Minh Hôn Chính Thú

Chương 18: Tiếng Nói Trong Quan Tài



Dịch + Edit: Punnxinhhtraii
Beta: MeiiGwatan



  Ngay khi chú Cung vừa dứt lời thì có một nhóm người bước ra khỏi căn phòng trung gian.



  Chủ nhà bước đến và nói với chú Cung rằng mọi người đã ra ngoài hết rồi, chỉ còn lại con trai ông ấy ở đó thôi, ông ta hỏi chú Cung rằng phải làm gì tiếp theo.


  Chú Cung nói rằng chú ấy sẽ làm những việc tiếp theo. Chủ nhà liền liên tục nói cảm ơn chú ấy hết lần này đến lần khác, còn nói với chú Cung rằng nếu chú ấy cần gì thì cứ sai bảo, ông ấy nhất định sẽ làm theo.


  Chú Cung gật đầu, rồi bảo ông chủ nhà đưa cho chú hai bộ đồ tang màu trắng để tôi và Xa Dục mặc lên người. Tôi có chút muốn chống cự, nhưng nhìn thấy Xa Dục đã mặc nó lên người, cũng nghĩ đến số tiền làm thêm giờ kia, thế là tôi cũng thỏa hiệp.


  Sau đó chúng tôi liền tiến vào bên trong linh đường, bộ đồ tang này mặc vào rất ổn, chú Cung chỉ phân phó chúng tôi một câu, rồi nói rằng chú ấy vẫn còn những việc quan trọng hơn phải làm. Nói xong liền quay người cùng với ông chủ nhà đi ra ngoài. 


  Hai chúng tôi quỳ xuống trước lư hương. Nhiệm vụ rất đơn giản, để chúng tôi giúp nhìn nhang và đốt tiền giấy.


  Ở hai bên quan tài thỉnh thoảng lại có nhạc tang truyền đến, bởi vì nó quá nhàm chán cho nên thực sự khiến mọi người ở đây cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ, tôi nói thầm với Xa Dục hỏi anh ấy có nhìn thấy cái gì không.


  Xa Dục cũng thì thầm với tôi rằng tà khí trong ngôi nhà này rất nặng nề. Rõ ràng, bà cụ đã chết này rất kỳ lạ, nhưng anh ấy lại không biết rõ vấn đề ở đâu, chỉ có thể từng chút từng chút xem xét mà thôi. 


  Nói xong anh ấy bí mật đưa cho tôi một tờ bùa chú để tôi mang nó bên người. Xa Dục nói rằng anh ấy luôn cảm thấy rằng chú Cung có chút không đáng tin. Tôi liền hỏi Xa Dục chuyện gì đã xảy ra?


  Anh ấy thì thầm với tôi và giải thích rằng chiếc quan tài trắng này thực sự có thể đóng vai trò trong việc làm dịu đi những linh hồn bị ác hoá, nhưng nó chỉ có ích đối với những cô gái mới chết thôi. Chứ chưa bao giờ nghe nói có thể làm quan tài trắng cho một bà già cả.


  Tôi hỏi anh ấy nếu dùng quan tài trắng này cho bà ấy thì sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Xa Dục lắc đầu nói bản thân cũng không biết rõ. Anh ấy chỉ từng thấy qua một bản ghi chép về một câu chuyện trong cuốn sách của sư phụ mà thôi. Về cỗ quan tài màu trắng, trong đó cũng chỉ ghi sơ lược qua qua.


  Xa Dục nói rằng chú Cung là một thằng cha biết cực kỳ nhiều về ma thuật âm dương, nhưng anh ấy chỉ sợ trình độ của ông ta thực sự bị giới hạn .... tôi và Xa Dục nói chuyện vớ vẩn với nhau câu được câu không một lúc, thì bầu trời bên ngoài dần dần tối đen lại. 


  Bên ngoài ăn uống khá vui vẻ và náo nhiệt, Xa Dục và tôi đói đến con mẹ nó ngực dán luôn vào lưng rồi. Chú Cung không biết đã đi đâu. Sau khi vứt hai chúng tôi vào đây liền không thèm quan tâm đến nữa. Khi hai chúng tôi đang ngồi nhìn chỗ đồ cúng và nảy ra ý đồ xấu, thì chủ nhà bước vào và mời chúng tôi ra ngoài ăn tối.


