Minh Hôn Chính Thú

Chương 11: Đừng mà, chết chắc rồi!



Dịch + Edit: MeiiGwatan
Beta: Punnxinhhtraii




  


      Căn phòng này không có cửa sổ, khắp các mặt tường còn được dán rất nhiều bùa chú, trên tường cũng được rưới đầy máu chó. Rõ ràng bọn họ đã sớm lên kế hoạch cho chuyện này rồi...



      Tôi không biết bố mẹ tôi sẽ làm gì, nhưng tôi đoán họ sẽ thoả thuận với cô Ba. Nhưng mà giao dịch kiểu gì thì tôi cũng không đoán được rõ ràng.


      Tôi khóc liên tục cho đến tận lúc không còn nước mắt, cổ họng tôi khàn khàn, đầu óc tôi bắt đầu cảm thấy mơ hồ. Tôi không nhớ rõ có phải là Xa Dục từng nói rằng khí âm dương có mối quan hệ mật thiết... Cơ thể tôi không chống đỡ nổi nữa, đổ sụp xuống nền đất ngất đi.


       Không biết đã qua bao lâu rồi, tôi tỉnh lại chỉ cảm thấy bên cạnh có một mùi thơm khiến người ta thoải mái vô cùng, tôi từ từ mở mắt ra.


       Có thể bởi vì cơ thể của tôi quá yếu. Nên khi tôi mở mắt ra, tôi chỉ nhìn thấy một màn trắng xoá.


       Đột nhiên tôi cảm thấy có một vòng tay ôm lấy tôi, thỉnh thoảng còn giúp tôi mát xa thái dương, cảm giác vô cùng dễ chịu, tôi lại mơ mơ màng màng nằm xuống.


       "Phu quân, anh tỉnh lại rồi." Tôi chưa kịp nhìn rõ cô ấy là ai, nhưng cô ấy mang cho tôi một cảm giác rất dịu dàng, lại còn gọi tôi là... Phu quân!!!


       Phu... phu quân? Nghĩ đến chỗ đó tôi lập tức bị kích động như heo bị chọc tiết, toàn thân toát mồ hôi lạnh, ý thức của tôi càng ngày càng rõ ràng, tôi lại nhận ra thêm một điều... đầu tôi vừa mới gối lên chân của người ta.


       Khuôn mặt mơ hồ mà tôi nhìn thấy lúc nãy dần trở nên rõ ràng.


       Khi tôi nhìn rõ khuôn mặt này, trước hết, tôi nhẹ nhõm thở ra một hơi dài, bởi vì người trước mắt tôi không phải là cái cô Ba xấu xí đến kinh thiên động địa kia.


       Khuôn mặt đẹp như hoa trước mặt tôi đây, đây không phải là Tề Linh thì còn ai nữa.


       Sau khi nhìn rõ Tề Linh, trái tim tôi không hiểu sao lại đập nhanh liên hồi. Cuối cùng tôi cũng gặp lại cô ấy rồi. Cuối cùng tôi cũng có thế trực tiếp hỏi cô ấy những thắc mắc trong lòng tôi rồi.


      Tôi hỏi liệu cô ấy có phải là cái cô Ba kia không. Mặc dù là qua những ngày gần đây, tôi cũng có thể gần như chắc chắn rằng cô Ba và Tề Linh không phải một người.


      Sau khi nghe tôi hỏi, Tề Linh che miệng cười khúc khích, cô nói với tôi tất nhiên là không ...


      Tôi lại hỏi cô ấy tại sao cô ấy ở đây.


      Tề Linh liếc nhìn tôi, bước đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống và trợn tròn đôi mắt to như búp bê với tôi nói: "Cô Ba vừa già vừa xấu lại còn muốn hại anh, em thì đến để giúp anh... anh thật sự không thể chỉ ra được sự khác biệt giữa bọn em sao? "


       Tề Linh lúc này nhìn thật sự rất quyến rũ. Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô ấy,  lại gật đầu trong vô thức.


