Minh Hôn Chính Thú

Chương 16: Sư phụ mập



Dịch + Edit: Punnxinhhtraii
Beta: MeiiGwatan


  Xa Dục cũng nhìn xung quanh, nhưng không hề có ai ở đây ngoài hai thằng đực rựa chúng tôi cả, anh ta cười nói với tôi, có thể người lái xe kia cố tình làm như vậy để chúng tôi sợ hãi.



  Tôi cũng nhìn xung quanh và thấy rằng thực sự không có ai cả, nhưng sống lưng vẫn cảm thấy lạnh toát như có luồng khí thổi vào vậy.


  Nhìn thấy bộ dạng của tôi, Xa Dục mỉm cười vỗ vai tôi và nói với tôi rằng nếu có ma ở đây thì anh ấy chắc chắn đã nhìn thấy nó rồi, rồi bảo chúng tôi bây giờ phải đi vào con đường bày bán đồ tang lễ kia. 


  Ở cả hai bên đường đều có những cửa hàng bán khăn liệm, vòng hoa và nến. Bởi vì trời đã khuya cho nên đèn đường ở hai bên đều đã tắt hết.


  Dường như con phố này hơi 'hoang vắng'. Chỉ có một vài con mèo hoang và chó hoang, chúng nó lục lọi thứ gì đó trong thùng rác. Khi thấy có người đi ngang qua chúng liền cong đuôi chạy trốn.


  Chúng tôi tìm kiếm dọc theo con phố này rất nhanh liền tìm thấy ngôi nhà có đề tên "Phúc Thọ Đường". Nghe như tên của một cái nghĩa trang nào đó vậy ... Một bảng quảng cáo lớn được đặt dưới bảng hiệu, trên bảng quảng cáo đó có ghi rõ ràng. "Bói toán, phong thủy, trừ tà, vòng hoa, nhang ..."


  Nhìn vào bảng quảng cáo này, người ta sẽ nghĩ rằng cửa hàng này có vẻ chỉ là một tiệm nhỏ, nhưng nhìn diện tích của nó thực sự không hề nhỏ chút nào.


  Xa Dục nhìn tôi và nói "Chính là chỗ này rồi", nói rồi Xa Dục lấy tay vuốt gọn gàng quả tóc mái đặc trưng của mình làm con mắt trái mà anh ta hay che đi lộ ra ngoài.


  Tôi ngạc nhiên khi thấy con mắt trái của Xa Dục thế mà lại màu xám, không có một chút lòng trắng nào mà cũng không có cả con ngươi.


  "Này, anh sợ à .... Đây là di chứng của một cơn sốt để lại khi tôi còn là một đứa trẻ. Nó đã bị hỏng rồi. Nhưng sư phụ của tôi lại nói rằng đó là một con mắt ma. Tôi có thể nhìn thấy ma bằng con mắt này." Xa Dục nhìn tôi rồi giải thích, anh ấy không hề có ý định giấu giếm tôi bất cứ điều gì.


        Trước đến giờ tôi vẫn thắc mắc tại sao Xa Dục lại để tóc mái dài như vậy. Có lẽ chính là bởi vì nếu để người bình thường thấy, họ nhất định sẽ bị doạ chết khiếp luôn rồi.


  Sau khi Xa Dục nói xong, anh ta gõ cửa, tôi hỏi lại Xa Dục liệu có đúng là ở đây không. Xa Dục hét lên "Chú Cung! Chú Cung ..."


  Một lúc sau, cuối cùng cũng có tiếng hét phát ra từ phía bên trong. "Nửa đêm canh ba rồi còn ai gọi cái quái gì cơ chứ? Gọi ma gọi quỷ à ..."


  Cánh cửa của ngôi nhà được mở ra, một mùi rượu mạnh bay xộc vào mũi tôi. Từ trong phòng xuất hiện một người đàn ông mập mạp cao tầm 1 mét rưỡi nặng khoảng 90kg đã đi ra. Trông ông ta chả khác quái gì một quả bóng đang lăn tới.


  Mùa đông lạnh như này mà ông ấy chỉ mặc một chiếc áo vest trắng, quần âu màu xám, và một đôi dép xỏ ngón dưới chân. Ông ta đang cầm một chai rượu, thỉnh thoảng cơ thể lại khẽ run lên ... Hai má ông ta đỏ ửng lên trông như cái mông khỉ vậy.


  "Cậu ... Hai cậu đang gào ... gào lên ... tìm cái quái gì thế?" Người đàn ông mập mạp dường như đã uống không ít rượu, khi ông ta nói giọng khá là lớn, như thể đang muốn hét vào mặt chúng tôi.


