Minh Hôn Chính Thú

Chương 133: Cản thi nhất tộc



Lời của Vu Nhất đã nói vô cùng rõ ràng,đó chính là hoài nghi tôi và Xa Dục đã đưa thi thể này đi,thảo nào,sau khi Vu Nhất phong ấn huyệt vị xong,cứ luôn nhìn ánh mắt kì lạ nhìn tôi và Xa Dục

Hiển nhiên là Vu Nhất đã phát hiện ra thứ gì đó trong huyệt vị

Nhìn Vu Nhất hiểu nhầm chúng tôi,tôi vội vàng giải thích " Vu đại sư,hai chúng tôi lấy tính mạng ra đảm bảo, chúng tôi không mang thi thể Lý Thúy Phân đi,hơn nữa,chúng tôi vẫn luôn canh chừng ở đây,nếu như có người đến trộm thi thể,chúng tôi không thể không phát hiện ra,ông có phải là đã phát hiện ra cái gì?"

Chú Long cũng nhanh trí nghe ra điều khác thường,vội vàng nói " đúng vậy,sát thi này,thậm chí là cương thi,tuy rằng vô cùng quan trọng với một số người đào thi thể,giá trị rất cao,nhưng mà Lão Vu ,chắc ông cũng biết tôi là người như thế nào,Long Tự Cường tôi tuy là thích tiền,nhưng mà mỗi một đồng tiền tôi kiếm được,không có một phân nào là hổ thẹn với lòng,hai tiểu tử này thì tôi lại càng hiểu,tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện như ông nghĩ"


Vu Nhất quan sát chúng tôi ,sau đó nói " tôi cũng chỉ nói vậy,mấy người đừng lo lắng,có điều,những ngày này,ngoài mấy người chúng ta ra,còn có ai tiếp cận chỗ này không?"

Vu Nhất vừa nói xong,Xa Dục lập tức nhìn tôi một cái

Sau đó nói với Vu Nhất " có một người từng đến đây"

" còn có người đến đây? Vậy sao các cậu không nói với tôi?" chú Long vội vàng truy hỏi

Sau khi nghe chú Long nói,tôi vội vàng trả lời,đêm trước khi bọn họ đến đây,dưới chân núi không xa truyền đến một âm thanh nữ nhân khóc

Bởi vì là buổi tối,tôi và Xa Dục cũng nơm nớp,sợ là ma quỷ

Tìm theo hướng tiếng khóc,liền phát hiện ở dưới một gốc cây không xa có một cô bé đang ngồi khóc,nửa đêm canh ba xuất hiện một cô bé,khó tránh làm cho chúng tôi cảnh giác

Có điều,sau khi tôi và Xa Dục quan sát một lúc,cũng chắc chắn rằnng cô bé đó là người,không phải là ma


Sau khi lại gần,phát hiện cô bé này ăn mặc giống như trang phục của dân tộc Miêu,hơn nữa búi tóc hai bên,nhìn chắc cũng 5,6 tuổi,đôi mắt long lanh,vô cùng đáng yêu

Tôi đi về phía trước,hỏi một chút,cô bé nói là đi cùng ông nội đến đây,nhưng mà hai người lạc mất nhau,cô bé cứ đi,cứ đi,không biết thế nào lại đi đến đây

Bởi vì cô bé này không phải là người ở đây,vì vậy tôi hỏi cô bé là người ở đâu

Cô bé nói,ông nội là một thương nhân,vì vậy thường ra vào những thôn trang vùng núi xa xôi hẻo lánh,sau khi nghe cô bé nói,tôi lập tức thấy lo lắng

Nguyên nhân là cô bé nói ông nội mình là một thương nhân,tôi tuy không hiểu nghề này cụ thể làm cái gì.Nhưng mà,phải biết là người hại chết những người thôn Dương Câu,cũng là một tên lái buôn,chắc không phải là trùng hợp chứ,nếu như là cùng một người,vậy thì,sợ rằng sẽ đối phó không nổi cô bé này


Bởi vì tên lái buôn Bất Lạc bị Lý Linh San gϊếŧ chết,phải liều cả hồn phách mới gϊếŧ chết được

