Minh Hôn Chính Thú

Chương 22: Lòng Người Thật Nham Hiểm



Dịch + Edit: Punnxinhhtraii
Beta: MeiiGwatan


   Phần đầu của câu chuyện mà cô ấy kể rất giống với câu chuyện mà Vương Phú Hữu đã kể, tên của ma nữ là Trần Tú Liên. Câu chuyện của cô bắt đầu khi cô biết rằng Vương Phú Hữu có người phụ nữ khác ở ngoài.


  Cô ấy chỉ là một người xuất thân nhà quê, nhưng cô ấy cũng là một phụ nữ nông thôn đã từng trải qua sự đời. Khi gặp phải tình cảnh như vậy, cô ấy không muốn chịu đựng ....


  Khi mới kết hôn, Vương Phú Hữu là một thằng đàn ông nghèo khổ, Trần Tú Liên kết hôn với Vương Phú Hữu bất chấp cả sự phản đối của gia đình. Cô ấy đã đi cùng Vương Phú Hữu từ khi ông ta vẫn còn nghèo khổ cho đến khi ông ta trở nên giàu có. Chỉ là cô ấy thật đéo thể ngờ rằng, bọn họ đã ở bên nhau lúc nghèo khổ, nhưng lại không thể cùng nhau lúc đã giàu lên.


  Do đó, cô đã quyết định ly hôn với Vương Phú Hữu, Trần Tú Liên đã có đầy đủ bằng chứng Vương Phú Hữu bao nuôi tiểu tam bên ngoài. Một khi cô đưa nó ra tòa, Vương Phú Hữu sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Tuy nhiên, Trần Tú Liên đã nghĩ đến tình cảm của họ trước đó cho nên cô ấy đã không ra tay diệt tận gốc vội, cô ấy nói với Vương Phú Hữu rằng miễn là anh ta đồng ý ly hôn, thì tài sản của gia đình có thể được chia cho mỗi người một nửa.


   Nhưng Vương Phú Hữu không đồng ý, anh ta quỳ xuống đất khóc lóc một cách cay đắng, anh ta cầu xin Trần Tú Liên rằng đừng ly hôn.


  Trần Tú Liên không thể chịu được khi nhìn một người đàn ông to lớn làm như thế này, trái tim cô dịu lại, yêu cầu Vương Phú Hữu thề rằng sẽ cắt đứt hết những mối liên hệ với những con hồ ly tinh đó. Vương Phú Hữu khi đó cũng đã thề thốt. 


      Sau một loạt rắc rối như vậy, Vương Phú Hữu có thể được coi là đã trở về với gia đình, chính là kiểu con hư mà biết nghĩ lại thì quý hơn vàng. Trần Tú Liên cũng cho Vương Phú Hữu đủ mặt mũi, trước mặt cũng không đề cập đến sự vượt quá giới hạn trước đây của anh ta.


       Cứ như vậy, cuộc sống lúc đó cũng có xu hướng yên ổn dần. Cho đến một ngày nọ, Vương Phú Hữu trở về nhà với một chiếc hộp gỗ trên tay. Trần Tú Liên hiếu kì hỏi Vương Phú Hữu, Vương Phú Hữu nói rằng đây là một cậu bé may mắn, ông ta nói rằng có nhiều người bạn của ông ta đang kinh doanh không tốt, liền xin một cái về nhà và thờ phụng, sau đó công việc kinh doanh liền suôn sẻ trở lại.


       Trần Tú Liên nghe nói như vậy thì cho rằng đó là một điều tốt, dĩ nhiên Vương Phú Hữu cũng đã đưa nó cho cô ấy xem. 


