Minh Hôn Chính Thú

Chương 168: Bức thư của ông nội



Xa Dục nhìn chiếc xe buýt , cũng không nói gì nhiều chỉ gật đầu, ôm chúng tôi một lát

Chúng tôi đi lên xe không ngoảnh đầu lại, tâm trạng của tôi lúc này vô cùng phức tạp,ở bên Xa Dục thời gian lâu như vậy, tôi sớm đã coi cậu ta như người thân

Những chuyện xảy ra liên tiếp gần đây, làm cho tôi có chút thờ thẫn, giống như bản thân đang nằm mơ , còn chưa tỉnh lại.

Tôi nhìn thời gian, đã 11 giờ đêm, nhưng mà chiếc xe này đã đã ngồi kín người, hoàng tử thấy tôi có chút nghi hoặc thì nói " chúng ta đi đến Đông Phụ trước, sau khi đến đó rồi còn phải đi tìm một người, nếu không có người này, e rằng chúng ta đi Miêu Cương một bước cũng khó đi"

" Đông Phụ? " hoàng tử nói nói đến chỗ này tôi thấy có chút ngơ ngác, Hình như trước giờ tôi chưa từng nghe qua địa danh này


Có điều bây giờ nếu đã đi theo hoàng tử, thì tôi chỉ cần ôm tâm thái đi theo là được rồi

Cho dù đã chuẩn bị tốt tư tưởng, nhưng mà cứ đi theo hoàng tử mãi, trong lòng tôi vẫn có chút lo lắng, chẳng phải Hoàng tử đã nói ,vẫn luôn ở Tần An sao, cậu ta sao lại biết đến đến thành phố lạ lẫm Đông Phụ này, dường như còn quen một người ở đó nữa.

Tôi nói ra nghi hoặc trong lòng, hoàng tử nghe tôi hỏi thì nở một nụ cười , cậu ta cũng nhận ra được sự hoài nghi trong lời nói của tôi

" Chung huynh, xem ra, anh đối với em vẫn còn có ngờ vực và hoài nghi, chuyến đi đến Miêu cương này, nếu như anh có ngờ vực với em thì không được đâu"

Nhìn dáng vẻ của hoàng tử, Tôi định giải thích thì hoàng tử vội vàng cắt ngang " Chung huynh, em có thể hiểu sự nghi ngờ của anh, dù gì giữa hai chúng ta cũng chưa có giao tình gì, sợi dây quan hệ duy nhất giữa chúng ta đó là chú Long và sư phụ của em có giao tình, nhưng mà chú Long cũng đã chết rồi, còn sư phụ của em thì đã mất tích"


"trước đây em vẫn luôn không muốn nói với anh, chuyện của bản thân. Bởi vì ngũ hồn dưỡng Linh trận trên người anh, e rằng, bản thân anh cũng giấu em, là vì anh cũng biết, ngũ hồn dưỡng Linh trận này có liên quan đến tổ chức Xiềng xích"

Hoàng tử nói câu này, tôi có chút hoảng hốt, tôi vẫn cho rằng hoàng tử không biết, nhưng mà xem ra hoàng tử cái gì cũng đã biết.

Có điều Hoàng từ nói như vậy, chứng tỏ, cậu ta muốn nói chuyện một cách bộc bạch,thẳng thắn

Tôi cũng không giấu giếm, nếu như đã quyết định đi cùng hoàng tử đến một nơi hoàn toàn không biết là ở đâu, nếu như tôi vẫn còn giấu giếm, rõ ràng, sẽ rất bất lợi cho hành trình tiếp theo của chúng tôi, hơn nữa , tôi thấp thoáng cảm thấy, hoàng tử có địch ý với tổ chức Xiềng xích này.

Tôi gật đầu với hoàng tử sau đó nói " thật sự tôi không biết, là ai đã để lại cho tôi trận pháp này"


Hoàng tử nói với tôi "trước đây Em cũng nghĩ như vậy, sau này Tề Linh xuất hiện, đã nói với em một số chuyện,làm em tin tưởng vào anh, chúng ta có cùng một kẻ địch, hơn nữa, nếu như muốn lật đổ kẻ địch đó,e rằng chỉ có anh mới có thể làm được"

Sau khi nghe hoàng tử nói, tôi cảm giác giống như là cậu ấy đang kể chuyện vậy " lật đổ Xiềng xích? Dựa vào tôi? Cậu đùa à?"

