Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Chương 11: Cảnh sát tới



Cảm giác nặng nề đè trên ngực khiến Lương Ý ngủ cũng thấy khó chịu, cô chậm rãi nâng mí mắt nặng trĩu lên. Đập ngay vào mắt cô chính là khuôn mặt tinh xảo nhưng trắng bệch, lúc này đang tựa ngay sát cổ của cô. Nhìn xuống chút nữa, Lương Ý phát hiện ra hông của mình đang được một đôi tay to vòng qua ôm chặt.

Vừa mới tỉnh lại nên Lương Ý vẫn còn mơ mơ màng màng, căn bản chưa ý thức được có điều gì bất thường. Một lúc sau, "A ——" tiếng thét kinh hãi vang vọng khắp căn phòng. Trong lúc bối rối hoảng hốt, cô không giữ vững được cơ thể mà té xuống giường.

Cửa phòng lập tức mở ra, quản gia vội vã bước vào. Lương Ý vừa nhìn thấy quản gia đến thì chạy như bay đến núp ở phía sau ông, dè dặt ghé đầu ra nhìn, len lén quan sát Sở Du đang nằm trên giường.

"Thiếu phu nhân, cô không phải sợ, thiếu gia sẽ không làm cô bị thương." Quản gia bình tĩnh giải thích với Lương Ý.

Lương Ý đứng ở sau lưng ông ta nghe thế thì giận dữ, "Ngày hôm qua ánh sáng vàng Thái 24 kara kia làm đui mắt ông hả? Ông không thấy anh ta ăn. . . . . . ăn cái đó sao?" Bây giờ làm sao có đủ dũng khí để nhớ tới một màn máu tanh kia chứ, cô chỉ có thể dùng từ “cái đó” để thay thế thôi.

"Thiếu phu nhân, trước hết tôi phải nói rõ với cô, đôi mắt của tôi không bị ánh sáng vàng Thái 24 kara làm đui. Thứ hai —— tôi có thấy!" Quản gia dùng thái độ bình thản trong nháy mắt giết chết Lương Ý.

Cô hít sâu vào một hơi, cố gắng đè xuống lửa giận, tỉnh táo nói: "Ngài quản gia, nghi thức cũng đã hoàn tất rồi, vậy tôi có thể ——"

Quản gia không lên tiếng.

Lương Ý nghĩ nghĩ một chút, sau đó kiên định thốt ra lời thề son sắt: "Có phải ông lo lắng sau khi tôi trở về sẽ báo cảnh sát hay không? Tôi có thể thề, nhất định sẽ không." Mới là lạ! Chỉ cần bước ra khỏi đây một bước, cô lập tức gọi điện báo cảnh sát, bắt hết mấy kẻ mê tín dị đoan này đi.

"Thiếu phu nhân, phu nhân có chuyện muốn nói với cô."

Lương Ý nhất thời cảm thấy lo lắng, trong lòng thực sự không muốn gặp mặt bà, nhưng cũng không có cơ hội lựa chọn, chỉ có thể nhắm mắt mà đi.

Khi Lương Ý bước ra khỏi cửa, thoáng nhìn lại cách bài trí cũng như đồ dùng trong phòng, cô đột nhiên phát hiện ra, đây chính là căn phòng mà lần trước khi cô chạy trốn cửa của nó tự động mở ra.

Đi được chừng mười mét thì quản gia dừng bước, mở một cánh cửa bên cạnh, khom người làm tư thế mời vào.

Lương Ý đứng ở trước cửa phòng chần chừ một chút, bất đắc dĩ đành phải tiến vào.

"Tiểu Ý!" Mẹ Sở thấy Lương Ý đi vào, khóe miệng lập tức nâng lên một đường cong hoàn mỹ, ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa hắt vào trong phòng, chiếu sáng gương mặt xinh đẹp của bà. Cảnh vật trông thực tốt đẹp, tựa như bức tranh tiên nữ vô tình hạ xuống phàm trần.

"Bác không sợ sao?" Tối hôm qua vừa mới cầm dao giết người, sao hiện giờ bà lại có thể bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra? Lương Ý cau mày nhìn mẹ Sở đang cười ôn hòa trước mặt, nỗi sợ hãi đối với bà nhất thời dâng lên.

Nụ cười bên trên môi của mẹ Sở thoáng cứng đờ, "Con sợ?" Bà xoay người lại nhấc bình trà lên rót một chén, bước tới phía trước, đưa cho cô. Lương Ý nhìn bà tiến lại gần thì theo bản năng lui về phía sau hai bước, cũng không nhận ly trà trong tay mẹ Sở.

Tay cầm ly trà cứng ngắc giữa không trung, nụ cười trên mặt mẹ Sở tắt ngấm, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, "Tiểu Ý, con muốn về nhà đúng không!"

