Gian phòng không có một bóng người làm Sở Du đứng ngoài cửa vẻ mặt vốn đã âm trầm không thôi nay càng trở nên âm trầm đáng sợ hơn. Anh bỗng nhiên quay đầu, níu lấy cổ áo người giúp việc đang hốt hoảng chạy qua trong hành lang.
“Thiếu phu nhân đâu?” Anh nheo mắt lại, lông mi thật dài ngăn trở căm giận ngút trời trong mắt anh.
Người giúp việc nghe vậy thì cả kinh thất sắc, anh ta vội vã cuống cuồng mà nhòm ngó vào bên trong cửa, run rẩy nói: “Tôi không biết, thưa thiếu gia.”
Sở Du cắn răng, nhắm mắt, hồi lâu, anh buông tay níu lấy người giúp việc ra, giọng nói lạnh lẽo trầm thấp vang lên bên tai người giúp việc “Tìm cho tôi!” Trong giọng nói đè nén tức giận.
Người giúp việc cẩn thận từng li từng tí liếc anh một cái, “Nhưng lầu chót…”
Sở Du giương mày kiếm lên, không nhịn được cắt đứt lời của anh ta, tang thêm âm lượng ra lệnh: “Tìm thiếu phu nhân!”
“Dạ!” Người giúp việc cúi đầu, thân thể run rẩy đáp một tiếng, sau đó vẫn cúi đầu thất kinh* mà đi khỏi hành lang. Bởi vì anh ta không chú ý, vừa vặn đụng phải mẹ Sở đang vội vã.
*hoảng sợ lo lắng.
“Phu nhân?!” Đụng vào người thi anh ta vội vã ngẩn đầu lên, nhìn thấy người mình đụng vào lại là mẹ Sở, trong bụng càng thêm hoảng hốt.
Mẹ Sở liếc anh ta một cái, cũng không có trách cứ anh ta không cẩn thận, mà trực tiếp nói: “Mau tới lầu chót giúp một tay.”
“Nhưng…” Anh ta do dự len lén ngắm Sở Du sau lưng tâm tình không được vui thích ở xa mấy chục mét.
Mẹ Sở theo tầm mắt của anh ta liếc nhìn sắc mặt Sở Du âm trầm, lại nhìn cửa phòng chính rộng mở, nhíu mày, giơ tay nói: “Làm theo như thiếu gia dặn dò.”
“Vâng”, người giúp việc như nhặt được đại xá.
Mẹ Sở bước nhanh tới trước cửa, nhìn gian phòng sạch sẽ, hời hợt hỏi một câu: “Chạy?”
Sở Du không nói.
Mẹ Sở cười lạnh một tiếng, “Người con xem trúng, thật là khiến người ta hận không thể một dao kết thúc cô ta. Nếu không phải trong bụng cô ta có cháu nhà họ Sở, mẹ tuyệt đối sẽ không giống như lần trước, dễ dàng tha cho cô ta!” Ba lần bốn lượt gây phiền toái cho bà ta, bà ta thật không biết con trai mình rốt cuộc coi trọng cô ta ở điểm nào.
Mẹ Sở Du giễu cợt ngẩng đầu, nhìn con trai mình, “Thế nào? Không nói được?”
“Cô ấy là của con, ai cũng không thể nói, bao gồm cả mẹ!” Dứt lời, anh lạnh lùng lướt qua mẹ mình, chuẩn bị đi tìm kiếm Lương Ý.
Mẹ Sở lẳng lặng nhìn bóng dáng anh từ từ xa cách, chốc lát, bà ta lạnh nhạt mở miệng, “Dì Linh phản bội chúng ta. Cô ta mật báo cho nhà học Lương nói Lương Ý ở chỗ này. Hiện tại, người của nhà họ Lương có thể đã chạy tới nhà họ Sở rồi. Con tốt nhất trông chừng vợ mình!”