"anh đừng tự ti,Chung huynh, chắc anh cũng biết dòng máu của bản thân, máu của anh rất khác biệt. Đây chính là mấu chốt, Em cũng không biết nên nói với anh thế nào, người thân của em là tổ chức Xiềng xích hại chết, người thân của anh cũng vậy, chúng ta có cùng một kẻ địch, hơn nữa em là một dược sư, chỉ là một Dược Sư cứu người, vì vậy em Báo thù, chỉ có thể dựa vào người khác, mà người em có thể dựa vào đó chính là anh"
Sự chân thành của hoàng tử, thật ra không có những lời này, tôi cũng sẽ lựa chọn tin tưởng cậu ấy, chỉ có điều, sau khi nghe những lời này tôi càng thêm tin tưởng.

Tôi nói với hoàng tử "hoàng tử, tôi không hề hoài nghi cậu, chỉ cần tôi có năng lực, nhất định sẽ dốc toàn lực, động lực sống duy nhất bây giờ chính là Báo thù"

Hoàng tử gật đầu, sau đó lôi ra một thứ giống như bức thư

"chữ này là sư phụ đưa cho em ,, Bên trên chỉ mặt gọi tên để anh mở ra, nên em cũng chưa từng xem qua"

Thấy tôi đang kiểm tra bức thư, nên tưởng là tôi đang kiểm tra xem lá thư đã bị bóc chưa

" Sư phụ đưa cho cậu à, Vậy sao trước đây cậu không đưa cho tôi" tôi có chút bối rối hỏi

Hoàng tử liên tục vẫy tay Nói không phải, bức thư này là Tề Linh mang đến đưa giúp

Sau khi nghe hoàng tử nói, tôi càng thêm khó hiểu sư phụ của hoàng tử sao lại có quan hệ với Tề Linh? Nhưng mà nghĩ lại, thực lực của Hoàng Tử lợi hại như vậy,bản lĩnh của Sư phụ cậu ta chắc chắn là còn lợi hại hơn nhiều, vì vậy có mối quan hệ với thiên sư đường, quan hệ với Tề gia , đương nhiên không phải là chuyện gì kỳ lạ
Thấy biểu cảm ngơ ngác của tôi, hoàng tử lập tức giải thích, sư phụ của cậu ta có chút giao tình với người của Tề gia, vì vậy lần này thông qua người nhà họ Tề gửi thư

Tôi gật đầu với hoàng tử sau đó bóc thư ra. Sau khi mở thư ra thì thấy bên trong có một tờ giấy cũ, vừa nhìn thấy tờ giấy này, trái tim tôi đột nhiên đập rất nhanh

Bởi vì sau khi nhìn thấy tờ giấy này tôi đã đoán ra được là thứ gì, cẩn thận mở tờ giấy ra, quả nhiên giống với những gì tôi tưởng tượng.

Tờ giấy cũ này, thậm chí là đã có chút ngả vàng, chính là là một tờ giấy thiếu sót trong quyển liệt quỷ ký, ở dưới này mày ghi chép tu luyện tâm pháp của liệt quỷ quyết, có tờ giấy này mới xem như thật sự đã gia nhập vào con đường này

Lúc đầu khi tôi cầm được quyển sách, nghiên cứu đi nghiên cứu lại, bên trong ghi chép không ít thuật pháp, câu chuyện kỳ lạ.... Nhưng mà thứ duy nhất thiếu đó chính là tu luyện tâm pháp của liệt quỷ quyết.
Nếu như không có tâm pháp,Tôi chỉ có thể dựa vào pháp môn bình thường để tiến hành có được khí âm dương, mà cách đó đối với tôi thu hoạch vô cùng ít.

Tốc độ tu luyện của tôi, bằng một phần 100 của Xa Dục, thậm chí là một phần 1000, khí Âm Dương bây giờ của tôi chỉ đủ để làm một vài thuật pháp đơn giản, còn có mở mắt Âm Dương.

Nhưng nếu như có được tâm pháp của liệt quỷ quyết, tôi sẽ như hổ thêm cánh, quyển liệt quỷ kí này viết ra chỉ có dòng máu nhà họ Chung chúng tôi mới có thể học được, có nghĩa là nếu như sau khi tôi học được tâm pháp, nói không chừng, việc tu luyện sẽ tốn ít thời gian nhưng lại thu hoạch lớn.