Trái tim Lương Ý lỡ mất một nhịp, đề phòng hỏi, "Lúc trước bác nói chỉ cần nghi lễ kết thúc thì sẽ để cháu về nhà, chẳng lẽ bây giờ bác không giữ lời nữa?"

"A. . . . . . Đương nhiên là phải giữ lời." Mẹ Sở cười nói.

Lương Ý hồi hộp, tim đập nhanh hơn, có chút hưng phấn, nhưng vẫn lo bà sẽ lừa cô.

"Chỉ có điều. . . . . ."

Quả nhiên, "Chỉ có điều gì ạ?" Lương Ý vội vàng hỏi.

Mẹ Sở đưa tay lên vuốt ve gò má trắng nõn của Lương Ý, chậm rãi nói, "Chỉ có điều, bác muốn bế cháu trai!"

Lời của bà đối với Lương Ý mà nói không khác nào một quả bom nguyên tử, gần như khiến cả người cô nổ tung đến một mảnh vụn cũng không còn.

Nhìn vẻ mặt Lương Ý sững sờ, hình như mẹ Sở rất hài lòng với phản ứng của cô. Sau đó, bà thả tay xuống, xoay người lại, thong thả ngồi xuống ghế quý phi, nhấp một ngụm trà.

"Bác. . . . . . Bác. . . . . . vừa rồi. . . . . . là nói đùa đúng không ạ?" Lương Ý ngơ ngác hỏi lại, giọng nói có chút run rẩy.

Mẹ Sở nhẹ nhàng cười một tiếng, ý cười bên môi càng đậm, "Tiểu Ý, bác rất nghiêm túc. Hơn nữa, con cũng đã kết hôn với tiểu Du rồi, sinh con là chuyện hết sức bình thường mà, không phải sao?"

"Sở Du đã chết!" Lương Ý lớn tiếng phản bác.

Nụ cười bên khóe miệng của mẹ Sở biến mất, tươi cười trong mắt chỉ sau một khắc đã thay thế bằng bão táp giận dữ.

"Tiểu Ý! Con không được phép nguyền rủa chồng của con!" Tốc độ nói của bà rất chậm, ngữ điệu lạnh lẽo vô cùng, trên gương mặt xinh đẹp chợt toát ra vẻ dữ tợn.

Thái độ thay đổi đột ngột của mẹ Sở khiến trái tim Lương Ý như dừng đập, cô mất tự nhiên quay mặt sang một bên, không muốn nhìn thẳng vào mắt bà.

Ý thức được bản thân đã hành động luống cuống, mẹ Sở lập tức bình ổn lại tâm tình của mình. Chỉ một khắc sau, bà dịu dàng lên tiếng nhận lỗi với Lương Ý, "Tiểu Ý, là bác không tốt, đã khiến con hoảng sợ rồi."

Lương Ý không nói gì, len lén nhìn bà một cái, "Bác gái, đòi hỏi của bác cháu sẽ không đồng ý."

Nghe vậy, mẹ Sở cũng không buồn, chỉ là nhẹ nhàng nói một câu, "Tiểu Ý, cháu không cần đồng ý với bác luôn bây giờ. Một ngày nào đó cháu sẽ chấp nhận, dù sao, cháu cũng không thể rời khỏi nơi này."

Bà điên rồi! Lương Ý thầm mắng trong lòng.

Bất chợt bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, mẹ Sở lạnh nhạt nói: "Vào đi!"

Vừa dứt lời, cửa phòng được mở ra, một người phụ nữ trung niên có hơi đẫy đà đi vào, đứng đối diện trước mặt Lương Ý khẽ gật đầu chào hỏi, sau đó mới bước tới chỗ của mẹ Sở, ghé sát vào tai bà nói thầm điều gì đó.

Mẹ Sở thoáng liếc qua Lương Ý rồi quay sang nói với người phụ nữ trung niên, "Đưa thiếu phu nhân trở về phòng!"

"Dạ!" Người phụ nữ trung niên cung kính cúi đầu, ngay sau đó bước tới nói với Lương Ý: "Thiếu phu nhân, xin mời!"

Trước khi đi, cô nhìn lướt qua mẹ Sở đang ngồi trên ghế quý phi một cái.

Ngoài hành lang.

"Bụng của tôi khó chịu quá, có thể để tôi đi toilet được không?" Lương Ý đang đi thì chợt lên tiếng nói với người phụ nữ trung niên.

Bà ta nhìn vẻ mặt sốt ruột của cô thì thoáng do dự, "Ở bên này, thiếu phu nhân!" Cuối cùng thì vẫn quyết định dẫn đường.

Đại khái đi mất khoảng hai phút, Lương Ý cảm thấy hình như đã tới rồi, quả nhiên, đúng như trong trí nhớ của cô, hành lang phía trước tách ra làm hai lối đi rộng rãi.

Người phụ nữ trung niên quay lại nói với Lương Ý: "Thiếu phu nhân, bên trái!"