  Chúng tôi cũng chả khách sáo làm gì nhiều, ra ngoài ăn uống một bữa, lại nói làng này cũng tốt, cơm nước thịnh soạn như thế này là sướng rồi. Khi hai chúng tôi đều đã ăn đến no bụng, ông chủ nhà đi đến chỗ hai chúng tôi rồi hỏi "Hai tiểu sư phụ, ông Cung đã đi đâu thế? Hai cậu có biết không?"


  Hai chúng tôi nhìn anh ta một cái rồi hỏi lại, không phải anh ta vừa đi theo chú Cung đi đâu đó sao?


  Chủ nhà nói ông Cung phải quay về để chuẩn bị một số thứ, nhưng đã khá lâu từ lúc ông ấy đi rồi mà vẫn chưa thấy quay lại. Ông ấy cũng không trả lời điện thoại của ... Xa Dục nhân lúc liền gặng hỏi chủ nhà rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.


  Sắc mặt chủ nhà trông rất tệ, ông ta đột nhiên nói có tiếng động gì đó ở phía bên trong quan tài. Xa Dục và tôi lập đứng dậy đi kiểm tra nó. Vừa đi tôi vừa thì thầm với Xa Dục, chú Cung sẽ không bỏ chạy chứ.


  Xa Dục nói rằng chú ta sẽ không làm vậy, vì nhìn bộ dạng của chủ nhà, thì có vẻ chú Cung rất nổi tiếng ở thành phố Tần An. Nếu chú ấy thực sự không thể giải quyết được việc này, thì chú ấy có thể từ chối với chủ nhà chứ không thể nhân tình cảnh này đi lừa người ta được, làm vậy chẳng khác nào tự hủy hoại bản thân.


  Sau khi chúng tôi vào bên trong gian thờ, tôi cảm thấy nhiệt độ trong gian thờ này rõ ràng thấp hơn nhiều so với bên ngoài kia.


  Với lại, tôi còn nghe thấy rất rõ ràng tiếng động rất chói tai phát ra từ phía bên trong quan tài, nghe giống như tiếng móng tay đang cào lên trên thành quan tài vậy. Miếng ngọc treo trên cổ tôi lại một lần nữa truyền đến cho tôi một trận nóng rát ... Sau vài lần miếng ngọc tự nhiên trở nên nóng rát như vậy, tôi biết rằng nó đang muốn nhắc nhở tôi một điều gì đó.


  Chủ nhà đi đến phía trước của lư hương xem lại mấy cây nhang đã cháy và chỉ vào khoảng mười mấy cây nhang đã cháy xiên xiên vẹo vẹo bên trong lư hương và nói, "Đây ... đây ... đây là chuyện gì đang xảy ra vậy?"


  Hơn nữa, tôi còn phát hiện ra rằng lúc này con trai của chủ nhà đang quỳ bên cạnh lư hương, cả người đều run lên bần bật, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi.


  Lúc này, Xa Dục hất tóc mái ở bên trái khuôn mặt anh ấy ra một bên, để lộ ra đôi mắt xám rồi nhìn vào chiếc quan tài một lúc ... Sau đó không nói nhiều, trực tiếp đốt một cây nhang rồi nhét vào khe hở ở thành đầu quan tài, lúc sau, âm thanh sắc bén phía trong quan tài lập tức dừng lại.


  "Gãy ... Gãy ... Bố ... Gãy rồi" Khi chúng tôi trầm ngâm suy nghĩ rốt cuộc là chuyện gì, thì mọi người lại nghe thấy một giọng nói run rẩy và tuyệt vọng phát ra từ phía đằng sau.


  Chúng tôi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cây nhang lúc này thế mà lại gãy rồi. Vẻ mặt của Xa Dục càng ngày càng trở nên tồi tệ, anh ấy nhanh chóng đi đến phía lư hương và đặt lên đó một nén nhang khác. Sau đó anh ấy nói nhỏ với chủ nhà: "Đi ra ngoài với tôi."


  Chủ nhà sau khi thấy cây nhang của Xa Dục bình thường và động tĩnh bên trong quan tài đã dừng lại thì anh ta rõ ràng đã tôn trọng Xa Dục hơn một chút, gật đầu rồi đi theo Xa Dục.


