"Thiếu phu nhân, cô đã tỉnh rồi hả?" Lương Ý vừa mới mở mắt ra đã thấy
Linh Cô đứng ở trước giường, ánh mắt hết sức lo lắng nhìn mình.
Cô trở mình lật người lại, thân thể đột nhiên giống như bị điện giật, đau nhức vô cùng.
"Tôi. . . . . . sao thế này?" Lương Ý khó hiểu ngước đầu lên nhìn Linh Cô hỏi.
Linh Cô ngồi xổm xuống ngang giường, dịu dàng nói với cô, "Thiếu phu
nhân, thân thể của cô không sao cả, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ sẽ hồi phục nhanh thôi."
Nghe được câu trả lời của Linh Cô, Lương Ý thở dài một hơi, nội tâm treo lơ lửng lúc này mới được thả lỏng.
Vẫn gặp thất bại, thật quá vô dụng; chỉ thiếu một chút nữa, một chút xíu nữa là được rồi!
"Thiếu phu nhân. . . . . ." Linh Cô ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Lương Ý nhíu nhíu mày, "Sao vậy?"
"Là thế này. . . . . . Phu nhân cùng đại sư Cố sẽ tới đây." Linh Cô ấp a ấp úng nói.
Lương Ý quay mặt vào trong, ánh mắt trở nên tối tăm, hồi lâu sau mới
cười trào phúng, "Tới thì tới chứ sao. Chẳng lẽ tôi lại sợ bọn họ?"
"Thiếu phu nhân. . . . . ."
Linh Cô không đồng ý với hành động của Lương Ý lắm, nhưng Lương Ý thật
sự không muốn nói thêm điều gì nữa, vì vậy lên tiếng yêu cầu Linh Cô rời đi. Linh Cô cũng không thể làm gì khác hơn, bất đắc dĩ mà ra khỏi
phòng.
Linh Cô vừa rời đi chưa tới ba phút, cửa phòng đã bị mở ra, bước vào là
mẹ Sở với gương mặt lạnh lùng cùng đại sư Cố với bộ dạng có chút thảnh
thơi.
Lương Ý nhìn bọn họ một cái, cũng không nói lời nào, chỉ xoay người lại, đưa lưng về phía bọn họ.
"Tiểu Ý, hành động hôm nay của con khiến dì rất không hài lòng." Mẹ Sở đi tới trước mặt cô, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
Lương Ý nằm nghiêng, im lặng không trả lời.
Mẹ Sở thấy thế, nheo mắt, lạnh lùng khẽ cong khóe môi, "Tiểu Ý, lần này, dì tuyệt đối không dung túng cho sai lầm của con nữa."
Lương Ý lật người lại, cắn răng chất vấn, "Lời này của bà là có ý gì?"
Mẹ Sở lạnh lùng liếc cô một cái, quay sang nói với đại sư Cố, "Mang con
bé xuống phòng dưới đất đi. Trong vòng ba ngày, không cho bất cứ ai vào
gặp. Kể cả tiểu Du."
"Được, phu nhân." Đại sư Cố mỉm cười gật đầu.
"Bà điên rồi!" Lương Ý tức giận mắng to.
"Bốp!" Cái tát nặng nề quăng tới ngay lập tức, mùi máu tươi ngai ngái từ trong miệng dần dần lan ra, Lương Ý bị đánh hất mặt sang một bên. Thấy
rõ dấu vết của năm ngón tay, nhìn cũng biết cái tát này mẹ Sở dùng sức
lớn đến thế nào.
"Phu nhân, cái bạt tai này dùng quá nhiều sức rồi." Đại sư Cố vẫn duy
trì nụ cười nhàn nhạt từ lúc bước vào, khách quan nhận xét.
Mẹ Sở hừ lạnh một tiếng, chỉ cây dâu mắng cây hòe nói: "Có vài người,
không bị dạy dỗ một chút thì không biết bản thân mình đang ở vị trí
nào."
