"Xoài không kịp đợi đưa tình với tớ." Lương Ý ngửi trái xoài bị dây điện ép
nặng trĩu tản mát ra mùi thơm, vô cùng say mê đáp lại.
Lưu Na từ
nơi xa đi tới liếc cô một cái, bất đắc dĩ nói, "Lúc nào thì xoài đưa
tình với cậu hả? Hay là nói cậu đã biến thân thành cây xoài, hiểu được
ngôn ngữ của cây xoài rồi?"
"Tớ không hiểu được ngôn ngữ của cậy
xoài, nhưng hành động của nó đã nói cho tớ biết. Nó muốn tớ ăn nó đi."
Lương Ý cười si ngốc, đầu ngón tay cẩn thận từng li từng tí chạm tới
cành cây bởi vì trọng lực mà trái xoài khổng lồ rơi xuống dưới.
"Hành động của nó?" Từ lúc nào cây xoài cũng có thể có hành động vậy trời?
"Cậu xem da nó màu vàng, vỏ ngoài trơn mềm cùng với mùi thơm khiến cho người ta thèm thuồng, không nói cho tớ cũng biết là, tôi rất ngon, ăn tôi đi! Tớ sẽ rất cảm tạ nó." Dứt lời, đem đầu cô tiến tới cây xoài trong lòng
bàn tay, ngoạm xuống.
Lưu Na nhìn hành động hoa tuyệt thế* của cô, trên người nổi da gà như măng mọc sau mưa, sinh trưởng tốt không thôi.
* hoa tuyệt thế: ý chỉ hành động kỳ lạ, hiếm thấy
"Chớ ăn, nếu lão Lý mà trông thấy cậu chiếm đoạt ‘tài nguyên’ của trường học thì cậu lo mà chuẩn bị tốt giấy trắng đi, viết bản kiểm điểm năm ba
ngàn chữ thôi." Lưu Na xoa xoa cánh tay nổi da gà, nói lời cảnh cáo.
"Hôm nay lão Lý ngã bệnh xin nghỉ, không có tới trường học." Lương Ý cười hắc hắc.
Lưu Na nhíu mày, trong lòng có loại dự cảm chẳng lành, "Cậu muốn làm gì?"
"Na Na, muốn ăn xoài, nhưng mẹ tớ nói tớ không thể ăn xoài, bị nóng. Cho
nên. . . . . ." Hai tay ngón trỏ nhẹ nhàng đụng chạm, đáng thương nhìn
về phía cô bạn.
"Cho nên cậu muốn trộm?" Lưu Na nói một câu trúng tâm tư của cô.
Lương Ý vội hưng phấn gật đầu, "Tớ xem xét qua, hôm nay không có giáo viên
trực, quét dọn sân thể dục chỉ có mấy người chúng ta, chỉ cần chúng ta
cẩn thận một chút, sẽ không bị phát hiện."
"Trời, không thể xem
thường cậu, trước khi làm chuyện xấu còn học điều tra xong? !" Lưu Na
cảm thấy kinh ngạc đối với cô "lớn lên".
Lưu Na khen ngợi trực diện, Lương Ý cũng có chút không biết xấu hổ, "Cái người này, sao khích lệ tớ...tớ sẽ kiêu ngạo."
Lưu Na nghe vậy thì nheo mắt lại, thầm nghĩ hàng này không chỉ học được điều tra trước, còn học được tự sướng.
"Na Na, chúng ta hành động thôi." Lương Ý không kịp chờ đợi, nói.
Lưu Na ngửa đầu, liếc mắt nhìn cây khô thật cao cùng với điện thế đầy cành
xoài, không khỏi nuốt nước miếng một cái, dường như ăn rất ngon đấy.
Nhưng là, "Tớ sẽ không leo cây."
"Yên tâm, tớ sẽ! Tớ đã luyện tập nhiều năm rồi!" Lương Ý tràn đầy lòng tin xoay người, trước tiên lấy
trái rơi xuống dưới cây xoài lớn lên, đưa cho cô bạn, "Đây là cho cậu!"