Nếu như bây giờ xuất hiện một người không biết cao thấp như Bất Lạc,tôi đương nhiên không có bất kì cơ hội chiến thắng nào

Xa Dục nhìn ra được nghi hoặc và suy tư trong lòng tôi,rất nhanh nhảu hỏi cô bé đó có quen người nào tên Bất Lạc

Nhưng mà cô bé rất rõ ràng bảo không quen,hơn nữa từ miệng cô bé cũng biết được,chỉ có cô bé và ông nội ra ngoài buôn bán, không hề có người thứ ba nào

Sau khi nói chuyện một lát,cô bé hỏi chúng tôi có thể đưa cô bé đi tìm ông nooii không,nhưng mà nghĩ đến tình hình ở đây,chúng tôi cũng không dám rời đi

Vì vậy,chúng tôi đưa cô bé đi đến "doanh trại" tạm thời của chúng tôi

Nhưng mà cô bé sống chết cũng không chịu rời đi,nói là phải ở đây đợi ông nội,cho dù chúng tôi dỗ thế nào,cô bé này cũng không chịu rời đi
Hết cách,chúng tôi đành ở đó,nghĩ là sáng mai trời sáng bảo Xa Dục đưa cô bé về thôn Dương Câu

Lúc đó chúng tôi cũng không nghĩ gì nhiều,sẽ có người đến trộm thi thể,vì vậy cứ ở cùng cô bé

Cho đến ngày thưd hai,trời tờ mờ sáng,Xa Dục định đưa cô bé xuống núi,nhưng mà đột nhiên truyền đến tiếng gọi của một người già

Không bao lâu,quả nhiên một ông già xuất hiện,cô bé sau khi nghe thấy âm thanh của ông ta ,vội vàng gọi ông nội rồi chạy một mạch qua bên kia

Chúng tôi cũng vội vàng chạy theo

Chỉ thấy một ông già đi đến,vừa cao vừa gầy,cả người trông rất có tinh thần,mặc một chiếc áo dài nam( kiểu trung quốc ngày xưa),thời đại này cũng rất ít người mặc như vậy

Ông lão sau khi phát hiện ra cháu gái mình,khoé mắt ướt nhoà

Ông ôm lấy cô bé,đi đến trước mặt chúng tôi,cảm ơn chúng tôi
Ông ta nói là buôn bán trong thôn Dương Câu,cháu gái chạy lạc mất cũng không biết,tối qua,ông ta không nghĩ là đi lên núi tìm,mà cứ tìm dưới núi

Nhưng mà tìm cả tối cũng không tìm thấy,lòng như lửa đốt tìm lên đây

Không ngờ rằng,thật sự lại tìm thấy ở chỗ này,vì thế sau khi ông lão cảm ơn chúng tôi,liền rời đi,hơn nữa trước lúc đi,còn tặng tôi và Xa Dục mỗi người một miếng ngọc bội

Nhưng mà,sau khi tạm biệt hai ông cháu kia,hai chúng tôi cũng không nghĩ gì nhiều,lập tức quay về,Xa Dục còn có chút hớn hở

Bởi vì miếng ngọc bội ông già kia tặng không giống là hàng già,nếu như cái này kà thật,vậy thì lời to rồi

Sau khi chúng tôi quay về,bởi vì sát địa không có chút gì bất thường,nên cũng không suy nghĩ nhiều

Sau khi nghe xong tôi kể,lúc này Vu Nhất nói với chúng tôi " vậy chưa chạy à?"
Nhìn dáng vẻ của Vu Nhất tôi hỏi " cái gì mà chưa chạy à?"

Vu Nhất cũng không trả lời,chỉ là bảo chúng tôi đưa miếng ngọc bội ông già kia tặng cho ông ta xem

Lúc này chúng tôi cũng không lăn tăn nữa,lập tức lấy miếng ngọc bội ra,đưa cho Vu Nhất

Sau khi nhận lấy ngọc bội nhìn một cái,Vu Nhất nói với chúng tôi " được rồi,tôi cũng không kì kèo nữa,các cậu có thể rút rồi,cương thi không còn ở đây nữa"

" Có ý gì?" lời của Vu Nhất làm tôi có chút thẫn thờ

Sau khi nghe tôi nói Vu Nhất trả lời " các cậu không biết cái phù hiệu này à?"