"Hừ, tôi không biết mình đang đứng ở đâu, nhưng cũng tốt hơn kẻ sát nhân giết người không chớp mắt như bà!" Lương Ý quệt đi vết máu vương trên
khóe môi, vuốt vuốt bên má bị đánh, giễu cợt mẹ Sở.
Bà nhếch khóe miệng, tinh tế nhìn cô, "Tiểu Ý, lần này dì tha thứ cho sự vô lễ của con; nhưng lần sau, nếu con còn tiếp tục vô lễ với dì như vậy nữa thì dì không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì với con đâu."
"Bà nói vậy là có ý gì?" Lương Ý miễn cưỡng chống người đứng dậy, muốn
xông tới chất vấn mẹ Sở, nhưng đôi chân mềm nhũn khiến cô ngã từ trên
giường xuống, đập đầu xuống nền nhà.
"Có ý gì? Chẳng lẽ con còn không hiểu? Đối với việc chạy trốn hết lần
này tới lần khác của con dì đã nhẫn nại đủ rồi. Nếu vẫn còn xảy ra
chuyện đó nữa thì đừng trách bà mẹ chồng này ra tay ác độc." Mẹ Sở ngồi
xổm xuống ngay bên cạnh Lương Ý, nhìn thẳng vào mắt cô. Bà nở nụ cười
dịu dàng hoàn mỹ, sau đó duỗi ngón tay thon dài về phía mặt Lương Ý, ấn
mạnh vào vết thương trên trán cô.
"A ——" Lương Ý đau kêu thành tiếng.
"Được rồi, đưa con bé đi đi! Đại sư Cố." Mẹ Sở coi như không có việc gì đứng lên, xoay người rời phòng.
Sau khi bà rời đi, đại sư Cố nhìn vết thương rướm máu trên trán cô một
chút, lắc đầu một cái, "Thiếu phu nhân, ngoan ngoãn nghe lời không phải
là tốt rồi sao. Cô xem, bọn họ để cho cô ăn ngon mặc đẹp ... cô còn có
gì không hài lòng?"
"Nếu tôi coi ông như sủng vật mà nuôi, chỉ cần không vừa ý một chút thì
sẽ đối xử bằng bạo lực, ông có hài lòng không?" Lương Ý tức giận trợn to mắt nhìn đại sư Cố đứng trước mặt, hung tợn nói.
Đại sư Cố im lặng suy tư một hồi, lắc đầu một cái, "Tôi không hài lòng.
Nhưng tôi không phải là cô, tôi có thể lựa chọn, mà cô, từ ngày cử hành
nghi thức hôm đó, cô đã không còn sự lựa chọn nữa rồi."
"Tại sao tôi không còn sự lựa chọn nữa?"
"Bởi vì tại ngày cử hành hôn lễ, nước dầu mà cô và thiếu gia uống là do
tôi tỉ mỉ pha chế, hơn nữa, ngày đó lại đúng là ngày tối nhất, lạnh nhất trong mười năm này. Ngày đó mà thi triển pháp thuật thì sẽ thu được
hiệu quả không thể tưởng tượng nổi." Ông ta vuốt vuốt bộ râu, vừa lòng
nói.
"Hiệu quả không thể tưởng tượng nổi? Rốt cuộc là hiệu quả gì?" Trong lòng Lương Ý nhất thời dâng lên cảm giác lo lắng.
Đại sư Cố cười cười, trong con ngươi lóe ra tia sáng tự hào vô cùng,
"Hiệu quả đó. . . . . . có thể khiến cho cô vĩnh viễn cũng không thể
cách khỏi thiếu gia trong vòng bán kính 500m."
Lương Ý chết lặng, cảm thấy tất cả hi vọng của mình đã bị lời nói của ông ta nghiền nát, trước mắt tối đen như mực.