Lời của bà ta làm Sở Du đang rời đi bỗng dừng bước lại. Ống tay áo trắng như tuyết, năm ngón tay của anh khép lại, nắm chặt thành quyền, gân xanh hiện lên trên mu bàn tay, rất dữ tợn. Hồi lâu, anh lại nện bước chân trầm ổn tiếp tục đi ra ngoài.
Mẹ Sở lẳng lặng đứng nghiêm tại chỗ hồi lâu cũng không có động, cho đến khi điện thoại trong tay vang lên, bà ta mới nhận điện thoại: “Ừ, tôi biết rồi.” Dừng một chút, đối phương dường như hồi báo cái gì với bà ta, bà ta hài lòng nâng khóe môi lên, sau đó lạnh nhạt ra lệnh với người khác trong điện thoại: “Thiếu phu nhân mất tích, thông báo Đại sư Cố. Còn nữa, sai một phần người giúp việc trong nhà giúp một tay tìm kiếm.”
Đợi phân phó tất cả xong, bà ta nện bước chân ưu nhã mà chậm rãi đi về phía thư phòng, vào lúc bà ta đi tới cầu thang thì hương thơm nhàn nhạt truyền đến, bà ta nghi ngờ quét mắt bốn phía.
“Mùi này là gì?” Bà ta nhỏ giọng nỉ non, cảm giác đầu óc mình đột nhiên hơi choáng váng, bà ta cau mày vuốt vuốt mi tâm của mình, ý đồ làm đầu óc hỗn độn của mình tỉnh táo chút. Ước chừng qua mấy chục giây, bà ta cảm thấy mùi quanh quẩn ở chop mũi hình như nồng nặc hơn, vị ngọt muốn ngán làm cho người ta muốn nôn mửa.
“Ầm!” Bà ta nặng nề té xuống đất, lâm vào hôn mê.
Lúc này, một cánh cửa nơi nào đó ở hành lang lặng lẽ bị mở ra, một thiếu nữ mặc váy liền màu trắng vẻ mặt thẫn thờ, bước chân lảo đảo bước ra ngoài. Bước chân đi lại của cô ấy cực kỳ không phối hợp, tựa như trẻ con vẫn còn tập tễnh học đi.
Bởi vì hành động của cô ấy bất tiện, làm cô ấy đi một đoạn ngắn cũng hao tốn thời gian giống như đi vài chục km. Thật vất vả đi tới trước mặt mẹ Sở, cô ấy ngồi xổm, trực tiếp khiêng mẹ Sở lên, giắt trên vai của mình, đi xuống dưới lầu.
“Cô là ai? Cô muốn làm gì phu nhân?! Mau thả phu nhân nhà tôi!”
Quản gia mới vừa đi từ lầu chót xuống nhìn thấy phu nhân nhà mình không biết là sống hay chết đang bị một cô gái xa lạ khiêng trên vai, sắc mặt đại biến, tức giận chất vấn mà ra lệnh.
Cô gái giống như điếc, hoàn toàn không có nghe được ông ta nói chuyện, gương mặt xanh đen vẫn thẫn thờ như cũ, ngay cả bước chân cũng không bởi vì ông ta xuất hiện mà chậm lại.
Quản gia thầm cắn răng ngà, vẻ mặt khẩn trương, ông ta biết, cô gái này, cũng không phải là người, mà là kiệt tác của Đại sư Cố. Nhưng là, Đại sư Cố làm như vậy vì cái gì? Chẳng lẽ ông ta muốn trở mặt với nhà họ Sở ư?
“Buông phu nhân nhà tôi xuống, nếu không, tôi sẽ không khách khí.” Hôm nay xem ra, cũng không cần thiết niệm tình cũ nữa.
Cô gái vẫn không có đáp lại uy hiếp của ông ta.