Đây hoàn toàn là một tin tốt, có điều những chữ chi chít bên trên, lúc này ánh sáng trong xe lại không tốt, nên không thích hợp để xem ở đây . Sau khi tôi xem tờ giấy này, còn có một tờ giấy khác bên trên cũng viết đầy chữ.
Sau khi tôi cất tâm pháp của liệt quỷ quyết vào, thì lôi tờ giấy đó ra

Sau khi mở ra, phát hiện là một lá thư. Bên trên viết mấy chữ " Chung Nhi, chuyện đến nước này, chắc chắn không phải là mong muốn của con và ta, cha của con không muốn con đi vào ngành này , ta cũng như vậy. Nhưng mà chúng ta là người của Chung gia, trong người chảy dòng máu của nhà họ Chung. Đây là vận mệnh của chúng ta, p

không ai có thể trốn được. Lúc con nhìn thấy cách tu luyện tâm pháp này, chính là lúc con thật sự đi vào con đường này , sau khi con tu luyện được liệt quỷ quyết, mới là người nhà họ Chung thật sự, cố gắng tu luyện, đừng vội vã Báo thù, đợi thời cơ thích hợp, ta sẽ đến gặp con"

Chữ viết này Tôi vô cùng quen thuộc, sau khi nhìn thấy ba chữ Chung Vân Bình bên trên, trong lòng Tôi thật sự rất phức tạp, không biết nên biểu thị tâm thái như thế nào.
Ông nội vẫn còn sống, rõ ràng bây giờ không tiện đến để gặp tôi

Số mệnh mà ông nội nói, người nhà họ Chung, càng làm cho tôi thêm mơ hồ. Dù sao nhìn bức thư này người nhà họ chung cũng rất lợi hại, nhưng mà tôi chỉ biết, Chung gia chúng tôi người lợi hại nhất chính là Chung Quy

Tuy là cũng không hiểu lắm những thứ mà ông nội viết trong bức thư, nhưng mà tôi đại khái cũng có thể hiểu được, chuyện duy nhất tôi có thể làm đặt ngay trước mắt tôi, đó chính là tu luyện liệt quỷ ký thật tốt.

Hoàng từ nói với tôi "Chung huynh, anh nghỉ ngơi một lát đi, đợi lúc đến nơi em sẽ thức anh dậy, đoạn đường này cũng phải đi rất lâu"

Tôi gật đầu, quả thật là quá mệt, dựa vào ghế ngồi mơ màng màng ngủ thiếp đi, đợi đến lúc tôi tỉnh dậy thì xe vẫn đang chạy, Nhưng mà bên ngoài trời đã sáng rồi
Chiếc xe này đã lái cả đêm sao

"Sắp đến rồi, Chung huynh" hoàng tử nói với tôi

"Sao vẫn chưa đến vậy" tôi hỏi thì hoàng tử Bảo chiếc xe này vốn dĩ gần sáng mới bắt đầu chạy.

Tôi nhìn nhìn những dãy núi trùng Điệp ở bên ngoài, cho đến 8 giờ sáng mới đến huyện Đông Phụ,huyện Đông Phụ này, là một thị trấn nhỏ, nơi này khác hoàn toàn so với tưởng tượng của tôi, thị trấn này vô cùng hoang vu, giống như là những thập niên 80 của thế kỷ trước vậy.

Xe dừng lại ở một nơi giống như là chợ vậy, có không ít tiểu thương buôn bán, có các loại sạp bán đồ ăn sáng khác nhau, hoàng tử vác ba lô đi từ trên xe xuống nhìn ngó khắp nơi, sau khi nhìn một vòng, dường như không tìm thấy khi người mà cậu ấy muốn gặp

"người vẫn chưa đến sao?"

Hoàng Tử gật đầu sau đó nói với tôi "chúng ta đi ăn cái gì trước đã"
Tôi gật đầu, sau đó đi đến bên một quầy bán đồ ăn sáng ngồi xuống, gọi một phần đồ ăn sáng đặc sắc của nơi đây, vừa ngồi xuống, thì có một người đàn ông lôi thôi lếch thếch ngồi xuống bên bàn chúng tôi, sau đó nói tiếng địa phương, nghe loáng thoảng là là ông chủ cho một phần ăn sáng giống chúng tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.