Minh Hôn Chính Thú

Chương 37: Thi Trận



Dịch: Punnxinhhtraii
Beta: MeiiGwatan 


    Tôi không kịp quan tâm đến bất cứ điều gì khác nữa, lập tức tự đâm một nhát vào chính cơ thể mình, sau đó máu đỏ thẫm từng đợt tuôn ra.


    Tôi nén đau nhanh chóng bôi máu lên khắp cơ thể và cả khuôn mặt của tôi, khi cô ta lao tới, tôi cau mày một cái rồi trực tiếp giữ chặt tay cô ta  


    Cô ta đột ngột rống lên, tôi có thể thấy rõ rằng cánh tay của cô ta lúc này thực sự đang bốc khói đen, sau đó toàn thân như ngưng đọng lại. 


    Thấy máu của tôi có ích khi dùng với cô ta, tôi đã nói với cô ta rằng "Lần này là tôi tự cứu mình." 


    Tôi tiếp tục lao đến, giơ bàn tay dính máu còn lại của mình đến gần khuôn mặt cô ta, sau đó dồn hết sức bình sinh tát một phát lên mặt cô ta. 


    Mặc dù, tôi đã thề rằng sẽ không đánh phụ nữ, nhưng tôi lại chưa bao giờ nói tôi sẽ không đánh ma nữ. 


     Cái tát này chính là nhằm thẳng vào mặt mà vả, một nửa khuôn mặt của cô ta dường như đang bốc cháy lên vậy. Lúc này, cô Ba trông thật thảm hại, cô ta ngẩng gương mặt đầy đau đớn lên nhìn tôi, rồi gầm gừ một vài lần nữa, nhưng cũng không thể làm gì được tôi.


      Có vẻ như máu của tôi khiến cô ta rất sợ hãi, nhìn bộ dạng này của cô ta, tôi cảm thấy thật buồn cười.


      Tôi chính là thích cái cảm giác cô ta nhìn tôi sợ hãi, mà lại còn không thể thoát khỏi tôi này.


       Có điều, tôi cũng rất rõ ràng rằng cô Ba hiện tại là đang bị thương nặng chưa khỏi, nếu không thì chỉ với một chút máu của tôi sao có thể làm cô ta bị thương thành như vậy, tôi cũng không đến mức đáng sợ như thế. 


    Nhìn thấy cô ta sợ tôi như vậy, tôi thậm chí còn không cần do dự mà lao thẳng về phía cô ta. Cứ nghĩ tới cô ta đã giết bố mẹ tôi, thì sự tức giận trong lòng tôi lại bắt đầu bùng cháy, hành động càng hung dữ hơn. Cô ta lúc mới đầu còn hung hăng càn quấy, nhưng hiện tại chỉ biết liên tục gào rú thảm thiết.


    Tôi càng trở nên điên loạn hơn, điên cuồng dùng tay đấm thẳng vào cơ thể của cô Ba, mỗi lần máu trên tay tôi chạm vào linh hồn của cô ta thì nó dường như muốn đốt cháy luôn linh hồn của cô ta vậy. 


    Tôi biết rất rõ rằng nếu tôi cứ tiếp tục đánh như thế này, cho dù tôi có đánh bại được cô ta thì tôi cũng sẽ bị ngất vì mất máu quá nhiều.


    Nhưng vào lúc này, tôi làm sao còn có thể quan tâm được nhiều như vậy. Trong đầu tôi bây giờ chỉ toàn là hình ảnh những gì mà cô ta đã làm với bố mẹ tôi trước khi họ chết. Tôi vừa đánh vừa chửi cô ta "Ai đã sai khiến cô làm những điều đó? Rốt cuộc là cô đang muốn làm cái gì?"


      Cô Ba không trả lời tôi, cô ta cười khẩy, gầm gừ với tôi một cách khiêu khích "Chung Xuyên, chàng hôm nay tốt nhất là nên giết chết ta đi, nếu chàng không giết chết ta! Thì người chết sẽ chính là chàng! Ta lúc đầu là muốn chàng chết nhẹ nhàng. Nhưng hiện tại suy nghĩ lại rồi, ta sẽ khiến cho chàng chết một cách cực kỳ đau đớn."


    Tôi lạnh lùng nhìn cô Ba và nói "Nếu cô đã nói như thế, thì hôm nay cô chắc chắn phải chết." Nói xong, tôi trực tiếp đánh cô ta bằng một cú đấm thật mạnh. 


    Lúc đầu, cô ta còn kêu lên đầy đau đớn một vài lần, nhưng sau đó, cô ta đã ngừng kêu gào, chỉ nhìn tôi với một nụ cười trên khuôn mặt, lạnh lùng nói rằng  "Chàng đánh tiếp đi. Chàng càng đánh nhiều, chàng chết càng khổ sở, đau đớn hơn." 


    Thành thật mà nói, nụ cười trên mặt cô ta càng ngày càng âm hiểm, nụ cười này của cô ta làm tôi cảm thấy dường như lồng ngực cô ta không hề có đáy vậy. Bàn tay vẫn đang nắm lấy tay cô ta của tôi dường như yếu hơn.


    Lúc đầu tôi nghĩ rằng máu của tôi sẽ có thể giết chết cô ba. Nhưng sau hơn mười phút quan sát, máu của tôi chỉ có thể loại bỏ linh hồn xấu xa trên cơ thể cô ta chứ không thể làm hỏng linh hồn của cô ta. 


     Nếu tôi muốn tiêu diệt cô Ba, tôi vẫn phải dựa vào bùa chú. Nghĩ về điều này, tôi không thể không cảm thấy bất lực, vì tôi đã bận rộn đối phó với nhiều thứ khác nhau trong thời gian này, cho nên cuốn thợ săn ma đó tôi vẫn chưa nghiên cứu kĩ. 