Lương Ý gật đầu một cái, nhấc chân lên, nhưng lại hướng sang hành lang bên phải lấy tốc độ chạy nước rút 100m mà vọt đi. Người phụ nữ trung niên sửng sốt, định hô to lên, nhưng sợ người ở lầu dưới nghe được, vậy nên không thể làm gì khác hơn là một mình chạy nhanh đuổi theo.

Anh ta! Là anh ta! Chính là anh ta! Bạn tốt của chúng ta, anh cảnh sát!

Lương Ý lòng vui như mở cờ, hưng phấn tới nỗi muốn hát một bài nhạc chế vui nhộn. Lần này thực sự phải cảm ơn bản thân đã từng đi học khẩu ngữ, vậy nên cô mới biết chuyện có cảnh sát tới tra hỏi Sở gia. Nếu không cơ hội trốn thoát tốt như vậy sẽ trôi qua lãng phí vô ích rồi.

Còn một chút là tới cầu thang đi xuống đại sảnh, một đoạn ngắn nữa thôi, nhanh nhanh, còn mười mét nữa, chỉ còn mười mét, cố lên nào!

Phía cuối hành lang sáng lên ánh mặt trời rực rỡ, khiến Lương Ý có cảm giác mình đã đi tới thiên đường, thoát khỏi địa ngục phía sau rồi.

Nhanh, cuối cùng cũng đã tới, chỉ có một bước thôi. . . . . .

--- ------ ----

Hinh Hinh khoác lên một chiếc áo mỏng, sắc mặt tái nhợt đi ra mở cửa, nhìn thấy Lưu Na đang đứng bên ngoài thì có hơi kinh ngạc.

Lưu Na nhìn lướt qua áo khoác của cô, nhàn nhạt hỏi: "Không khỏe sao?"

"Ừ." Hinh Hinh nhẹ nhàng gật đầu, ngay sau đó lại ngẩng đầu lên khẩn trương hỏi, "Có tin gì của tiểu Ý chưa?"

"Chưa có." Lưu Na không kiên nhẫn trả lời câu hỏi của cô, rồi lại lạnh lùng hỏi, "Tớ muốn hỏi cậu về chuyện của tiểu Ý trước khi mất tích."

Giọng nói của Lưu Na có chút lạnh lẽo, chân mày khẽ nhíu lại, dưới hai mắt có quầng thâm, có thể thấy đêm qua cô không được ngủ đủ giấc.

"Vào nhà rồi hãy nói." Hinh Hinh mời Lưu Na vào nhà, Lưu Na cũng không khách khí. Sau khi bước vào thì trực tiếp ngồi xuống ghế sa lon, nhìn mấy đồ đặt trên mặt bàn một cái.

"Cậu cũng dùng loại mỹ phẩm dưỡng da này?" Lưu Na cầm hộp mỹ phẩm còn chưa xé bao bì từ trên bàn lên hỏi.

Hinh Hinh liếc mắt nhìn hộp mỹ phẩm trong tay Lưu Na, gật đầu một cái, lơ đãng nói, "Lúc trước nghe tiểu Ý nói là dùng rất tốt, nên mới nhờ cậu ấy mua cho một hộp."

"À, vậy sao." Lưu Na để mỹ phẩm dưỡng da xuống, "Cô Lương nói ngày đó người thông báo cho tiểu Ý tới tham gia tang lễ là cậu, có phải không?"

Lưu Na vừa dứt lời, Hinh Hinh đã thấp giọng khóc nức nở, "Đều tại tớ không tốt. Tớ không nên thông báo cho cậu ấy đi dự tang lễ gì đó. Nếu không phải vì tới đó dự tang lễ thì cậu ấy cũng không xảy ra chuyện. . . . . ." Hốc mắt Hinh Hinh đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Lưu Na vốn là kiểu nữ sinh luôn hùng hùng hổ hổ, đối với những việc như an ủi người khác, cô thực sự không biết phải làm thế nào, chỉ đành phải an ủi mấy câu tượng trưng, rồi tiếp tục hỏi, "Ngày tiểu Ý mất tích, cậu có gặp cậu ấy không?"

Hinh Hinh vừa lau nước mắt, vừa nhẹ nhàng lắc đầu, ý nói không gặp. Sau đó dường như là nhớ ra điều gì hỏi lại, "Hiện tại cảnh sát có đầu mối gì chưa?"

Lưu Na lắc đầu, xách túi từ trên ghế salon lên, "Nếu hôm đó cậu không gặp qua tiểu Ý thì thôi, tớ đi trước." Dứt lời, Lưu Na lập tức đứng dậy, xoay người rời đi.

Hinh Hinh tiễn Lưu Na ra tới cửa, chần chừ một chút rồi nói với cô, "Na Na, nếu phía cảnh sát có tin tức gì thì cậu có thể nói cho tớ biết được không?"

Lưu Na nhìn Hinh Hinh một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.