Một thanh chủy thủ lấp lánh ánh lạnh bén nhọn phá không mà qua, trực tiếp đâm tới vị trí trái tim cô gái. Cô gái không trốn tránh, chủy thủ cứng rắn cắm vào trái tim cô ấy. Vẻ mặt cô ấy không có biến hóa chút nào, vẫn đầy sinh lực đi tới chỗ mục tiêu, hình như người đâm bị thương cũng không phải là cô ấy.
“Đáng ghét!” Hoạt thi* đáng chết!
*người sống không chết
Quản gia lo lắng cho mẹ Sở, không thể không xông lên trước tranh đoạt mẹ Sở đang lâm vào hôn mê với cô ấy, vào lúc ông ta sắp chạy như bay tới trước mặt cô gái thì chẳng biết lúc nào cần cổ của ông ta bị quấn một sợi dây tơ màu đỏ chói mắt, người sau khi tơ hồng quấn quả nhiên thoáng dùng sức kéo về phía sau, cần cổ ông ta lập tức rỉ ra máu đỏ tươi, cổ áo tây trang bên ngoài màu trắng nhuộm thành đỏ tươi chói mắt.
“Đầu! Động! Chết…”
Từ sau lung truyền đến giọng nói trầm thấp.
Theo như lời nói người này đang cảnh cáo ông ta chớ hành động thiếu suy nghĩ!
Quản gia quay đầu, nhìn người đàn ông đen gầy đứng ngoài cửa lớn ở sau lưng mình. Ông ta nhận ra người đàn ông này, người này chính là người đàn ông cử hành nghi thức phục sinh cho thiếu gia vào ngày ấy, làm tay chân cho Đại sư Cố. Chỉ là, kể từ lúc xong nghi thức, người đàn ông này đã biến mất ở Sở trạch, tại sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện?
Ông ta tinh táo suy nghĩ, trơn thuận cổ họng của mình bình tĩnh hỏi: “Rốt cuộc các người muốn làm cái gì?”
Người đàn ông đen gầy không nói, trực tiếp nhìn cô gái duỗi ngón tay ra, chỉ chỉ vị trí đi thông phòng khách phòng dưới đất.
“Đi xuống!”
Cô gái cứng đờ gật đầu một cái, khiêng mẹ Sở tiếp tục đi về phía trước.
“Đứng lại! Không cho đi!” Thấy cô gái khiêng mẹ Sở tiếp tục rời đi, quản gia ép mình tỉnh táo nhất thời biến mất, ông ta hét lớn, không cố kỵ tơ hồng trên cổ mình, muốn chạy như bay đến trước mặt thiếu nữ, một tay đoạt lấy mẹ Sở.
Máu chảy giống như suối, xuôi từ cổ ông ta xuống, người đàn ông đen gầy thấy thế, trong mắt không khỏi mang theo nghi ngờ hiếm thấy, tựa hồ đang thắc mắc tại sao ông ta cũng không thèm để ý tính mạng mình, chỉ vì cứu một người phụ nữ như vậy.
Quản gia bước chân tiến tới gần cô gái lần nữa, người đàn ông đen gầy hơi nhíu nhíu mày, tay nắm kéo tơ hồng hơi siết chặt, quản gia dừng bước lại một chút, nhưng vẫn không có ý định từ bỏ. Lúc này tơ hồng trên cổ ông ta đã xâm nhập vào cổ ông ta, chỉ lát nữa là sẽ dứt khoát cắt đứt đầu ông ta. Quản gia chợt xoay người, rút ra lưỡi dao sắc bén giấu ở trong tay áo, dùng sức lôi kéo tơ hồng, tranh thủ chút không gian cho mình, sau đó hung hăng dùng con dao sắc bén cắt đứt tơ hồng______
“Loảng xoảng____” lưỡi sao sắc bén bị chia ra thành hai nửa, trong đó một nửa rơi xuống mặt đất.
Quản gia ngẩn ra nhìn lưỡi dao sắc bén bị “phân thây”, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại, cầm trong tay một nửa kia của lưỡi dao sắc bén đột nhiên xông về phía người đàn ông đen gầy.