      Cô ấy nhìn thấy vẻ ngớ ngẩn trên mặt tôi, lại cười khúc khích hỏi tôi, "Anh có thực sự chắc chắn không đó?"


      Tôi gật nhẹ đầu thêm lần nữa, rồi lại hỏi cô ấy, "Vậy... vậy em đến đây làm gì...?"


     "Tối hôm qua lúc ở bãi tha ma không phải em đã nói rồi sao? Hôm nay em sẽ đến gặp anh mà." Khuôn mặt của Tề Linh lúc này mang đầy sự dịu dàng ân ái, trong đôi mắt của cô ấy ngập tràn sự yêu thương dành cho tôi.


     "Cái gì cơ? Người ở nghĩa địa hôm qua là em sao? Vậy em... em..."


      "Đồ ngốc này, em chính là Tề Linh mà anh còn không nhận ra sao. Lần này em tới là để anh chắc chắn em là ai, cũng tiện thể tiếp tục trị thương cho anh...."


      Tôi còn chưa kịp nói gì thêm, khuôn mặt xinh đẹp của Tề Linh từ từ tiến sát về phía tôi, hai tay áp lên má tôi giữ mặt tôi lại, đôi môi hồng thắm khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn.



       Tôi chỉ cảm thấy mình như bị một luồng điện đánh trúng. Đôi môi cô khẽ run lên. Tề Linh hôn tôi một cách nồng nàn và mãnh liệt. Có lẽ cô ấy cũng kích động giống như tôi...


       Tề Linh hôn tôi, thỉnh thoảng tôi lại cảm thấy có một thứ mềm như thạch đem theo mùi thơm nồng nàn tiến vào trong miệng.


       Tôi và Tề Linh trước đây tuy rằng sớm đã có những hành động thân mật rồi, nhưng sự thân mật đó chỉ như là trong mơ, không chân thật bằng bây giờ... Tôi có thể cảm thấy trái tim mình càng ngày càng đập nhanh hơn. Cơ thể của Tề Linh nhanh chóng trở nên nóng bỏng..... Mùi hương nhẹ nhàng của phụ nữ trên cơ thể cô ấy khiến tôi thấy có chút bối rối không biết phải làm sao.


      Lúc này, Tề Linh trở nên nồng nhiệt hơn cô ấy ngồi xuống giữa hai chân tôi, hai tay ôm chặt lấy cổ tôi, bầu không khí giữa hai người càng ngày càng trở nên ái muội... Lúc này thật giống như có một cây nến trong đầu tôi chiếu lại những gì xảy ra trong hang ngày hôm đó, cảnh này sang cảnh khác. Nhớ lại đêm hôm đó, tôi càng cảm thấy hương thơm của Tề Linh càng trở nên nồng nàn.


      Đột nhiên, tôi lại cảm thấy đang có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi lập tức nhìn về phía đó.


      Tôi liếc nhìn ra phía cánh cửa, bố mẹ tôi với bộ mặt đen sì đang đứng ngoài cửa trợn trừng nhìn tôi ... Hai người nhìn chằm chằm vào tôi, cái cảnh tượng này làm tôi sợ chết khiếp.


      "Có chuyện gì với anh vậy?" Tề Linh thở hổn hển ôm lấy khuôn mặt tôi.


      "Cha mẹ anh..." Tôi kinh hãi nói.


      Tề Linh nhìn theo ánh mắt của tôi, ngạc nhiên hỏi tôi rốt cuộc đã nhìn thấy gì.


      Khi tôi nhìn lại thêm lần nữa, không có ai đứng ở ngoài cửa cả... Liệu có phải là ảo giác của tôi không? Hay là bố mẹ tôi đang nhắc nhở tôi?


      Tề Linh vẫn nồng nhiệt muốn chúng tôi tiếp tục chuyện đang làm dở nhưng tôi đẩy cô ấy ra...


      Ảo ảnh vừa nãy giống như đã đổ một nồi nước lạnh lên đầu tôi, để tôi ngay lập tức tỉnh táo và bình tĩnh lại.