Lại hơi ngẩng đầu, hèn hạ ti tiện mà cười, "Trước tiên, chúng ta lấy
thêm túi!"
"Được rồi." Lưu Na gật đầu một cái, từ trong quần móc
ra một túi ny lon, chuẩn bị giao cho cô thì lại phát hiện mới thời gian
nói một câu mà Lương Ý đã leo lên cây rồi.
"Na Na, tớ không mang túi, tớ ném cậu đón nhé!" Lương Ý ở trên tàng cây lớn tiếng nói.
Lưu Na bĩu môi, cả giận nói: "Cái đồ, tớ mang theo túi! Sao cậu leo lên nhanh thế, vội vàng đi đầu thai à!"
"À? Không phải đâu? Na Na, chẳng lẽ cậu đã sớm có chủ ý với cây xoài rồi,
nếu không làm sao sẽ đem theo túi tới?" Lương Ý bày ra dáng vẻ đã sớm
nhìn thấu bộ mặt của cậu.
Lưu Na cắn răng, "Ngu ngốc, đây là lúc tớ đi quầy bán đồ lặt vặt mua đồ ăn có. Thôi, đừng nói nhảm nữa, mau ném đi!"
"Được!" Vừa dứt lời, Lương Ý lập tức hái một quả được một xoài to ném xuống,
Lưu Na bắt chính xác không lệch, thả vào trong túi. Lương Ý thấy thế,
càng thêm yên lòng hái.
"Các cậu đang làm gì đấy? !"
Một
tiếng quát to cắt ngang Lương Ý và Lưu Na đang bận "làm việc tay chân",
Lưu Na đột nhiên dừng lại, cứng đờ xoay người sang chỗ khác, phát hiện
người nói chuyện là mập mạp lớp cách vách—— Tằng Trì.
"Ha ha, bạn học Tằng." Lưu Na cười nhạt nhẽo.
"Các cậu lén trộm xoài?" Tằng Trì âm trầm nheo đôi mắt nhỏ lại, không có ý tốt nhìn chằm chằm xoài trong tay cô.
Lương Ý nghe được tiếng quát, thiếu chút nữa ngã từ trên cây xuống. Vừa nghĩ
tới mình lại được mời phụ huynh trở lại uống trà với giáo viên chủ
nhiệm, da đầu bắt đầu ngứa một chút.
"Bạn học Tằng, chuyện này,
cậu có thể làm như không thấy hay không?" Lưu Na xoa xoa tay, bộ dáng
hết sức dễ thương lượng. Vậy mà trong lòng cô ấy cũng: mập mạp chết bầm, nếu dám mách là tên khốn kiếp, diễn Vô Gian đạo, hôm nay sẽ khiến cậu
đi về gãy xương.
"Ha ha, bạn học Lưu, cậu đang cầu xin tớ sao?" Tằng Trì có bộ dáng bí ẩn.
"Cầu xin cậu? Chớ tự đề cao mình. Tằng Trì, tớ cho cậu hai lựa chọn. Một,
chúng tớ tám cậu hai. Hai, tớ đánh cậu đến gãy xương. Chính cậu chọn
đi." Lưu Na thật sự không quen làm bộ dạng khiêm nhường, trực tiếp dùng
lời nói uy hiếp.
Tằng Trì cũng hơi sợ Lưu Na, biết cô ấy là cao
thủ Taekwondo, học kỳ trước cô ấy và Lương Ý đánh nhau toàn thắng với
thiếu nữ xấu giúp giành bàn cơm, cuối cùng còn đoạt được danh hiệu nữ
hiệp khay cơm, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường, nhìn lại thân
hình mình hơi béo, vẫn mưu tính, dù thế nào đi nữa cậu ta đã sớm thèm
thuồng xoài của trường học, đáng tiếc vẫn không thể như ý nguyện, chuyện này coi như cậu ta nhặt được chỗ thủng.
"Tớ tám các cậu hai." Tằng Trì hết sức không biết xấu hổ nói lên yêu cầu của mình.
