay nó.

“Gào...” Con quái vật gầm lên đầy đau đớn. Ở chỗ vết chém từng thớ thịt nổi lên như muốn phục hồi lại cánh tay nhưng tốc độ lại rất chậm.

“Tại sao lại phục hồi chậm đến vậy?” Kẻ đang núp trong bóng tối lẩm bẩm.

Minh Hoa không cho nó có cơ hội, liền xông đến công kích nó. Lúc thanh kiếm của cô cách cổ nó chỉ một thước thì nó đột nhiên há miệng, phun một sóng kích huỷ diệt vào người Minh Hoa.

Cô phản xạ nhanh nhẹn dùng kiếm che đi thân mình, trúng phải làn sóng huỷ diệt khiến cả người cô văng ra, vỡ nát bức tường phía sau.

Trong đống đổ nát Minh Hoa đứng dậy, các lớp đá nhỏ rơi khỏi người. Thật là may mắn, cô nghĩ thầm. Không ngờ con quái này lại có chiêu nguy hiểm như vậy.

Lúc này cô mới chú ý, khu vực này thật là âm u. Cảm giác yên tĩnh đến bất thường, cảm giác không chỉ có con quỉ kia đang nhìn mình mà còn rất nhiều ánh mắt vô hình hướng về cô, rất khó chịu.

Cái tay của nó đã hồi phục, mà còn nhìn có vẻ to hơn cả trước. Con quái lại tiếp tục công kích Minh Hoa, nhưng lần này nó lại tinh ý né tránh những cú chém của cô.

Những căn nhà gần đó bị vạ lây từ trận chiến mà sụp đổ, vỡ nát rất nhiều.

Đánh một hồi thì cô cảm giác như nó đã yếu đi, đúng hơn là thứ cung cấp năng lượng cho nó đã yếu đi. Hình như nó cũng cảm thấy cô đã biết được tình hình của nó. Nó bỏ chạy. Trước giờ Minh Hoa làm gì để con mồi chạy thoát bao giờ, cô liền đuổi theo nó.

Nó cố gắng tăng tốc hơn nữa như muốn thoát khỏi Minh Hoa.

“Sắp tới rồi sắp tới rồi.” Kẻ trong bóng tối lầm bầm.

Cô mới sực nhớ ra là mình còn chiêu thức bức tốc kia. Thế là cô dừng lại một chút, chỉnh đà, dùng tốc độ cực nhanh phóng thẳng tới sau lưng nó. Một kiếm chém xuống cực mạnh tách đôi người nó ra làm hai, trong đó có một tinh thạch nhỏ vỡ làm hai mảnh.

Kẻ trong bóng tối kia phun một ngụm máu đau đớn vì bị phản phệ. Hắn quên mất tốc độ quỉ dị của Minh Hoa, nhưng hắn cũng hơi nhếch mép vì đã đạt được mục đích.

Lúc thấy được viên tinh thạch đó không hiểu sao một sự bực tức phẫn nộ xông lên trong đầu mình. Vì những thứ quái vật như này mà cô lại mất đi một người bạn là Phong Nha. Cô giơ chân giẫm nát hai mảnh tinh thạch đó.

“Chẳng lẽ đã có con nào xổng ra sao?” Nhưng nhìn hình dạng của con quỉ này cũng hơi khác với lũ "tai họa" kia, cả cái tinh thạch này cũng hơi khác nữa. Đây là chuyện gì chứ?

Đột nhiên dưới chân cô lóe lên những đường huyết quang, hiển nhiên là cô đang ở giữa tâm của một trận pháp, một trận pháp khổng lồ. Cô có một dự cảm xấu, vô cùng xấu.

Không cần nghĩ ngợi nhiều, cô lập tức lấy đà nhanh chóng đào thoát khỏi đây. Minh Hoa bức tốc rất nhanh, nhưng tốc độ kích hoạt của trận pháp còn nhanh hơn cô nữa. Lúc cô đến được gần rìa trận pháp thì nó đã khởi động.

“A... A... A...” Cô ngã khụy xuống, hai tay chống đất. Cô có cảm giác như cả linh hồn mình đang bị tách ra khỏi thân thể, vô cùng đau đớn. Còn một chút nữa thôi là thoát rồi.

Trận pháp đánh mạnh vào cả thân thể cô, linh hồn cũng bị chấn động mạnh mẽ. Vết thương khắp thân thể cô xuất hiện, càng ngày càng trầm trọng hơn. Ý thức Minh Hoa sắp mất đi rồi, nhưng cô biết nếu mình mà ngất đi ngay lúc này sẽ mất mạng. Cô liền phải vận dụng tinh thần, triệu hồi lớp đá cứng bao quanh lấy thân thể mình, từ từ lết đi.

Dường như sức mạnh của pháp trận quá lớn nên tinh thần cũng bị thương tổn nặng nề. Càng lết tới thì lớp đất đá càng nát ra. Bức tới rìa thì đã không còn gì che chở cô nữa. Nhưng rất may mắn, cô dùng hết sức còn lại ngã ra ngoài, thoát khỏi trận pháp đó.

Cô thở dốc mệt mỏi, toàn thân không chỗ nào là không có vết thương chí mạng hết.

“Khốn khiếp, không ngờ nó lại thoát được.” Tên trong bóng tối cắn răng. Hắn đã bỏ ra cái giá nhiều như vậy mà vẫn để Minh Hoa thoát được, làm sao mà ăn nói với cấp trên đây? Khí huyết trong cơ thể dần lụi tàn, đợi chờ hắn chỉ còn là cái chết.

Minh Hoa miệng đầy máu, ánh mắt như vô ý nhìn về phía nơi mà tên kia đang núp trong bóng tối.

Ánh mắt sắc lạnh quét qua đó khiến hắn phải run rẫy. Sẽ không, sẽ không phát hiện ra ta chứ, hắn thầm sợ hãi nghĩ.

Cô đã cảm giác được tên đó trong bóng tối, tuy nhiên bây giờ cô lại không thể làm gì được hắn cả, vết thương khắp người thế này không thể ở lại đây thêm nữa, với lại ai biết hắn còn chiêu thức quái quỉ nào không. Cô lưu nhớ vào đầu cái hình sóng của hắn. Chống kiếm dậy, phi thân lên nóc nhà biến mất trong đêm đen.

“Đừng để ta bắt được ngươi, tên khốn,” Minh Hoa vừa chạy vừa ôm vết thương mà ghi hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.