      Vương Phú Hữu nói rằng nếu thờ phụng cậu bé tốt thì nó có thể kéo tiền của về cho ngôi nhà này, người vợ của chủ nhà chỉ cần phải sử dụng máu của cô ấy cho nó, sau đó người vợ của chủ nhà phải thắp hương cầu nguyện mỗi ngày là được, chỉ cần như vậy, tiền tài sẽ vào nhà ào ào như nước. Vào thời điểm đó, Trần Tú Liên cũng không nghĩ nhiều về điều đó lắm, cô chỉ muốn có thể có thật nhiều tiền. Tất nhiên, trong những năm gần đây, việc kinh doanh của Vương Phú Hữu cũng thực sự đã kém hơn trước đây khá nhiều.


    Vì vậy, cô đã làm theo lời của Vương Phú Hữu. Kể từ đó, mỗi khi Trần Tú Liên nhỏ máu để nuôi thằng bé kia thì cơ thể cô ấy ngày càng trở nên xanh xao hốc hác. Thấy cơ thể của Trần Tú Liên ngày càng tệ đi, Vương Phú Hữu cũng có lòng tốt khi đưa Trần Tú Liên đi kiểm tra. Mặc dù tất cả các chỉ số của cơ thể đều rất bình thường nhưng dường như toàn bộ con người cô ấy đặc biệt già đi, chỉ trong vài tháng, cô ấy như biến thành một cụ bà bảy, tám mươi tuổi. 


       Bọn họ đã đi đến nhiều bệnh viện nhưng cũng không thể tìm ra căn bệnh này là gì. Cuối cùng, các bác sĩ ở bệnh viện trung ương đã chẩn đoán rằng Trần Tú Liên có thể đang mắc bệnh lão hóa nhanh chóng. Bệnh này cực kì hiếm gặp, cho nên gần như là không thể chữa khỏi được. Tuy nhiên, ngoại trừ sự lão hóa nhanh chóng của cơ thể ra thì các chức năng khác của cơ thể đều vẫn bình thường.


    Sau khi Trần Tú Liên phát hiện ra mình mắc phải căn bệnh lạ này, cô không biết rằng bản thân đã làm điều gì xấu xa gì mà Chúa lại muốn đối xử với cô như thế. Cô nghĩ rằng Vương Phú Hữu sẽ chán ghét cô nhưng Vương Phú Hữu lại vẫn đối tốt với cô, điều đó khiến Trần Tú Liên cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng cô đâu biết rằng đàn ông là yêu bằng mắt, bởi vì hiện tại cô thành ra như thế này, anh ta vẫn đối tốt với cô đó thôi. 


    Cô rất biết ơn Vương Phú Hữu, điều này là sự thật. Nhưng cô vẫn đưa ra quyết định ly hôn với Vương Phú Hữu, bởi vì tất cả ai cũng đều yêu cái đẹp mà cô thì không muốn làm chồng mất mặt nữa, không ngờ đến rằng khi cô đưa ra yêu cầu với Vương Phú Hữu thì anh ta ngay lập tức chạy đến bên cô và nói rằng không thể ly dị với cô, ngay cả khi cô trở nên xấu xí hơn đi chăng nữa thì anh ta cũng sẽ không ly hôn.


    Lúc đó, Trần Tú Liên cảm thấy thực sự quá hạnh phúc. Cô cảm thấy rằng Chúa làm như này với cô chỉ để chứng minh rằng chồng cô đối với cô tốt như thế nào thôi.


    Nhiều ngày trôi qua, mặc dù bác sĩ nói rằng các chức năng và thể chất của Trần Tú Liên sẽ không suy giảm nhưng cơ thể của Trần Tú Liên vẫn ngày càng suy yếu.


   Cho đến một ngày, khi mà bạn bè của Trần Tú Liên đến thăm cô, lúc nói chuyện cô vô tình nhắc đến cậu bé may mắn kia.


    Sau khi nghe Trần Tú Liên nói, người bạn này của Trần Tú Liên đã tò mò muốn xem cái gọi là cậu bé may mắn kia trông như thế nào.