     Lời nói của bố tôi giống như một chiếc máy hát cứ phát lặp đi lặp lại bên tai... Tôi vội vã chạy ra phía cửa và nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài trời tối đen, tôi vừa dùng chân tay đập cửa vừa gào thét gọi tên bố mẹ.


      Nhìn thấy bộ dạng này của tôi, Tề Linh trở nên sợ hãi nhưng vẫn cố nhẹ nhàng hỏi tôi: "Phu quân, rốt cuộc là đã có chuyện gì với anh vậy?" 


       Tôi nhìn Tề Linh, không biết tại sao khi nhìn thấy cô ấy, sự cáu kỉnh của tôi lại dễ dàng được làm dịu đi nhiều. Vì vậy, tôi kể cho cô ấy tất cả những gì cha tôi nói.


       Sau khi nghe những lời của tôi, biểu cảm của cô ấy trở nên vô cùng tệ và hỏi lại, "Cái gì? Ông ấy nói với anh những điều đó?"


       Tôi không biết tại sao cô ấy lại có phản ứng mạnh như vậy.... 


      Tôi gật đầu với Tề Linh, cô ấy lại hỏi tôi một lần nữa: "Anh có nói cho họ biết về sự tồn tại của em, cả về chuyện của chúng ta không? Nói cả cho vị đạo sĩ kia nữa?"


       Vị đạo sĩ mà Tề Linh nói có lẽ chính là Xa Dục...


       Tôi nghiêng đầu trả lời rằng trước đây tôi luôn mơ hồ không biết rằng cô ấy và cô Ba có phải là một hay là hai người... Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nên tôi không biết phải nói với họ như thế nào cả. 


       Tề Linh nghe tôi nói xong, sắc mặt vẫn tệ như vậy. Tôi lại hỏi cô ấy mọi chuyện có phải có gì không đúng rồi nhưng cô ấy không trả lời.


       Tề Linh bước ra cửa, gõ mạnh vào cánh cửa sắt đó vài lần, sau đó cánh cửa lập tức bị mở toang...


       Tề Linh quay lại bảo tôi bây giờ lập tức chạy đến nhà ông cụ Vương đi, đến nơi thì không được bước vào nha, nà chỉ được đứng ngoài gọi to tên của bố mẹ tôi thôi. Cô ấy sẽ đi theo tôi đến đó sau.


       Tôi gật đầu như giã tỏi, ngay khi tôi còn muốn hỏi thêm mấy thì Tề Linh đã chạy thẳng xuống cầu thang rồi biến mất...


       Lúc này nhà tôi tối om, tôi ra sức hét lên gọi vài lần nhưng vẫn không ai trả lời tôi... Tôi gọi điện thoại cho bố mẹ nhưng máy lại báo di động của họ đã ra khỏi khu vực phủ sóng ...


      Tôi lao vào phòng bếp cầm lấy con dao to, chạy thẳng về phía nhà của ông cụ Vương. Có lẽ bởi vì trời đã tối muộn hay sao mà hiện giờ nhà nào trong thôn cũng đều tắt đèn tối thui.


      Tôi không biết có phải là tại vì trong lòng tôi bất an hay không nhưng cả ngôi làng vừa tối vừa tĩnh mịch làm tôi cảm thấy quá đáng sợ rồi. Bình thường cho dù là đêm khuya thì cũng sẽ vẫn luôn có vài tiếng chó sủa, nhưng đêm nay lại đặc biệt yên tĩnh... Hôm qua còn vừa qua ngày rằm, nên ánh trăng vẫn vô cùng sáng.


       Thế nhưng hôm nay lại không có trăng. Con đường nhỏ trong làng hoàn toàn tối đen. Tôi chỉ có thể một tay cần con dao bếp một tay cầm điện thoại di động soi đường đi đến nhà ông cụ Vương.


       Khi tôi vừa đi được không lâu, sự tĩnh mịch của đêm đen liền bị phá hủy bởi tiếng động quái gở ở phía trước.