"Cút! Chúng tớ tám cậu hai, nếu không, gãy xương!" Lưu Na nắm quả đấm quơ quơ trước mặt cậu ta để ra uy.
Tằng Trì nuốt nước bọt, dưới thế lực ác uy hiếp không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
"Na Na, như thế nào?" Lương Ý biết cô ấy ở dưới thương lượng cùng Tằng Trì.
"Không có việc gì. Cậu tiếp tục!"
"Ồ!" Lương Ý tiếp tục ném xoài xuống.
"Tằng Trì, nhặt xoài lên, chúng ta lại chia!" Lưu Na hung tợn nói với cậu ta.
Tằng Trì không dám chống đối cô ấy, rất sợ cô ấy vung quyền xuống, đánh mình gãy xương, không thể làm gì khác hơn là đồng ý, vì vậy hai người bắt
đầu bận rộn đón xoài Lương Ý ném từ trên cây xuống.
"Các cậu trộm xoài? !" Lại một Tao Niên ngang qua bãi tập.
"Mẹ kiếp, lại nữa ? !" Lưu Na không thể không cảm thán, phong thủy hôm nay
thật sự không ra gì, nếu không làm sao lại xui xẻo như vậy, lần lượt
đến.
"Nói đi, cậu muốn chia thế nào?"
"Ba bảy!"
"Cút! Giống nhau là hai tám! Muốn thì nói, không thì dẹp đi!" Lưu Na dùng giọng hung ác hướng Tao Niên rống.
Tao Niên sảng khoái đồng ý.
Lương Ý tiếp tục khổ sở hái xoài từ trên cây xuống, vốn định hái mấy trái
thôi, nào biết có nhiều người gia nhập như vậy, còn phải cầu xin gánh
vác, quả nhiên là chuyện xấu không dễ làm!
Hái được năm phút đồng hồ, Lương Ý cảm thấy không sai biệt lắm, chuẩn bị xuống, vội vàng chia
xong xoài liền chạy lấy người, ai biết người khác hô to một tiếng, "Giáo viên chủ nhiệm tới rồi! Chạy mau ——"
"CMN!" Lưu Na lớn tiếng
nguyền rủa, "Chúng ta chia ra các đường! Chạy! Ngàn vạn lần không được
để bị bắt! Cho dù bị bắt cũng không thể làm tên khốn kiếp, nếu không,
tôi đập em trai của các cậu!" Trước khi đi còn không quên vác túi
xoài lớn chạy.
"Mẹ nó! Hung tàn thế này?" Tằng Trì cùng Tao Niên không nhịn được che đáy quần, cảm thấy có chút tức giận.
Mắt thấy giáo viên chủ nhiệm đã tức giận trùng trùng sắp chạy đến trước mặt bọn họ, hai người bọn họ mới bắt đầu chạy. Mà Lưu Na đã sớm chạy như
một làn khói không thấy tung tích.
"Tằng Trì! Cấm chạy! Tôi đã
thấy em rồi, em cho rằng bây giờ em chạy là vô sự sao? Nói cho em biết,
kháng cự bị nghiêm trị, thẳng thắn được khoan hồng!" Giáo viên chủ nhiệm ở xa hô to. "Lão Lâm, lão Trịnh, chia ra ba đường, đuổi theo!" Tiếp tục ra lệnh.
Mặc dù giáo viên chủ nhiệm "Tận tình khuyên bảo" khuyến cáo Tằng Trì như thế, cậu ta vẫn không muốn dừng lại, kéo cái bụng thật to chạy hướng ký túc xá. Mà đổi thành Tao Niên ôm trong lòng một bọc
xoài, cơ trí chạy trở về phòng học, ở cửa sau phòng học lặng lẽ đi vào,
sau đó giả bộ đọc sách.
Núp ở sau cây khô Lương Ý thấy giáo viên
chủ nhiệm rời đi, trái tim vẫn lơ lửng giữa không trung rốt cuộc quay
lại, thấy lần này cô tương đối may mắn!
