Minh Hôn Chính Thú

Chương 116: Công chúa Tây Hạ



Tôi có chút bất ngờ,người mặc đồ trắng này giống như là quen biết tôi vậy,vừa nãy còn đặc biệt nói,tôi không hổ là người của Chung gia,trước đây Tề Viêm Sinh cũng đã từng nói,Chung gia thì sao chứ?

Cho dù là cha tôi,hay ông nội thì đều không giống là người của những gia tộc lớn đó,trong lòng tôi không khỏi hoài nghi,bọn họ có phải cùng nhận nhầm người rồi không?

Hơn nữa nữ nhân này xin tôi cứu cô ta,đây càng là chuyện không thể nào

Bởi vì ngay cả đồ đệ của cô ta,hai con chuột đưa chúng tôi lên núi,chúng tôi cũng không phải là đối thủ của chúng,tôi có cách gì để cứu cô ta chứ

Nghĩ đến đây,tôi liền nói " cứu cô? Cô không phải thần núi sao? Tôi có bản lĩnh gì mà cứu cô chứ?"

Tôi vừa nói xong,cô ta lúc này từ từ quay người lại,ánh mắt của tôi bất chợt nhìn lên khuôn mặt của cô ta,nhưng mà,tôi rõ ràng là nhìn rất rõ khuôn mặt kia,nhưng lại không hề ghi nhớ được nét mặt của cô ta


" đây là bên trong ảo cảnh,cậu nhìn không được khuôn mặt của tôi đâu" cô ta giống như đi guốc trong bụng tôi,lập tức đọc được cách nghĩ trong lòng tôi

Sau đó nói " tôi không phải là thần núi gì cả,thần núi cũng chỉ là cách xưng hô của bọn họ,hơn nữa thần núi mà họ nói e rằng là Tiểu Mộc và Tiểu Lâm,không phải là tôi"

Sau khi nghe cô ta nói,tôi hơi thẫn thờ,sau đó nói " Tiểu Mộc và Tiểu Lâm là ai? Nếu cô không phải là thần núi,Khưu Thục Tĩnh bên ngoài sao lại gọi cô là thần núi?"

Tôi cứ cảm thấy cô ta đang đùa tôi

Sau khi nghe tôi nói,cô ta nhìn tôi kì quái,nhưng biểu hiện vô cùng bình tĩnh nói với tôi

Tiểu Lâm và Tiểu Mộc chính là hai con chuột dẫn đường kia,hai con chuột này cũng là ngẫu nhiên đi đến chỗ này,có được sự chỉ đạo của cô ta,thêm việc hai con chuột có chút trí tuệ,nên đã tu luyện cho chúng thành tinh


Sau khi hai con chuột có chút bản lĩnh,ngẫu nhiên bị người của thôn Dương Câu nhìn thấy một lần,sau đó trong thôn bắt đầu có tin đồn thần núi

Thần núi họ nói chính là hai con chuột

Nghe đến đây,tôi nhịn không được hỏi " nếu đã như vậy,vậy..vậy cô vì sao phải nguyền rủa người trong thôn từng người phải chết?"

Cô ta sau khi nghe tôi nói ,cười nhạt nói " những gì cậu tận mắt nhìn thấy không nhất định đều là chân tướng,đừng nói là cậu còn chưa tận mắt nhìn thấy"

Tôi thẫn thờ hỏi cô ta có ý gid?

Cô ta nói với tôi " con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi phái người đi gϊếŧ họ,con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi nguyền rủa người trong thôn?những lời này đều là cậu nghe người trong thôn nói mà thôi"

Sau khi cô ta nói,cả người tôi đờ ra,cô ta nói vô cùng có lý,lời nguyền của thần núi,còn có người chết,đều không phải tôi tận mắt nhìn thấy,mà là người trong thôn nói,hơn nữa theo phán đoán của tôi,tất cả chuyện này không phải là ma quỷ tác quái,mà là người đang giả ma quỷ


Có điều,cái chết của Cát Trung Thiên,còn có cỗ quan tài đầy chuột,xem ra không thoát khỏi liên can đến hai con chuột khổng lồ kia

Cô ta tiếp tục nói với tôi " những con chuột kia quả thật là tôi phái đi,có điều,tôi đều là vì tự vệ"

" tự vệ?"