Bây giờ ông ta không thể ngã xuống! Ông ta còn phải cứu phu nhân!
Máu tươi chảy lan đầy đất, vào lúc quản gia dùng lưỡi dao sắc bén sắp đâm về người đàn ông đen gầy thì trong nháy mắt người đàn ông đen gầy biến mất giống như khói ở trước mắt ông ta. Khi bóng dáng người đàn ông đen gầy xuất hiện lần nữa trong mắt ông ta thì gáy gánh chịu cảm giác tê dại cùng tê rút đau đớn nhất thời xâm lấn thần kinh của ông ta.
“Ầm_____”
Ông ta vô lực té ở trên mặt đất, tròng mắt mở thật to, cổ chảy máu róc rách như nước suối, không ngừng chảy ra ngoài….
Phía sau núi
Lưu Na thở hồng hộc cõng Lương Ý hôn mê bất tỉnh, thật vất vả rốt cuộc đã đi đến đỉnh rồi. Cô ấy nhẹ nhàng để Lương Ý trên lung xuống, thở hổn hển.
Cô ấy nghỉ ngơi chốc lát rồi đứng ở đỉnh đồi nhìn chân núi, tùy ý lau mồ hôi, kéo ra một nụ cười tự tin. Mặc dù lúc này cô ấy mệt mỏi mồ hôi đầy người, nhưng tâm tình cực kỳ vui thích.
Cô ấy âm thầm than thở, thật may là học Taekwondo, có chút hơi sức, nếu không thì không biết nên làm sao mới phải.
Nhưng lúc ánh mắt cô ấy kịp chạm đến Lương Ý sắc mặt ửng hồng, mặt mũi lo âu thì cô ấy nhất thời hoảng hốt, rất sợ Lương Ý xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn khi đang chạy trốn.
Không suy nghĩ nhiều, cô ấy cõng Lương Ý lên lần nữa, cẩn thận từng li từng tí bắt đầu đi xuống núi.
“Lưu tiểu thư, đã trễ thế này, cô muốn mang thiếu phu nhân đi đâu?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Lưu Na, thân thể Lưu Na cứng đờ, cô ấy không dám quay đầu lại xác nhận người kia có phải là người mình nghĩ tới hay không. Gần như không có thời gian do dự, một giây kế tiếp, cô ấy cõng Lương Ý nhanh chân mà bỏ chạy.
Thay vào đó là phía dưới núi, cũng không phải lên núi, bởi vì hốt hoảng, sơ ý một chút, cô ấy bị cỏ dại dưới chân quấn lấy, cả người cõng Lương Ý trực tiếp té ngã xuống lưng chừng núi, lăn xuống sườn núi.
Hai người vẫn lăn xuống chân núi, không biết lăn bao nhiêu vòng, Lưu Na cảm giác đầu óc mình choáng váng, nhưng cô ấy nắm tay Lương Ý từ đầu đến cuối không có buông ra. Tốc độ lăn từ từ chậm lại, cô ấy cảm giác họ sắp lăn xuống chân núi rồi.
“Ầm!” Đầu đau đớn giống như nổ tung, cái trán của cô ấy đụng phải một tảng đá to, trong nháy mắt bất tỉnh.
“Chết?” Đại sư Cố đứng ở trước tảng đá lớn, nhìn máu chảy trên đá, nhỏ giọng nỉ non. Hồi lâu, ông ta nhẹ nhàng thở ra, “Xem ra không có chết.”
Ông ta vuốt ve chòm râu của mình, do dự một hồi, tự lẩm bẩm: “Số lượng vật tế cũng sắp đủ. Vị Lưu tiểu thư…thôi được rồi!”
Dứt lời, ông ta khiêng Lương Ý được Lưu Na che chở thật tốt còn nằm ở trên người Lưu Na lên, tự nhiên rời đi.