"Chủ nhiệm! Nơi này còn
có một!" Không biết từ lúc nào lão Trịnh trở lại, lúc Lương Ý vừa thò
đầu ra thì bị thầy bắt được tại chỗ, hơn nữa còn thấy tang chứng.
Kết cục cuối cùng của chuyện này là bốn người bọn Lương Ý cuối cùng vẫn bị
bắt được toàn bộ, mà bọn họ đối mặt trừng phạt còn ngay trước toàn
trường, bọn họ "dốc hết tâm huyết" tả thành bản kiểm điểm 5000 chữ. Trải qua chuyện này, Lương Ý và Lưu Na lại vinh lấy được một danh hiệu
——"đạo tặc xoài" .
Đạo tặc xoài cũng đã trở thành một chuyện cười để toàn trường tán dóc, chuyện này cũng lưu truyền khá nhiều phiên bản, một cái trong đó làm các cô cảm thấy xỉ mũi coi thường chính là: bởi vì chia của không đều đặn, bọn họ bất mãn với nhau, cuối cùng bán đứng
chiến hữu của mình, cuối cùng khiến tất cả mọi người đều bị bại lộ.
Thật ra thì chân tướng căn bản cũng không phải là như vậy, ngày đó ở chỗ
giáo viên bọn họ thủy chung giữ vững phòng tuyến cuối cùng, không chịu
thừa nhận mình còn có đồng bọn làm chuyện này, ngay cả giáo viên chủ
nhiệm cũng không có cách nào bắt bọn họ. Cuối cùng để cho bọn họ "đền
tội" chính là một học đệ đi ngang qua đổ rác vừa lúc thấy được chuyện đã xảy ra, làm nhân chứng cho giáo viên chủ nhiệm, cuối cùng vì cảm tạ học đệ "hiên ngang lẫm liệt" giáo viên chủ nhiệm đem xoài Lương Ý khổ cực
trộm hái được tặng cho cậu ta, làm quà cảm tạ. Chuyện này khiến bốn bọn
họ mãi cho đến khi tốt nghiệp, mỗi lần thấy học đệ đều sẽ không tự chủ
được dùng ánh mắt âm trầm "chém giết" cậu ta.
Ngày hôm sau
Lương Ý phờ phạc trở lại phòng học, phát hiện trong ngăn kéo của mình lại có
hai trái xoài thơm ngát, không khỏi lệ nóng doanh tròng nhìn mắt đen
nhánh của Lưu Na bên cạnh.
"Na Na, là của cậu sao?" Cô nghẹn ngào hỏi.
"Hả?" Lưu Na nhìn bút trên bàn cô, "Là của tớ." Có thể là mới vừa rồi tay cô ấy trơn quá! Cô ấy nhặt lại bút.
"Na Na! Cậu đối với tớ thật tốt." Lương Ý như gấu ôm, ôm Lưu Na thật chặt, đầu còn nhẹ nhàng cọ xát bộ ngực của cô ấy.
"Làm gì vậy?" Lưu Na không giải thích được.
Ngồi ở sau lưng Lưu Na, đồng chí Lâm Cường cảm giác quanh thân chợt lạnh,
không nhịn được rùng mình một cái, quay đầu nhìn, anh ta phát hiện mặt
như ngọc của người nào đó biến thành đen như than, quanh thân hình như
bao phủ "Gió tanh mưa máu", dường như ác quỷ mới bò ra từ trong địa
ngục, càng thêm không nhịn được hai chân đánh nhau!
"Na Na, tớ yêu cậu chết mất!" Hốc mắt Lương Ý hồng hồng nhìn về phía Lưu Na thổ lộ "thâm tình". d.đ.l.q.đ
"Tạch!" Chiếc bút bị hoạt động của người nào đó biến thành hai nửa, đồng chí
Lâm Cường không nhịn được lau mồ hôi mỏng trên trán mình một cái, cứng
đờ quay đầu đi, không hề quan sát hành động của người nào đó, tránh cho
mình trở thành vật hy sinh.
"Hèn hạ!"
Dường như đồng chí Lâm Cường nghe được giọng nói cắn răng nghiến lợi phát ra từ miệng người nào đó. . . . . .