" không sai,thật ra trước đây người trong thôn Dương Câu chung sống bình yên với chúng tôi,bọn họ cung phụng Tiểu Lâm và Tiểu Mộc thành thần núi,còn Tiểu Mộc và Tiểu Lâm nhận được hương hoả của bọn họ,cũng có lợi vô cùng lớn với tu luyện,hai bọn họ cũng thường dùng thuật pháp của mình phù hộ cho người thôn Dương Câu

" nhưng mà,chuyện bắt đầu từ sau khi một tên buôn đến thôn Dương Câu,tất cả mọi cân bằng đều bị phá vỡ,tên lái buôn này ở lại mấy ngày,mấy ngày sau,thì rời đi,sau đó lão thái thái trong thôn bắt đầu truyền tin đồn về lời nguyền
" bệnh của Cát Đức Thắng liên quan đến tên lái buôn đó sao? Tên lái buôn kia là ai?" nghe đến đây,tôi nhịn không được hỏi cô ta

Cô ta gật đầu với tôi,sau đó nói. " không sau,tên lái buôn đó hoàn toàn không phải là người bình thường,mà là một người nuôi quỷ,cũng không biết tên lái buôn kia làm sao biết được chỗ chúng tôi,vì vậy,hắn ta liền khống chế người có tiếng nói ở trong thôn,mục đích là để bắt được tôi"

" bắt cô? Cô là ai? Vì sao phải bắt cô" tôi khó hiểu hỏi cô ta

Sau khi nghe tôi nói,sắc mặt cô ta hiện ra chút cô đơn " tôi là công chúa Tây Hạ,lúc đất nước diệt vong bị bắt làm tù binh,được thuật sĩ phát hiện số mệnh của tôi đặc biệt,vì thế thuật sĩ đó dưới sự cho phép của vua,chuẩn bị luyện tôi trở thành một con ác quỷ,sau khi thuật sĩ chuẩn bii xong mọi thứ,chuẩn bị bắt đầu,nhưng mà vừa bắt đầu thuật sĩ này gặp phải kẻ địch của mình,hai người đánh nhau ba ngày ba đêm,cuối cùng hai người cùng chết"
" theo lí mà nói,sau khi thuật sĩ kia chết ,thuật luyện ác quỷ này sẽ dừng lại,nhưng mà ông trời hình như trêu ngươi tôi,thuật trận pháp luyện quỷ này duy trì rất lâu,rất lâu cũng không dừng lại,một trăm năm qua,cứ thế biến tôi trở thành ác quỷ,mỗi ngày đều muốn hại người,cho đến một ngày,xuất hiện một đạo sĩ,đạo sĩ này đã giải cứu tôi,bà ta không trực tiếp hủy diệt tôi,mà thật sự giải cứu tôi,bởi vì cơ thể tôi lúc đó bị sát khí và tà khí xâm nhập,hoàn toàn hết cách đầu thai chuyển kiếp"

" Đạo sĩ đó dùng trận pháp dụ dỗ hồn phách ở trong thi thể của tôi ra,sau đó dùng thuật pháp tiêu tan sát khí,đưa hồn phách của tôi vào trong bức tranh,ở đó từ từ tiêu tan sát khí,đạo sĩ kia đã nói,chỉ có một đạo sĩ họ Chung đến đây mới cứu được cô ta,cô ta cần đi theo đạo sĩ giải cứu cô ta cả một đợi thì có thể luân hồi chuyển kiếp
Sau khi nghe đến đây,tôi thẫn thờ hỏi " đạo sĩ họ Chung mà cô nói chính là tôi sao?"