     Sau khi gặp bạn mình, cô luôn cảm thấy rằng thứ được gọi là cậu bé may mắn này rất kỳ lạ, sau đó người kia hỏi Trần Tú Liên cách nuôi nó, khi người này nghe thấy Trần Tú Liên nói rằng cô đã dùng máu của mình để nuôi dưỡng cậu bé may mắn kia thì bạn bè của cô đã phản đối kịch liệt, nhưng Trần Tú Liên một chút cũng không cho là đúng. 


    Sau đó bạn của cô ấy đã tìm một Âm Dương sư khác để xem nó cho cô. Âm Dương sư được mời đến sau khi nhìn thấy cậu bé may mắn này đã hỏi cô ấy rằng cô ấy có gây thù chuốc oán với ai không, ai đã đưa cho cô ấy cái thứ này.


      Trần Tú Liên tỏ vẻ khó hiểu và bối rối với Âm Dương sư này. Âm Dương sư này cũng không giấu giếm và nói trực tiếp Trần Tú Liên rằng đó không phải là một cậu bé may mắn, đây là một tiểu quỷ ăn hồn, lúc này Trần Tú Liên có vẻ như đang có các triệu chứng lão hóa sớm của cơ thể sau khi bị nó ăn hồn.


      Trần Tú Liên rõ ràng là không muốn tin ông ta, cô ấy không thể tin rằng chồng cô ấy lại đang muốn giết cô ấy. Âm Dương sư đó còn nói thêm tiểu quỷ ăn hồn này chỉ có thể được nuôi bởi một người phụ nữ, vì vậy chồng cô không thể nào nuôi nó được.


      Trần Tú Liên vội vàng hỏi Âm Dương sư rằng ông có cách nào để tìm ra là ai đã nuôi con tiểu quỷ ăn hồn này ngay từ đầu không, còn hỏi cách giải trừ tiểu quỷ này để nó không còn gây hại cho cơ thể của cô nữa. 


       Vì Âm Dương sư đã nợ bạn của Trần Tú Liên một ân tình, cho nên đã đồng ý với cô ấy. Với sự giúp đỡ của Âm Dương sư thì cuối cùng cũng tìm thấy địa chỉ của người phụ nữ nuôi dưỡng tiểu quỷ ăn hồn kia.


    Nhưng Âm Dương sư này dường như rất sợ người phụ nữ đó. Chỉ nói địa chỉ của cô ta cho Trần Tú Liên, sống chết cũng không nguyện ý đi theo đến chỗ kia để giải trừ.


    Tuy rằng Âm Dương sư sợ, nhưng cô ấy không sợ, cô ấy sẽ đến đó với một con dao.  


    Nhưng điều làm cô ngạc nhiên là khi cô tìm thấy nơi ở của người phụ nữ đó, cô còn thấy cả Vương Phú Hữu - người chồng đang yêu chiều cô rất nhiều kia.


    Người phụ nữ kia nhìn thấy Trần Tú Liên đến gần cửa thì để cho Vương Phú Hữu trực tiếp xử lý cô. Vương Phú Hữu trực tiếp tát thằng một bạt tai vào mặt Trần Tú Liên. Lần đầu tiên Vương Phú Hữu dám đánh Trần Tú Liên một cách quyết liệt như vậy. Vào thời điểm đó, Trần Tú Liên chỉ là một người yếu đuối sao có thể là đối thủ của Vương Phú Hữu kia được. 


     Trần Tú Liên ngất đi. Khi cô tỉnh dậy, cô phát hiện ra cô đã bị nhốt trong một ngôi nhà ở nông thôn. Cho dù cô có hét hay gọi như thế nào đi chăng nữa, thì đều không có bất cứ ai đáp lại Trần Tú Liên cả, ai cũng không thể nhìn thấy cô.


      Vương Phú Hữu trực tiếp bộc lộ ra bản chất con người xấu xa của mình. Anh ta nói với Trần Tú Liên rằng kể từ lần đòi ly hôn đầu tiên, anh ta đã có suy nghĩ rằng anh ta muốn giết cô rồi. Cũng không thể trách anh ta được, chính tiểu tam của anh đã cho anh ta một ý tưởng hay.