  Xa Dục nở một nụ cười rồi nói "Chú là Cung Tự Cường, chú Cung ạ."


  "Cái gì mà ... Cung ... Cung Tự Cường ... Lão tử là Cung ... Cung ..." Ông ấy nhìn chúng tôi bằng đôi mắt mơ màng, có vẻ sau khi uống rượu vào thì ông ta đến tên của bản thân cũng quên luôn rồi.


  Xa Dục nháy mắt với tôi bảo đỡ lấy người đàn ông mập mạp này. Ngay khi tôi đỡ lấy ông ta, tôi liền cảm thấy có nhiều thịt thực sự rất tốt ...


  "Hai người các cậu ... chuẩn bị ... chuẩn bị ăn cướp nhà tôi phải không? Tôi ... tôi nói cho các cậu biết, Lão tử ... cũng có thể đánh nhau đấy ..." Người đàn ông mập mạp gào lên rất nhiều, nhưng tôi cũng chẳng thể nghe lọt bao nhiêu cả.


  Chúng tôi chỉ muốn giúp người đàn ông béo, nhưng ai biết rằng ông ấy lại lập tức ngã xuống dưới chân chúng tôi rồi ngủ lăn quay luôn.


  Xa Dục cười cười với tôi và nói: "Chúng ta khá may mắn đó. Nếu chúng ta đến muộn khoảng nửa tiếng nữa, ông ta chắc sẽ say đến không biết trời đất gì, lúc đó chúng ta chỉ có thể ngủ ngoài đường thôi."


  Tôi nhìn vào phía bên trong ngôi nhà, tôi khá ngạc nhiên vì bề ngoài cửa hàng có vẻ tã, nhưng bên trong lại rất sạch sẽ và bày trí rất gọn gàng. Có hai cái bàn ở đây, một cái là bàn làm việc còn cái kia là bàn để uống trà, nó hoàn toàn khác với những cửa hàng bán đồ tang lễ mà tôi từng trông thấy. Không có một chút đồ dành cho tang lễ nào ở tại đây cả. 


  Lúc này, có một giọng nói của phụ nữ thỉnh thoảng lại vang lên từ căn phòng ở phía sau nhà. "Anh có nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ thỉnh thoảng lại vang lên không?" Không biết có phải do trước đây tôi đã gặp nhiều ma, cho nên bây giờ chúng đã để lại một cái bóng tâm lý trong tôi không nữa.


  Mỗi khi nghe thấy giọng nói của người phụ nữ kia, khuôn mặt kinh khủng tởm của cô Ba lại xuất hiện trong tiềm thức của tôi.


  Xa Dục gật đầu với tôi, rồi đi về phía nơi phát ra âm thanh, hét lên với phía trong "Có ai trong đó không?"


  Nhưng không hề có một ai trả lời lại cả.... Thỉnh thoảng lại có một âm thanh kỳ quái phát ra.


  Âm thanh lần này lại nghe như tiếng mèo cào vào tim tôi vậy, có vẻ như Xa Dục đã tìm ra nguồn gốc của âm thanh này rồi, anh ta cười toe toét với tôi, rồi đẩy nhẹ cánh cửa, toàn bộ cảnh tượng bên trong căn phòng đập vào mắt tôi.


  Thỉnh thoảng, giọng nói kia còn rên rỉ tăng thêm vẻ quyến rũ, cảnh tượng bên trong khiến tôi chết lặng. Căn phòng này rõ ràng là nơi người đàn ông mập mạp kia nghỉ ngơi. Một bên treo một tấm màn lớn trên tường, bên trong màn hình đang chiếu bộ phim tình yêu của Nhật Bản. Những âm thanh kia phát ra từ hai chiếc loa lớn được đặt ở bên cạnh.


  Vailone ... tự tạo cho mình một rạp chiếu phim tại nhà để xem phim "tình yêu" Nhật Bản. Ông béo này cũng con mẹ nó quá biết hưởng thụ rồi ... hai người đàn ông chúng tôi thực sự cảm thấy shock gần chết khi nhìn thấy cái cảnh này.


  Xa Dục đi tới tắt nó đi, sau đó chúng tôi nhấc người đàn ông béo lên giường. Xa Dục nói rằng, bây giờ chúng tôi đành phải ngủ trên ghế sofa bên ngoài phòng khách kia một đêm. Đi đi lại lại suốt cả một ngày, chúng tôi cũng thực sự rất buồn ngủ rồi.


  Chúng tôi nằm trên sofa rồi ngủ thiếp đi. Gần đây, tôi luôn lặp đi lặp lại một giấc mơ, đó là cảnh tôi và Tề Linh đang động phòng dưới những ngọn nến hoa xinh đẹp. 


