Bộ mặt Lương Ý ảo não, gương mặt đỏ bừng, nện bước chân dồn dập ý muốn nhanh chóng rời khỏi
quán thịt nướng, chỗ đi qua đều vang lên từng tiếng huýt sáo cùng với
ánh mắt hài hước đuổi theo không dứt.
Thấy thế, cô càng thêm oán
hận về hành động vừa rồi của mình, để cho người ta xem cảnh tình cảm
miễn phí, bây giờ còn bị người xung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ. Cô nghĩ, đời
này trừ trộm xoài bị bắt ra, chuyện này có lẽ là chuyện mất mặt nhất đời cô.
"Tiểu Ý!" Sở Du thấy Lương Ý sải bước chạy chậm rời đi,
không để ý dấu răng nổi bật trên mặt vội vàng đuổi theo. Ông chủ quán
thịt nướng nhìn thấy bọn họ lần lượt rời đi, vội vã lớn tiếng la ầm lên
với Sở Du, "Thằng nhóc kia, cậu còn chưa trả tiền đâu đấy!"
Theo
sát ở sau Lương Ý, Sở Du nghe thấy tiếng gào của ông chủ, nhanh chóng
xoay người trở lại, từ ví tiền móc ra mấy tờ ông nội Mao ném ở trên bàn, vội vàng đuổi theo. Vào lúc anh sắp đi ra khỏi sạp hàng thì dùng mắt
phượng nhỏ dài uy hiếp những ánh mắt sắc bén của đám con trai đang nhìn
lướt qua khen ngợi Lương Ý đáng yêu. Đám con trai thấy ánh mắt sắc bén
không ngừng đánh tới thì rùng mình.
"Chàng trai! Tiền thừa, mau lấy lại!" Trong tay ông chủ cầm ra mấy tờ ông nội Mao mà Sở Du vừa đặt lại, lớn tiếng nhắc nhở.
Mấy học sinh đi qua cười nói với ông ta, "Ông chủ, khỏi gào, người ta có
tiền, căn bản cũng không để ý đến chút tiền lẻ này đâu, ông coi như là
người ta đưa chút tiền boa cho ông đi." d.đ.l.q.đ
Trên đường phố
"Tiểu Ý." Vẫn theo thật sát sau lưng cô, Sở Du lên tiếng gọi cô.
Lương Ý tức giận xoay người lại, chỉ trích anh, "Sao anh cứ khi dễ tôi?"
"Không có." Sở Du lắc đầu vô tội.
"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, lại xoay người lại, tiếp tục đi hướng phía trước.
"Về nhà?" Sở Du đứng ở sau lưng cô, cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm cô.
Nghe được hai chữ về nhà thì Lương Ý ngẩn ra, con ngươi nhanh chóng đảo quay một vòng ở trong hốc mắt, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
"Tiểu Ý?"
"Hả?" Lương Ý phục hồi tinh thần lại, nhìn anh.
"Về nhà?"
Lương Ý cúi đầu, mũi chân nhẹ nhàng đá lên trước, sau đó ngẩng đầu lên, mặt
nặng nề nói với anh, "Sở Du, tôi muốn về nhà. Trở về nhà tôi!" Sợ anh
hiểu lầm, cô còn cố giải thích thêm.
Sở Du không nói, lẳng lặng ngưng mắt nhìn cô, hồi lâu, anh liếc qua, kéo tay của cô, xoay người mang theo cô rời đi.
"Sở Du, tôi phải về nhà! Tôi không thể vĩnh viễn sống ở trong nhà của anh.
Tôi có nhà của chính tôi, nếu như anh thật sự thích tôi, thì không nên
ép buộc tôi." Lương Ý hất mạnh tay anh ra, tức giận đùng đùng lớn tiếng
nói.
"Em lừa anh." Sở Du đưa lưng về phía cô, giọng nói bình tĩnh chỉ trích cô.
"Tôi lừa anh? Tôi lừa anh làm gì?" Lương Ý nhếch môi, cau mày, không hiểu vì sao anh chỉ trích.
"Hẹn hò! Em đã nói là hẹn hò." Anh đột nhiên xoay người lại, gân xanh trên
trán bên trái đan chồng nhau, tạo thành một con vật nào đó cô đã từng
thấy qua, "hoa văn" hình xăm xem toàn thể thì trông rất sống động.
Lương Ý ngây ngẩn cả người, một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, cô lúng
ta lúng túng nói, "Anh nói tôi lừa anh, vậy anh cứ coi là tôi lừa anh
đi." Dứt lời, cô xoay người, muốn đi về nhà.
"Đứng lại!" Anh túm lấy cổ tay cô nắm thật chặt, chất vấn cô, "Đi đâu? !"
"Về nhà!" Lương Ý lạnh lùng nhìn anh, không nhanh không chậm.
"Nhà anh chính là nhà của em."
"Đó không phải là nhà tôi, đó là nhà anh! Hiện tại người nhà tôi nhất định
còn đang chờ tôi về nhà!" Lương Ý giận, hướng anh rống to, giận dữ ngút
trời mà dùng lực gạt tay anh ra.