  Sau khi ra ngoài, Xa Dục yêu cầu chủ nhà nói hết ra những chuyện họ đã gặp phải, và họ phải nói rõ ràng bà cụ đã chết như thế nào.


  Người chủ nhà lúc này trông có vẻ thộn mặt ra, Xa Dục nói với anh ta: "Tôi cũng nói cho anh biết rõ ràng, hương trầm gãy là thể hiện đã có vấn đề xảy ra. Nếu anh không muốn nói thì ok chúng tôi chỉ có thể nói lời tạm biệt mà thôi ... Tôi còn chưa muốn kết thúc cuộc sống ở đây."


  Tôi nhìn Xa Dục, anh ấy đang nháy mắt với tôi, chúng tôi giả bộ chuẩn bị rời đi. Chủ nhà vội vã kéo chúng tôi lại và bắt đầu nói.


  Chủ nhà tên gọi là Vương Phú Hữu, người giàu có y như tên của ông ta. Ông ta đã tận dụng làn sóng cải cách đang diễn ra để bắt đầu kinh doanh xây dựng. Có lẽ là vì cái tên nghe khá hay nên công việc kinh doanh của ông ta cũng suôn sẻ, thuận buồm xuôi gió, trở thành một người giàu mới nổi.


  Bởi vì ông ta làm về xây dựng, cho nên quanh năm đều ở bên ngoài. Người mẹ già ở nhà sống với vợ, người ta nói rằng khi con người tự nhiên có tiền, họ sẽ càng ngày càng trở nên tồi tệ.


  Một người đàn ông giàu có như Vương Phú Hữu chắc chắn cũng khó tránh khỏi việc có một số thói xấu của hội "những người giàu mới nổi", chẳng mấy chốc ông ta đã nuôi vài em bồ nhí bên ngoài. Quanh năm ông ta không thèm về nhà, vợ ông ta từ đó cũng liên tục gây sự cãi vã ầm ĩ với ông ta.


  Nhưng Vương Phú Hữu chỉ đơn giản là phớt lờ cô ấy, hơn nữa còn đe dọa cô ấy rằng, hoặc là yên yên ổn ổn mà làm một phu nhân giàu có, hoặc là ly dị mẹ nó đi. 


  Sau khi nghe điều này, tôi hỏi Vương Phú Hữu "Ông Vương, vậy còn bà lão thì sao, liệu có phải là do vợ ông...?"


  Vương Phú Hữu nhìn tôi với vẻ mặt rất tệ nói "Tiểu sư phụ, cậu hãy nghe tôi nói trước đã."


  Tôi gật đầu, ông ta tiếp tục nói. Sau đó vợ ông ta thực sự đã không gây sự với ông ta nữa. Nhưng khoảng sáu tháng sau, vợ của Vương Phú Hữu đột nhiên đến tìm ông ta.


  Sau khi Vương Phú Hữu tận mắt nhìn thấy vợ, ông ta hoàn toàn ngu mẹ luôn. Bởi vì vợ của ông ta cứ như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác, người vợ gầy còm xấu xí ngày trước bây giờ lại lột xác thành một đại mỹ nữ động lòng người. Mặc dù khuôn mặt không hoàn toàn thay đổi nhưng làn da lại trắng mịn như những cô gái mới lớn, dáng người của cô ấy cũng trở nên cực kỳ nóng bỏng.


  Trái tim vốn dĩ đã héo quắt của Vương Phú Hữu lại một lần nữa bùng cháy .... Ông ta hỏi vợ mình cô ấy đã làm gì. Vợ ông ta chỉ nói rằng bây giờ khoa học và công nghệ rất phát triển, chỉ cần có tiền thì cô ấy muốn làm cái gì mà không được. Cô ấy cũng nói rằng trước đây là do cô ấy quá ngu ngốc, cô ấy chỉ muốn sống tiết kiệm một chút, nhưng lại không ngờ rằng bản thân đã vô tình đẩy người đàn ông của mình sang cho những người phụ nữ khác.


  Chính vì vậy, Vương Phú Hữu lại bị vợ mê hoặc lần nữa, lại còn vô phương thoát khỏi. Ông ta thấy vợ mình thực sự đã thay đổi bản thân rất nhiều, không chỉ là về phương diện ngoại hình, mà ngay cả tính cách, cô cũng thay đổi như trở thành một người khác vậy. Cô ấy biết làm những gì trước đây bản thân không dám làm, cũng biết từ chối không làm việc mình không muốn chứ không cam chịu như xưa... Khiến Vương Phú Hữu cảm nhận được sự tươi mới, vô cùng cảm thấy mãn nguyện, hạnh phúc, mỗi ngày đều sẽ mang đến trò mới cho Vương Phú Hữu, Vương Phú Hữu dường như rơi vào trầm mê không thể thoát ra...