Vu Nhất nói xong thì chỉ miếng ngọc bội có chút xưa cổ ấy nói

Sau khi Vu Nhất nói như vậy,tôi lấy laii miếng ngọc bội,quan sát đi quan sát lại miếng ngọc bội nằm trong tay

Miếng ngọc bội này làm gì có hoa văn nào đâu,tôi ngại ngùng nhìn Vu Nhất rồi nói " trên...trên cái này có...có phù hiệu sao?"
Xa Dục cũng cầm lấy ngọc bội,có điều hắn thông minh hơn tôi,lập tức vén tóc mái lên,nhìn vào miếng ngọc bội

Nhìn dáng vẻ của Xa Dục,tôi cũng biết được điều kì lạ ở bên trong,lập tức vận khí đan điền,hội tụ vào hai mắt,sau đó nhìn miếng ngọc bội

Vừa nhìn,quả nhiên thấy trên miếng ngọc này có một hoa văn,hoa văn này là một nhạc cụ trông giống như sáo

Sau khi Xa Dục nhìn thấy,vội vàng nói, " aiyo,thật sự có nè,Vu đại sư,cái...cái phù hiệu bên trên đại diện cho cái gì?"

" Tương Tây cản thi nhất tộc,đã từng nghe qua chưa (lên google search tương tây cản thi)" Vu Nhất không vòng vô,trực tiếp nói với chúng tôi

' ông nói là cô bé và ông lão kia không phải là thương nhân,là là người cản thi" tôi nói với Vu Nhất

Vu Nhất gật đầu,say đó nói " rất rõ ràng là như vậy,hơn nữa bọn họ tặng cậu miếng ngọc bội này chính là để chứng minh thân phận của họ,miếng ngọc bội này không phải là miếng ngọc bội bình thường,mà là huyết thi ngọc bọn họ dùng làm tín vât
Khuôn mặt tôi thẫn thờ định hỏi gì đí,Vu Nhất liền hỏi trước " cái gọi là huyết thi ngọc,là thứ riêng có của Tương Tây cản thi nhất tộc bọn họ,làm vật bồi thường cho người nhà của thi thể hoặc là bạn bè của thi thể,chỉ cần có miếng huyết thi ngọc này,đi đến Tương Tây,sẽ được đối đãi như khách quý,hoặc là khi người có miếng ngọc này gặp rắc rối,hoàn toàn có thể đi tìm người của cản thi nhất tộc giúp đỡ,đương nhiên sau khi bọn họ giúp đỡ thì sẽ thu lại miếng huyết thi ngọc này,cũng tương đương với việc trả ân tình khi lấy đi thi thể"

" Vu đại sư, ông không lừa chúng tôi chứ,miếng ngọc bội này có nhiều tác dụng như vậy,vì sao ông ta không nói với chúng tôi,hơn nữa,cho dù là phải tặng ,cũng là tặng cho người nhà của Lý Thúy Phân,không phải là tặng chúng tôi" Xa Dục hỏi
Sau khi nghe Xa Dục hỏi Vu Nhất cũng có chút khó hiểu " cái này thì phải hỏi họ"

" đợi đã,lão Vu ,miếng ngọc huyết thi này của chúng tuy không phải là hàng giả nhưng mà bên trong hình như có vấn đề" lúc này,chú Long ở bên cạnh nghiên cứu miếng ngọc của Xa Dục nói

Sau khi nghe chú Long nói,Vu Nhất nhìn chú Long,nhìn dáng vẻ nghiêm túc quan sát huyết thi ngọc của chú Long,trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười,chú Long thì nhìn thấy gì trong đó chứ

CHUYÊN MỤC DÀNH CHO AI NHÁC TRA GOOGLE

*Cản thi là một loại cổ thuật của tộc Miêu, thuộc vào văn hóa thầy mo, cũng có chút liên quan với Mao Sơn Thuật, từ thời nhà Thanh đã lưu truyền rộng rãi lời đồn về "người cản thi" ở Tương Tây, nghĩa là "người cản thi" dùng "bí thuật" để mang thi thể người tha hương trở về quê cũ, cho bọn họ yên nghỉ tại quê nhà mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.