Lương Ý bực tức nói ra lời nói
không thể nghi ngờ là khiến Sở Du trong cơn giận dữ giận đến lý trí hoàn toàn hỏng mất, ở dưới ánh đèn gân xanh trên trán bên trái lóe lên màu
xanh, Lương Ý kinh hãi, cô thấy Sở Du lại muốn "nổi điên", vì vậy vội
vàng mở miệng, "Sở Du, tỉnh táo một chút. Đây là đường cái." Cô hết sức
gấp gáp trấn an Sở Du, rất sợ anh bỗng nhiên làm ra hành động "đặc biệt" gì, kinh động người đi đường khác.
Sở Du hít thở sâu một hơi,
khép mắt, Lương Ý nhìn ra anh đang cực kỳ cố gắng kiềm chế, phút chốc đi qua, cô chờ đợi gân xanh trên trán anh từ từ biến mất, lồng ngực phập
phồng cũng theo đó bình thản.
Lương Ý mới vừa thở phào nhẹ nhõm,
chuẩn bị xong "an ủi" mình một chút thì ông trời lại như nhìn cô không
vừa mắt, tình trạng xấu luôn xuất hiện.
"Hắc, nơi này có một cô
em xinh đẹp!" Một giọng nói thô bỉ từ trong hẻm nhỏ hẹp mà u ám truyền
đến. "Cô em, đi ra ngoài chơi với các anh không, các anh có rất nhiều
trò chơi!" Trong lời nói mang theo nồng nặc dung tục.
Lúc này Lương Ý hận không thể đánh hai tên lưu manh không biết phải trái trước mắt một trận rồi ném vào trong sông.
"Sở Du, chúng ta đi thôi. Mặc kệ họ." Lương Ý miễn cưỡng cười cười, cầm tay anh, chuẩn bị dẫn anh rời đi thì lại bị tên thanh niên nhuộm tóc vàng,
dáng vẻ lưu manh đeo dây chuyền kim loại túm lấy một cái tay khác của
cô, một tên khác ngăn cản đường đi của cô.
"Cô em, đi đâu à? Nếu không chúng ta cùng đi nhé." Dứt lời còn dùng tay sờ sờ mu bàn tay cô.
Cảm giác buồn nôn ập tới, Lương Ý hất tay hắn ra, nhìn chằm chằm hắn, "Muốn sống thì cút ngay cho tôi!"
"Ơ, cô em, nóng tính thật đấy. Đây là bồ của em? Dáng dấp không tệ, nếu
không chúng ta cùng nhau chơi đùa? Bốn người, cũng rất. . . . . ." Lời
còn chưa nói hết, hắn đã bị một tay Sở Du nắm lấy cổ, nặng nề nện ở trên tường, cả người bị anh nâng lên cách mặt đất. Bị giơ lên cao cách mặt
đất, khóe miệng thanh niên tràn ra máu tươi, ánh mắt có chút rời rạc, có lẽ là bởi vì đòn nghiêm trọng vừa rồi khiến đầu óc hắn có chút không
rõ.
"Sở Du, thả hắn đi, chớ làm lớn chuyện." Lương Ý liếc nhìn thanh niên bởi vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Thằng chó, mày lại dám đánh anh em của tao!" Một thanh niên khác thấy đồng
bọn của mình bị đánh, nắm quả đấm, xông tới, chuẩn bị giáo huấn Sở Du
một trận, lại bị anh một cước đá văng đến cửa kính cửa hàng đối diện,
hôn mê. Cửa kính phát ra tiếng vỡ, theo tiếng mà nứt, mảnh kính vỡ tan,
còi báo động lớn tiếng vang lên.
"Sở Du, đủ rồi, bọn họ đã được
dạy dỗ, anh đừng nên giết hết bọn họ. Thừa dịp cảnh sát còn chưa tới,
chúng ta đi nhanh lên!" Lương Ý nhón chân lên, giơ tay lên thật cao,
dùng sức cạy tay anh đang nắm chặt thanh niên ra, nhưng chút hơi sức này của cô đối với Sở Du mà nói thì như muỗi chích, hoàn toàn không có chút tác dụng nào.
"Sở Du!" Lương Ý buông tha, đi tới trước lỗ tai anh, rống to.
Lúc này Sở Du mới chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn cô, trong con
ngươi mang theo tàn nhẫn, cái trán lúc này như ngôi sao lóe lên trong
đêm tối, so với vừa nãy thì càng chói mắt hơn. Lúc Lương Ý vẫn còn phiền não xem trấn an anh thế nào, cô đột nhiên phát hiện, gân xanh trên trán anh bắt đầu dần dần lan tràn ra hướng gương mặt.
"Sở Du, trán anh. . . . . ."
"Khụ khụ. . . . . ."
Tiếng ho khan cắt đứt suy nghĩ của Lương Ý, cô quay đầu nhìn lại, sắc mặt
thanh niên bên kia tường đã xanh xám, mắt nửa khép nửa mở, mắt thấy
không được.