      Chát ~ chát ~ chát ~


      Âm thanh vang lên đột ngột này ngay lập tức khiến tôi nổi hết da gà... Tôi nghĩ giờ này thế quái nào lại có ai ăn no rửng mỡ đi quất roi vào lúc nửa đêm ... 


     Mặc dù sợ rụt đầu vào rồi nhưng mà tôi phải đi tiếp..... vì đây là con đường duy nhất dẫn đến nhà ông cụ Vương. Tôi... Tôi bắt buộc phải đi tiếp. 


      Tuy nhiên, tốc độ của tôi rõ ràng đã chậm lại rất nhiều. Đi được vài bước, tôi liền dừng lại, lấy đèn pin của điện thoại soi đến một cái cây ngay bên cạnh. Lúc này, tôi nhìn thấy một người đang liên tục quất roi vào thân cây... 


      Khi tôi nhìn thấy một người, ban đầu tôi có chút lo lắng nhưng cũng cố bình tĩnh lại rồi bước tới xem. Rốt cuộc là ai đang giả thần giả quỷ ở đây vào giữa đêm... Tôi đi gần tới thì người này lại quay mặt đi tránh khỏi ánh đèn pin tôi. 


       Nhưng khi tôi nhìn phía sau ánh ta, tôi chợt nhận ra bóng lưng này vô cùng quen thuộc...


        "Anh là ai, nửa đêm rồi còn không chịu ngủ, anh đang làm gì ở đây?" Tôi hét lên. 


       Người này phớt lờ tôi, nhưng thỉnh thoảng lại cầm roi quất vào cây. Mỗi lần cái cây bị quất roi, anh ta đều lẩm bẩm "Đừng đi! Nó chết chắc rồi!" 


       "Này, chú..." Tôi chỉ muốn đi lên giữ lấy anh ta, hỏi những gì anh ta nói là có ý gì ... 


      Anh ta không đợi tôi kịp mở mồm đã thình lình quay về phía tôi .... Má nó, không quay lại tôi còn không sao đâu. Nhưng quay lại rồi lại làm tôi sợ chết ngất ...


       Người này không phải bất kỳ ai khác mà chính là Vương Thuấn, người mà không lâu trước đây đã chết một cách khó hiểu bởi một cây roi. 


       Cơ thể của Vương Thuận chằng chịt toàn những vết thương, đặc biệt là những vết thương do roi da trên mặt, và mũi sâu đến mức máu thịt gần như rơi cả ra ngoài, lại thêm ánh sáng đèn của tôi chiếu vào làm mặt anh ta trắng bệch. Con mẹ nó thế này cũng quá mức khủng bố rồi, doạ chết tôi rồi.


        Anh ta vặn đầu lại và nhìn chằm chằm tôi với anh mắt âm u chết chóc. Cây roi trong tay anh ta vẫn tiếp tục quất vào cây, miệng anh ta gào lên "Đừng đi ... chết chắc rồi! Đừng đi ... chết chắc rồi!"


         Một màn này của Vương Thuấn làm cặp mông mềm mại của tôi sợ đến mức rơi bộp thẳng xuống đất. May mắn thay, sau khi Vương Thuận nhìn thấy tôi, anh ta cũng lờ tôi đi như không quen biết, chỉ biết cầm roi tiếp tục quất vào thân cây già... 


         Tôi nhìn xung quanh một lúc, sau đó gom hết chỗ cam đảm còn sót lại vừa rơi vung vãi đầy ra đất của mình, cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước .... Tôi chắc chắn, nếu đây không phải là vì bố mẹ tôi, với cái tính nhát cáy này, tôi còn lâu mới có thể kiên trì đi tiếp nữa!



_________________________________________


     Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


     Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giới thiệu thêm cho mọi người nhaaa ❤❤❤❤


     Mình sẽ cố gắng mỗi ngày một chap cho mọi người trong kì nghỉ này nha, sau khi đi học sẽ cố dịch 1 tuần khoảng 3 4 chap cho mọi người. Mong các bạn ủng hộ ạ.


   


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.