  "Hai cậu, làm thế nào hai cậu vào được đây."


  Ngay khi giấc mơ của tôi sắp đến hồi kết, tôi và Tề Linh còn đang ân ái chào tạm biệt lần cuối cùng, thì một âm thanh điếc tai làm tôi lập tức sợ muốn đứng tim... Ngày khi tôi vừa lăn từ trên sô pha rơi xuống đất thì tôi đã hoàn toàn tỉnh táo lại...


  "Vãi chưởng ... chú làm cháu sợ đến chết mất." Lúc này, Xa Dục cũng nhảy ra khỏi ghế sofa và nói với người đàn ông béo.


  Sau khi tôi hoàn toàn tỉnh táo, tôi thấy người đàn ông béo lúc này đang cầm một cây gậy kích điện trong tay chỉ thẳng vào chúng tôi, thỉnh thoảng ông ấy còn kích điện lên vài cái, phát ra âm thanh chói tai.


  "Chú Cung ... là cháu đây mà." Xa Dục mỉm cười, sau khi nhanh chóng định thần lại. Cả hai chúng tôi đều không dám mạnh động ... Dù sao thì chúng tôi cũng ăn ở trên đất của người khác.


  "Ai là chú của cậu ... tại sao hai tên tiểu tử các cậu lại vào đây? Các cậu vào đây để ăn cắp đúng không?" Người đàn ông béo chỉ vào chúng tôi và nói.


  Xa Dục nhanh chóng xua tay để chứng minh rằng không phải vậy, sau đó anh ấy nhanh chóng lấy lá thư trong túi ra rồi đưa cho người đàn ông béo. "Chú Cung, sư phụ cháu là Bành* Cô." 


--------------------------------------


* Gốc: 剻孤


Họ của nhân vật là 剻 nhưng mình không tra ra được chính xác Hán Việt là gì, mình lục trên Baibu với Zhihu thì thấy nó là một từ cổ rất hiếm dùng. Cũng chỉ moi ra được pinyin là Peng1. Chiếu theo pinyin thì có mấy từ Hán Việt tương ứng, mình thấy Bành là ổn nhất nên để.


Có bạn nào biết chính xác chữ này thì comment xuống giúp bọn mình với nha ❤️


-----------------------------------------------


  Thấy Xa Dục bước tới, người đàn ông béo rất cảnh giác, cầm dùi cui điện trong tay và chỉ vào chúng tôi ý nói chúng tôi khôn hồn thì đừng có lộn xộn, Xa Dục đặt bức thư lên trên bàn.


  Bất lực, chúng tôi chỉ có thể ngồi đó và chờ người đàn ông béo đọc xong bức thư.


  Một lúc sau, người đàn ông béo nhìn chúng tôi bằng đôi mắt nhỏ và nói: "Tên của cậu là Xa Dục?"


  Xa Dục gật đầu hết lần này đến lần khác, cũng giới thiệu luôn cả tôi. "Nếu đã là lão Bành kia giới thiệu, vậy thì cứ ở lại đi. Có điều, tiền lương chỗ ta chỉ có 800 tệ một tháng, bao ăn bao ở, làm việc  không có ngày nghỉ, có việc quan trọng có thể xin nghỉ phép. Đồng ý thì hãy ở lại. Còn không thì đi đi. "


         Vãi ạ. Ông chú béo này bên trong còn thâm hiểm gấp mấy lần vẻ bề ngoài. Xã hội bây giờ 800 tệ mỗi tháng chả làm được cái đách gì, tùy tiện đi nhặt sắt vụn ngoài đường cũng có thể kiếm được 800 tệ dễ dàng.


  Trước khi tôi kịp phản đối, Xa Dục đã đồng ý. Người đàn ông béo thấy tôi có chút không vui thì nói với tôi: "Cậu không đồng ý với việc này sao?"


  Xa Dục khẽ huých vào khuỷu tay tôi để nhắc nhở. Tôi nghĩ trước hết cứ phải ổn định được chỗ ở đi cho nên lắc đầu hết lần này đến lần khác ý tứ rằng không phải tôi có ý đó.


  "Ở chỗ tôi thường phục vụ những người đã mất. Lúc không có việc thì phải ra ngoài chào mời câu khách, lúc có việc thì hai cậu đi theo giúp đỡ tôi một tay. Bình thường mỗi ngày hai cậu sẽ phụ trách giúp tôi giao hàng và nhập hàng hoá. Các cậu biết lái xe chứ?"