Cô ta gật đầu,sau đó nói với tôi " đương nhiên là cậu,hơn nữa cậu có một vết tích giống với ân nhân lúc đầu của tôi,ân nhân đó đã nói,vết tích kia,chính là vết tích của người nhà Chung gia"

Sau khi nghe cô ta nói,tôi bất chợt nhìn xuống ngực mình,vết tích của nhà họ Chung?

Đây không phải là kí hiệu của xiềng xích sao? Sao lại biến thành kí hiệu của Chung gia rồi

Hơn nữa,tôi vô cùng rõ,ông nội của mình không có vết tích này

Tôi có chút không tin xác nhận với cô ta bà lần,người cô ta nó rốt cuộc có đúng là tôi không?

Cô ta vô cùng chắc chắn nói với tôi,bởi vì nếu không phải là tôi,tôi sẽ không có cách nào đi vào được trong khung cảnh ảo của bức tranh này

" vậy...vậy,Cát Đức Thắng và Khưu Thục Tĩnh,bọn họ bắt cô,không phải nên trực tiếp đến đây sao,vì sao laki gϊếŧ người trong thôn,còn nữa Khưu Thục Tĩnh,sao lại biến thành người hầu của cô rồi?"
Cô ta vô cùng nhẫn nại nói " tên lái buôn đó tuy là biết tôi ở đây nhưng mà không biết chính xác tôi ở chỗ nào,hơn nữa cho dù tìm ra tôi,hắn cũng không chắc chắn 100% sẽ lấy được hồn phách của tôi ở trong bức tranh ra,vì vậy hắn liền nghĩ ra dùng người trong thôn tạo thành trận pháp,từ đó dụ tôi ra ngoài,vì vậy tên lái buôn đó đã nghĩ ra chiêu này,vì để người trong thôn càng tin tưởng,hắn muốn gϊếŧ chết Khưu Thục Tĩnh đầu tiên"

" bởi vì quan hệ của Khưu Thục Tĩnh và Tiểu Lâm và Tiểu Mộc không tồi,vì vậy lúc đó đã hỏi ý kiến tôi,tôi cũng cảm thấy người này có thể giúp đỡ mình,thêm việc bản thân bà ta có chút pháp luật,tôi liền dùng một vài thuật pháp cứu bà ta sống lại,có điều cũng bỏ ra một cái giá tương ứng,Khưu Thục Tĩnh đã không còn là người bình thường,mà là dùng để giải sát khí cho 10 cỗ quan tài trong miếu thần núi,có thể giúp những người chết đó,không bị tên lái buôn lợi dụng"
" Vậy ý của cô là,hoàn toàn không có quy luật chết người ,tiếp theo chút là không ngừng có người chết,đúng không?" tôi hỏi

Cô ta gật đầu " đúng vậy,những thứ đó chẳng qua chỉ là tung hoả mù,để những người trong thôn đều chĩa mùi dùi tất cả về phía tôi"

Tôi đã tin lời cô ta nói " vậy...vậy tiếp theo tôi nên làm thế nào?"

Tôi không có chủ ý gid,hơn nữa,cô gái này gọi tôi đến đây,thì nhất định có cách đối phó

" Cậu trước tiên hãy cứu tôi ra khỏi bức tranh" cô ta nói với tôi

" làm...làm sao để cứu?" tôi vẫn ngơ ngác hỏi

Cô ta nói với tôi " tôi đã bảo Khưu Thục Tĩnh giúp cậu kích hoạt triệt để vết tích trên ngực cậu,vì vậy cậu chỉ cần lấy hơi thở của cậu hội tụ vào vết tích đó,sau đó dùng máu đầu lưỡi của cậu, tôi có thể thông qua cách này,kí sinh trong cơ thể của cậu"
" kí sinh trong cơ thể tôi? Vậy liệu có..." tôi có chút lo lắng định hỏi gì đó

Nhưng mà cô ta nói với tôi " không ảnh hưởng gì đến cơ thể của cậu đâu,yên tâm đi,ngược lại còn có lợi cho cậu,sau này cậu sẽ như hổ thêm cánh"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.