  Khi tôi nghe Vương Phú Hữu nói đến đây, tôi vẫn không hiểu chuyện của vợ ông ấy có liên quan gì đến bà cụ, nhưng cũng không ngắt lời của Vương Phú Hữu.


  Cứ như vậy, hai người đã yêu đương nồng cháy trong suốt một tháng. Ông ta thấy rằng cơ thể mình ngày càng xấu đi, một số người bạn xung quanh ông ta nói rằng khuôn mặt của Vương Phú Hữu ngày càng hốc hác đi. Vương Phú Hữu đương nhiên biết lý do tại sao. Suốt mấy ngày liền ông ta và vợ đều chịch nhau xuyên đêm, ngay cả cơ thể có làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi.


  Sau khi Vương Phú Hữu nhận thấy sự thay đổi của cơ thể, ông ta muốn bớt phóng túng lại, nhưng ông ta làm sao có thể cưỡng lại sức quyến rũ của vợ ông ta mỗi đêm ... Cho đến một ngày, khi mà ông ta cùng một người bạn đi xem một mảnh đất.


  Sau khi nhìn thấy Vương Phú Hữu, ông thầy phong thủy do bạn của ông ta mang đến hỏi ông ta có gặp phải rắc rối nào gần đây không. Vương Phú Hữu đương nhiên nói không, thầy phong thủy kia nói rằng trên người ông ta có tà khí và yêu cầu ông ta hãy tìm đến một thầy nào đó để xem đi, nếu không sẽ có một thảm họa đẫm máu xảy ra.


  Các doanh nhân thường rất mê tín, Vương Phú Hữu tất nhiên cũng lo sợ. Ông ta ngay lập tức cũng nhờ ông thầy phong thủy tìm cho ông ta một lô thầy pháp thật tốt, nhưng sau đó hoá ra tất cả bọn họ đều là một lũ lừa đảo, lúc ông ta phát hiện điều đó thì đã chả có tác dụng mẹ gì nữa rồi. 


  Sau rất nhiều lần vung không ít tiền mà lại chẳng có cái tác dụng mẹ gì cả. Ông ấy lúc đó nghĩ rằng thuyết phục mình là chẳng có chuyện đếch gì cả. Nhưng sau đó khi cơ thể càng ngày càng giảm sút, sức khỏe của ông ấy ngày càng tồi tệ hơn, ông đã đến bệnh viện kiểm tra nhưng cũng không ra bệnh.


   Không lâu sau đó, có một người tự xưng là đạo sĩ du hành đến gặp ông ta và nói với Vương Phú Hữu rằng cuộc sống của ông ta sợ rằng sẽ sớm kết thúc. Nhưng Vương Phú Hữu đã bị những người trước đó lừa quá nhiều. Cho nên ngay lập tức kêu nhân viên bảo vệ đến đưa vị đạo sĩ kia đi. 


  Nhưng vị đạo sĩ này nhắc thêm ông ta để ý về vợ của ông ấy, ba ngày sau vị đạo sĩ kia sẽ lại đến tìm ...


  Vương Phú Hữu ban đầu không coi đó là sự thật, nhưng lời nói của vị đạo sĩ kia dường như bén rễ và nảy mầm trong đầu ông ta. Ngày đầu tiên, ông ta về nhà và quan sát vợ, nhưng không hề có bất cứ vấn đề kỳ lạ nào. Sau đó, ông ta liền lắp đặt một cái camera ở trong phòng, vào ngày hôm sau khi ông ấy đang nghỉ ngơi trong công ty, ông ấy đã kiểm tra màn hình camera được lắp ở nhà.


  Một màn này, khiến cho ông ấy sợ mất hồn mất vía ...


__________________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Mình sẽ cố gắng mỗi ngày một chap cho mọi người trong kì nghỉ này nha, sau khi đi học sẽ cố dịch 1 tuần khoảng 3 4 chap cho mọi người. Mong các bạn ủng hộ ạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.