"Được rồi, mấy người đưa thiếu phu nhân xuống phòng ở dưới đất nghỉ ngơi cho tốt đi." Đại sư Cố khoát tay một cái, từ ống tay áo bay ra hai tờ
giấy cắt hình người. Hai tờ giấy đó trong nháy mắt chạm xuống đất lập
tức biến thành hai cậu bé tết bím tóc. Hai cậu bé này đều mặc yếm đỏ
nhỏ, gương mặt tròn trịa cùng đôi mắt tròn xoe đen nhánh. Nếu không phải khuôn mặt kia xanh xanh đen đen, ánh mắt hết sức đần độn thì đây tuyệt
đối là hai cậu bé cực kỳ xinh đẹp.
Mà lúc này Lương Ý lại giống như một người đã mất đi linh hồn,
ánh mắt rệu rã, để mặc cho hai cậu bé mỗi “người” ôm một tay, từ từ kéo cô đứng dậy, sau đó chậm rãi dẫn ra khỏi phòng.
“Nhớ phải cẩn thận một chút. Đừng để thiếu phu nhân thân kiều thịt quý
của chúng ta bị thương.” Trước khi đi, đại sư Cố còn cười nhẹ dặn dò hai cậu bé kia.
Nhà họ Lưu.
“Alo, tiểu Tư?” Lưu Na một tay cầm điện thoại, một tay cầm hộp mỹ phẩm dưỡng da, không ngừng đi qua đi lại trong phòng.
“Vâng, là em. Chị Na Na, có chuyện gì thế?”
“Chị có một số chuyện muốn hỏi em, là bộ mỹ phẩm em cho chị lúc trước
ấy, tiểu Ý còn mua được một bộ khác nữa đúng không?” Na Na trầm ngâm
hỏi.
“Đúng vậy, làm sao chị biết?”
“Bộ mỹ phẩm đó mua cho ai?” Bàn tay cầm hộp dưỡng da của Na Na không tự chủ tăng thêm sức lực.
“Ừm… em cũng không nhớ lắm. Để xem nào… Là chị Hinh Hinh thì phải? … Mẹ, bộ mỹ phẩm kia mua cho chị Hinh Hinh đúng không ạ?”
Điện thoại truyền đến tiếng Lương Tư hỏi to, Lưu Na nhất thời sốt ruột, “Tiểu Tư, dì cũng đang ở đó hả?”
“Vâng.”
“Vậy chuyển điện thoại cho dì đi. Chị muốn hỏi kỹ chuyện này.”
“Dạ, chị đợi chút.”
Điện thoại không có tiếng động một lúc, sau đó tiếng của mẹ Lương có chút khàn khàn vang lên, “Na Na?”
“Vâng, là cháu. Thân thể của dì dạo này có tốt không ạ?”
“Tốt hơn nhiều rồi, cháu đừng lo lắng.”
“Dạ, vậy lần sau cháu sẽ qua thăm dì.”
“Na Na không cần đâu. Chắc tiểu Bân cũng đã nói với cháu rồi, gần
đây…Khụ khụ khụ khụ…. Nhà dì không khi nào an ổn. Dì không muốn cháu gặp chuyện không may. Cứ ngoan ngoãn ở nhà, đừng tới đây…. Khụ khụ khụ
khụ…. Chuyện của tiểu Ý, cứ để cục cảnh sát điều tra là được rồi.”
Giọng của Mẹ Lương khàn khàn kèm theo tiếng ho khan không ngừng, khiến Lưu Na không nhịn được đỏ tròng mắt, “Dì…”
“Na Na… khụ khụ khụ… đừng quá cố chấp. Chuyện này không liên quan tới
cháu, không cần đổ hết trách nhiệm lên người mình.” Mẹ Lương nhất thời
nói rõ ràng, không hề khàn khàn nữa.
Lưu Na lén lau đi nước mắt, nhẹ nhàng hỏi, “Dì, cháu muốn hỏi dì một
chuyện, có liên quan tới bộ phẩm dưỡng da mà lần trước tiểu Ý đi Hong
kong cháu nhờ mua ấy ạ.”