    Vì Vương Phú Hữu không muốn chia sẻ tài sản với Trần Tú Liên, anh ta không muốn cho cô một xu nào cả. Thế là ý tưởng khủng khiếp này ra đời, nếu vợ ông ta qua đời, thì ông ta sẽ được hưởng toàn bộ số tài sản đồ sộ này.


    Vì vậy,  Vương Phú Hữu đã nghe lời cô nàng tiểu tam kia và bảo Trần Tú Liên nuôi dưỡng tiểu quỷ ăn hồn.


    Ngày ngày thờ phụng tiểu quỷ ăn hồn kia. Bạn đầu ả ta nói là chỉ muốn doạ Trần Tú Liên, nói con quỷ kia cung phụng một thời gian rồi sẽ bỏ đi thôi. Sau đó không ngờ cô lại ngu dốt tự mình hại mình như thế. Trần Tú Liên chịu đủ sự tổn thương và dày vò, liền nghĩ muốn chết quách đi cho xong. Cuối cùng thì treo cổ tự vẫn.


    Sau khi nghe những lời kể của Trần Tú Liên, cả tôi Xa Dục đều vô cùng tức giận. Tôi ước tôi có thể đến đâm cho Vương Phú Hữu vài phát kéo vào đầu, tôi không thể tưởng tượng nổi một con người làm sao có thể tồi tệ đến như vậy, cặn bã đến như thế. 


      Ma quỷ có đáng sợ không? Tôi nghĩ đôi khi lòng dạ của con người còn khủng khiếp hơn cả ma quỷ. Nói cách khác, hầu hết những hồn ma khi chết đi đều là do chúng bị giết một cách rất bất công, bởi vì chúng quá hiền. 


      "Dì Tú Liên, cho dù chuyện là như vậy, dì cũng không thể làm hại ông ta được. Dì đã chết một cách rất bất công rồi. Nếu bây giờ dì đi giết ông ta, ông ta vẫn có thể tái sinh thêm một lần nữa, nhưng dì chỉ có thể đi lang thang trong thế giới này, mang theo nỗi cô đơn và nỗi đau vô tận. Dì có nghĩ nó đáng giá không?" Xa Dục hỏi Trần Tú Liên.


   Sau khi Trần Tú Liên nghe những lời của Xa Dục, cô không thể nhịn cười và nói với Xa Dũ "Các cậu, các cậu có tin tôi không?" 


    Xa Dục gật đầu nói với Trần Tú Liên "Đôi mắt của một người không hề biết lừa dối. Khi dì đang kể câu chuyện này, tôi cảm thấy đồng cảm với dì. Khi Vương Phú Hữu nói đến câu chuyện của dì, đôi mắt anh ta như đang chạy trốn điều gì đó. Hiện tại dì cũng đã chết rồi, nên buông xuống thôi. Dì đừng ở đây làm khó chúng tôi nữa." 


    Sau khi Xa Dục nói, chúng tôi thấy vẻ mặt Trần Tú Liên cũng dãn ra một chút, sau đó bà nói với chúng tôi: "Hai người các cậu, cảm ơn các cậu đã lắng nghe tôi kể câu chuyện này. Dù sao, tất cả điều này đã trở nên không còn quan trọng nữa. Hôm nay, anh ta phải chết, tôi và anh ta cùng đồng quy vô tận"


    "Còn người phụ nữ kia thì sao? Dì Tú Liên? Không sai, Vương Phú Hữu thực sự là một thằng khốn, là một thằng con mẹ nó chết tiệt. Nhưng sau khi nghe dì nói, cháu phát hiện ra vấn đề thực sự là cái người phụ nữ diêm dúa kia cơ. Một người phụ nữ có khả năng nuôi tiểu quỷ liệu có phải là một người phụ nữ đơn giản? Dì cũng nói rằng dì và chồng đã từng rất yêu thương nhau đúng chứ? Đều là do ả kia xuất hiện nên sự việc mới đến nước này đúng không?"