  Xa Dục lúng túng lắc đầu, nhưng tôi lại gật đầu .... Tôi đã học lái xe trong hẳn một năm. Bố tôi bảo đó cũng là một kỹ năng để tôi có thể ra ngoài xã hội sống.


  "Được rồi, hai cậu sẽ sống trong nhà kho trên lầu, tự lên xem và dọn dẹp đi. Lúc nữa các cậu cùng tôi ra ngoài một chút ..." Người đàn ông béo nói xong còn đòi thẻ căn cước của chúng tôi để đem cất đi, ông ta nói sợ chúng tôi sẽ ăn trộm đồ trong cửa hàng của ông ấy rồi cút ...


  Tôi thực sự cạn con mẹ nó lời rồi, mạch suy nghĩ của người đàn ông béo này thực sự không được bình thường .... Những thứ quý giá nhất ở cửa hàng của ông ấy chỉ là những vòng hoa, hình nhân giấy hay gì đó đại loại vậy thôi. Chúng tôi ăn cắp những thứ đó để chuẩn bị làm đám ma cho mình hay gì?


  Chúng tôi đi lên cầu thang lên gác dọn dẹp một chút, thật ra cũng không có gì để dọn dẹp, tầng trên chất đầy đồ tang, nhưng cũng xếp rất gọn gàng. Sàn cũng vẫn còn thừa ra một khoảng trống, đủ chỗ để chúng tôi có thể trải một bộ chăn gối để ngủ và nghỉ ngơi. 


         Thực sự là tôi không quá hài lòng với chỗ này. Bởi dù rốt cuộc là tôi vẫn phải ngủ cùng những hình nhân giấy và những vòng hoa giấy này cả một thời gian dài liền. 


  Xa Dục nhìn ra tí xíu bất mãn của tôi, anh ta liền nói rằng đi theo người đàn ông béo đó thực sự sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều. Bởi vì cho dù âm độc trong cơ thể tôi đã bị Tề Linh đàn áp xuống, nhưng một ngày nào đó, nó rất có thể sẽ lại bạo phát và hành hạ tôi thôi. Do đó, tôi cần tu luyện Âm khí càng sớm càng tốt, và thành thạo việc sử dụng âm khí để từ từ diệt trừ âm độc ra khỏi cơ thể. Hơn nữa người đàn ông béo này được sư phụ của anh ta giới thiệu, cho nên anh ta mới tin tưởng mà ở lại. Trong tương lai, độc của tôi sẽ lại tái phát, cho nên tốt hơn là để ý và trấn áp nó từ bây giờ.


  Sau khi nghe những lời của Xa Dục, tôi liếc nhìn anh ta một cái. Anh chàng này, thực sự làm tôi phải nhìn bằng con mắt khác đó ...


  Tôi gật đầu với Xa Dục vì tôi biết rằng anh ta nói đúng. Sự khó chịu duy nhất trong lòng tôi đã tan biến khiến tôi cũng cảm thấy thật nhẹ nhõm. Khi chúng tôi xuống cầu thang, chúng tôi thấy Cung Tự Cường, người đàn ông béo ấy đang đứng ở gần cửa chuẩn bị ra ngoài rồi. Lúc này, ông ta đã đổi thành một bộ áo choàng màu xám. Một cái mũ đội đầu thật lớn trông như chó liếm, khuôn mặt ông ấy đeo kính gọng tròn. Kính gọng đen đeo trên khuôn mặt ông ấy khiến ông ấy thật sự rất giống một người đàn ông hiền lành tốt bụng.


  Thấy chúng tôi ngây người ra, người đàn ông béo - chú Cung chào đón chúng tôi, sau đó lấy ra một chồng tiền từ ngăn kéo và đưa cho chúng tôi mỗi thằng 800 nhân dân tệ, ông ấy nói rằng ông ấy thấy chúng tôi thậm chí còn không có chăn hay nhu yếu phẩm hàng ngày cho nên đây là lương thưởng thêm cho chúng tôi.


  Điều này làm tôi hơi ngạc nhiên. Tôi không ngờ người đàn ông này thế mà có thể chu đáo đến như vậy.


  "Tôi cho các cậu hai tiếng đồng hồ để đi mua vật dụng cần thiết hàng ngày, hai tiếng sau, chúng ta sẽ bắt đầu làm việc", người đàn ông béo họ Cung đó lớn tiếng nói với chúng tôi.


_________________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Mình sẽ cố gắng mỗi ngày một chap cho mọi người trong kì nghỉ này nha, sau khi đi học sẽ cố dịch 1 tuần khoảng 3 4 chap cho mọi người. Mong các bạn ủng hộ ạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.