“Mỹ phẩm dưỡng da? Mỹ phẩm dưỡng da làm sao?”
“Lần đó tiểu Ý mau hai bộ mỹ phẩm dưỡng da, có đúng không ạ?”
“Ừ, một bộ là của cháu, một bộ là của Hinh Hinh. Hôm tiểu Ý đi tham dự tang lễ, dì còn dặn con bé nhớ mang đi cho Hinh Hình mà.”
“Ngày tham gia tang lễ có đưa cho Hinh Hinh…” Lưu Na nhỏ giọng nhắc lại.
“Tiểu Ý còn lo nhầm lẫn giữa hai bộ mỹ phẩm, nên mới cố ý viết tên của
hai cháu lên trên mặt hộp nữa. Chữ viết rất nhỏ, nhưng nhìn kỹ một chút
thì vẫn có thể thấy được.”
“Chữ viết…” Lưu Na trầm tư một chút, sau đó vội vàng lên tiếng, “Cháu
biết rồi ạ. Cháu còn có việc, cháu cúp điện thoại trước. Cháu chào dì.”
Vừa dứt lời, cô lập tức tắt điện thoại rồi lùng sục khắp phòng tìm kính
lúp, thật vất vả mới tìm thấy nó ở góc sâu trong ngăn kéo. Lưu Na gấp
rút cầm hộp mỹ phẩm lên, dùng kính lúp soi thật cẩn thận.
Quả nhiên như lời Mẹ Lương nói, có một chứ “Hinh” trên mặt hộp. Vì xung
quanh có nhiều hoa văn trang trí, lại viết nhỏ như vậy nên cô mới không
phát hiện ra.
Ngày mai, cô cần phải tự mình đi xác nhận một chuyện rồi….
…..
Ba giờ chiều.
“A Phương, cô đứng đây làm gì?” Một người phụ nữ đang cầm cây chổi trong tay nghi hoặc hỏi một người phụ nữ khác đang đứng bất động ở trước
thùng rác.
Người phụ nữ bất ngờ bị hỏi thì thấp thỏm quay đầu, tay trái lặng lẽ
vòng ra sau lưng, nắm thật chặt thứ đang cầm trong bàn tay, hốt hoảng
trả lời, “Không có gì, cảm thấy có chút hơi say nắng nên mới đứng dưới
tàng cây hóng mát một chút thôi.”
“À, thì ra là thế. Vậy cô nghỉ ngơi một lát đi. Đúng rồi, cái lỗ chó kia kìa, đợi lát nữa sẽ có người tới bịt kín nó.” Người phụ nữ cầm chổi
nhẹ nhàng nói.
“Tại sao?”
“Nghe nói mấy con mèo hoang cứ chui qua cái lỗ này chạy vào biệt thự, nên quản gia nói sẽ cho người bịt kín nó lại.”
“Ra vậy.” Người phụ nữ cúi đầu, nắm giấy trong tay càng bóp chặt thêm.
Người phụ nữ cầm chổi tò mò nhìn chòng chọc cô một lát, cảm thấy sắc mặt của cô có chút kỳ quái, khó hiểu lên tiếng, “Hôm nay trông cô lạ quá.”
“Hả? Thế sao?” Người phụ nữ hoảng sợ ngẩng đầu lên.
“Cô thật sự rất lạ. Có phải bị bệnh hay không?” Sắc mặt tái nhợt, sẽ không phải là bị bệnh thật chứ?
“Có lẽ do hôm qua trúng gió nên mới cảm một chút thôi.” Cô nhỏ giọng trả lời.
Người phụ nữ cầm chổi gật đầu một cái, bày ra nét mặt “hóa ra là thế”
nói tiếp, “Nếu vậy thì chúng ta nhanh chóng quét dọn rồi về nhà thôi.”
“Ừ.” Cô nhẹ nhàng gật đầu, bình tĩnh nhét nắm giấy vào trong túi áo của mình.