      "Sau khi dì giết Vương Phú Hữu thì dì sẽ được gì đây? Chẳng phải người phụ nữ khốn nạn đó không phải vẫn đang nhơn nhơn ngoài kia đó sao? Người đã giết dì là người phụ nữ đó. Tất nhiên, Vương Phú Hữu cũng không thể tha thứ." Tôi nói với Trần Tú Liên một cách nhanh chóng.


    Sau khi nghe những lời của tôi, toàn bộ cơ thể của Trần Tú Liên như đóng băng lại. Đôi mắt có một chút thờ ơ, dì nói sau khi dì giết thằng khốn nạn này thì dì sẽ giết nốt con đàn bà đê tiện kia. 


      Không chờ tôi kịp nói, Xa Dục đã nói với Trần Tú Liên: "Dì, mặc dù dì là một oan hồn, còn có tà khí rất nhiều, nhưng dì sẽ là đối thủ của một người nuôi ma quỷ sao? Dì không chỉ không thể giết được cô ta, mà còn có thể bị những con ma cô ta đang nuôi dưỡng đánh bại. Sau đó, dì sẽ thực sự muôn đời muôn kiếp không trở lại được nữa." Nói rồi tôi nhận thấy tà khí của Trần Tú Liên đã ổn định hơn rất nhiều, toàn bộ con người cô ấy rõ ràng đã bình tĩnh hơn, cô ấy đang rên rỉ đau đớn.


     Xa Dục nhanh chóng nói với Trần Tú Liên "Dì Tú Liên, nếu dì đồng ý, hãy để chúng cháu giúp dì, cho dù đó là Vương Phú Hữu, hãy là con đĩ nuôi ma kia, tất cả đều phải trả giá." Khi Trần Tú Liên nghe xong, đôi mắt cô ấy hiện lên một chút lòng biết ơn. Cô ấy nhìn chúng tôi và nói "Cảm ơn các cậu" nhưng sau đó tôi lại nghe Xa Dục nói rằng trước tiên cô ấy phải quay về đi đã.


      Tràn Tú Liên nhìn vào chúng tôi lo lắng và hỏi chúng tôi không phải định lừa cô ấy đi khỏi đây đấy chứ. 


   Sau đó Trần Tú Liên nhìn chúng tôi với một ánh mắt cảnh giác, nói với chúng tôi rằng cô ấy sẽ không rời đi trừ khi cô ấy thấy rằng những kẻ làm hại cô ấy đã phải trả giá. 


    Nhưng Xa Dục nói rằng nếu Trần Tú Liên không rời đi hôm nay, thì đến khi cô ấy muốn rời đi, cô ấy phải đợi đến ngày 15 tháng 7, ngày cúng cô hồn - lễ Vu Lan. Và ngay cả khi cô ấy quay trở lại tại Lễ Vu Lan, thì việc cô ấy trì hoãn cũng sẽ khiến cô ấy chịu trừng phạt. Kết quả là Trần Tú Liên đồng ý và nói rằng cô ấy không sợ bị trừng phạt.


      Sắc mặt của Xa Dục khá tệ, nói rằng nếu cô ấy ở lại thế giới này, cô ấy phải được bổ sung tinh lực bằng cách liên tục làm hại người khác, hoặc ở trong một số nơi có không khí nặng nề và u ám. Nhưng nếu ở nơi như thế trong một thời gian dài thì cô ấy sẽ mất đi sự tỉnh táo và cuối cùng trở thành một con ác ma chỉ biết làm tổn thương đến người khác. 


__________________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Mình sẽ cố gắng mỗi ngày một chap cho mọi người trong kì nghỉ này nha, sau khi đi học sẽ cố dịch 1 tuần khoảng 3 4 chap cho mọi người, lịch đăng chap là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.