"Sở Du, hắn sắp chết. Buông hắn ra đi!" Lương Ý cầu khẩn anh.
"Hắn đụng em, đáng phải chết!" Tay Sở Du tăng thêm sức lực, Lương Ý thấy rõ
mặt thanh niên càng ngày càng đen, đôi môi càng ngày càng trắng, thậm
chí ngay cả tiếng ho khan hơi yếu vừa nãy cũng từ từ biến mất.
Nhưng vào lúc này "ù ù —— ù ù ——" tiếng còi xe cảnh sát vang lên, trong nháy mắt khiến cô luống cuống.
"Thiếu phu nhân!" Đầu hẻm, quản gia mặc tây trang phẳng phiu đứng ở bên cạnh
thùng rác, lạnh lùng nhìn chằm chằm thanh niên trên tường cùng với thanh niên đã lâm vào hôn mê xong, cung kính xoay người lại, "Đại sư Cố!"
"Thiếu phu nhân, chúng ta lại gặp mặt." Lập tức nói chuyện, đại sư Cố chẳng
biết xuất hiện từ lúc nào giữa ngã tư đường, ống tay áo giương lên, ống
tay áo thoáng qua một tia chớp vàng, Lương Ý còn chưa xem rõ màu vàng
kia đến tột cùng là cái gì, thì Sở Du vẫn đang trong trạng thái nổi lại
"bịch!" một tiếng té xuống đất.
"Thiếu phu nhân, chúng ta đi thôi!" Quản gia đi tới trước mặt Lương Ý, nhẹ nhàng vác Sở Du lên vai.
Lương Ý kinh ngạc nhìn nhìn hai thanh niên không rõ sống chết sau lưng một chút, "Vậy bọn họ. . . . . ."
"Còn chưa có chết đâu. Đi nhanh lên!" Sau khi đại sư Cố nói xong lập tức xoay người biến mất.
Xe cảnh sát càng ngày càng gần, Lương Ý biết cảnh sát cũng sắp tới, cô len lén nhìn sang quản gia đi ở phía sau cô, nếu như bây giờ trốn chạy. . . . . .
"Thiếu phu nhân, đại sư Cố vẫn còn ở nơi này đấy."
Lương Ý hiểu, đây là lời cảnh cáo, quả thật, hiện tại mặc dù quản gia không
tiện hành động, nhưng nơi này dù sao còn có một "Thần côn" xuất quỷ nhập thần, cô cũng đã biết năng lực của thần côn. Hiện tại chạy trốn đối với cô mà nói thì phần thắng cũng không lớn, nếu đang lẩn trốn bị bắt lại,
sau khi trở về còn có thể chọc giận mẹ Sở cùng với Sở Du, bây giờ vẫn
tạm chấp nhận đi theo chân bọn họ!
Lâm vào trong suy nghĩ lẳng
lặng đi ở đằng trước, ngã tư đường phía sau có một xe thể thao màu xám
im ắng dừng sát ở trước đèn đường, đèn xanh sáng, chiếc xe không có chạy tới trước. . . . . .
Bót cảnh sát
"Lương tiên sinh, thật
vui khi thông báo với ông, đã có kết quả kiểm tra AND rồi. Chúng tôi
phát hiện khối thi thể kia không trùng khớp với kết quả AND nên không
phải là con gái ông." Cảnh sát nói qua đưa báo cáo cầm trong tay cho cha Lương, mặt kích động.
Hốc mắt cha Lương hồng hồng nhanh chóng
nhìn kết quả kiểm tra, vừa thấy chữ màu đen trên mặt giấy trắng không có quan hệ máu mủ, cha Lương lập tức ngã ngồi ở trên ghế sofa.
"Lương tiên sinh." Cảnh sát bị hành động thình lình của ông dọa sợ hết hồn, vội vàng đi lên trước an ủi.
Cha Lương khoát khoát tay, "Tôi không sao, tôi chỉ là quá khẩn trương, cho
nên lập tức liền. . . . . . ." Nói qua ngón tay ông run rẩy gọi điện,
"Đúng vậy. Không phải chị con, đúng. Nó đang cùng cảnh sát tiên sinh
thương lượng những chuyện khác, chúng ta sẽ trở về."
Sau khi ông cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, hỏi, "Cảnh sát tiên sinh, thi thể kia đã xác nhận thân phận chưa?"
Cảnh sát lắc đầu, "Còn không có. Tạm thời cũng không có ai đến bót cảnh sát
báo có người mất tích. Bây giờ chúng tôi vẫn còn dốc toàn lực điều tra." d,đ,l,q,đ
"Ồ, vậy sao, hy vọng có thể mau sớm xác nhận." Cha Lương tự mình lẩm bẩm.
Cảnh sát mím môi, thở dài một tiếng, "Lương tiên sinh, về chuyện Lương tiểu thư mất tích, chúng tôi sẽ hết sức tìm kiếm."
"Cám ơn các anh." Cha Lương cười khổ sở, để điện thoại trở về trong túi quần của mình.