       Xa Dục lúc này lại bất tỉnh mà không hề biết chuyện gì đã xảy ra. Nhất thời, tôi thực sự không thể nghĩ ra một cách gì để có thể giết cô ta. Tôi lại đánh cô ta thêm cú đấm nữa. Một cú đấm này vào thẳng mặt và lực khá lớn. Cô Ba trực tiếp bị ngất đi, tôi không thể nào ngờ rằng một con ma lại có thể ngất đi.


    Thấy linh hồn của cô ta chỉ còn hiện ra lờ mờ, tôi biết rằng linh hồn của cô ta có thể biến mất trước mắt tôi bất cứ lúc nào. Bởi vì phần hồn tàn ác của cô ta đã bị tôi làm cho tan biến khá nhiều, cho nên tôi có thể nhìn thấy cô ta mà không cần đến con mắt âm dương. 


    Lúc này, linh hồn tà ác trên cơ thể cô Ba gần như đã bị máu của tôi nuốt chửng không ít. Nhưng con mắt âm dương của tôi vẫn không mở ra, cho nên tôi không dám tiếp tục đánh cô ta nữa.


    Một thời gian rồi không gặp cô ta, tôi cứ nghĩ rằng cô ta đã chết rồi. Nghĩ rồi, tôi đã liền lôi cô Ba đang thảm hại sang chỗ Xa Dục. Bắt đầu lục lọi cái túi của Xa Dục.


    Lúc này, cánh cửa đột ngột mở ra và một vài cảnh sát ùa vào. Sau khi cảnh sát ùa vào, họ vây quanh tôi ngay lập tức, và đèn trong toàn nhà xác được bật lên.


    Bởi vì họ thấy Xa Dục và cảnh sát viên Tiểu Phương đều bất tỉnh, còn có một xác chết của Giám đốc Lâm ở đó. Chỉ có tôi vẫn đang tỉnh táo, tất cả bọn họ đều cầm súng chĩa vào tôi. Họ bảo tôi ngồi xổm xuống, giơ hai tay lên trên và không được di chuyển. 


    Trên thực tế, không có gì lạ khi họ có một sự hiểu lầm như vậy, bởi vì tại thời điểm hiện tại, khuôn mặt và cơ thể tôi dính đầy máu. 


    "Chú cảnh sát, tôi là một người tốt. Có một con ma nữ ở đây, đừng để chúng chạy trốn mất." Tôi vừa nói vừa chỉ vào cô Ba vẫn đang bất tỉnh ở kia. 


    Nhưng tôi lại thấy rằng cô Ba mới bất tỉnh vừa nãy đã biến mất. Tôi nhanh chóng nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc, tôi thấy cô Ba cả người nhợt nhạt đang đứng ở trước cửa. Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt bực bội, rồi đối mặt với tôi làm một động tác cắt cổ. 


    "Chú cảnh sát, con ma nữ đó ở đằng kia" Tôi lập tức chỉ về phía cô Ba đang đứng. Các cảnh sát vây quanh tôi lập tức nhìn ra cửa. Nhưng khoảnh khắc họ quay đầu lại, thì cô Ba đã biến mất khỏi cửa rồi.


      Nhóm cảnh sát này đương nhiên là không thấy cô ta rồi. Một trong những cảnh sát đã nghĩ rằng tôi đang chơi khăm anh ta, vội vàng muốn tới đánh tôi. 


    Tôi chỉ muốn giải thích, nhưng tôi đã bị đánh ngất bởi một con dao tay. Con dao tay này trước đây cũng được tôi dùng để đánh ngất người khác, hiện tại chính tôi lại bị đánh ngất bởi nó, thật sự là quá khó chịu rồi.


   Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, thì đã thấy tôi ở trong bệnh viện và chú Cung đang ở bên cạnh giường với tôi. Mặc dù tôi đã tỉnh dậy, nhưng mắt tôi hoa lên và đầu tôi thì nặng trĩu. 


    Chú Cung nói với tôi. Sau khi cảnh sát làm tôi ngất xỉu, tôi được đưa đến bệnh viện. Chẩn đoán của bác sĩ là do tôi đã mất máu quá nhiều. Chú Cung hỏi tôi đã có chuyện gì xảy ra.


    Tôi chỉ kể cho chú nghe một cách đơn giản nhất, chú Cung sau khi nghe xong thì nói tôi rằng nơi mà chúng tôi đến hôm qua là một nhà xác bỏ hoang. Không biết đã bị vứt ở đó không có ai dùng bao nhiêu năm rồi. Giám đốc Lâm cũng đã chết trong nhiều ngày. Gia đình của anh ta luôn nghĩ rằng thi thể của anh ta đã được hỏa táng. 


      Chú Cung suy đoán rằng có một người nào đó sử dụng thi thể của Giám đốc Lâm để gây nhầm lẫn cho chúng tôi và dẫn chúng tôi đến nhà xác bỏ hoang kia, cũng chính là nói bên trong nhà xác kia thực ra không hề bị bỏ hoang mà có gì đó. Cục trưởng Lưu ngay sau đó đã cử người theo dõi sát sao nhà xác kia suốt ngày đêm.


    Sau khi Xa Dục tỉnh dậy, họ đã đến ngay nhà tang lễ kia rồi.


    Sau khi nghe xong, tôi cũng muốn đi. Bây giờ tôi chắc chắn rằng người đứng sau cô Ba cùng với người phụ nữ chúng tôi đang tìm kiếm là cùng một người. Sau khi tìm thấy cô ta, tôi có thể trả thù cho cái chết của cha mẹ tôi.


     Khi tôi muốn đứng dậy, cơ thể của tôi nặng như đeo chì. Chú Cung cười và nói với tôi rằng tôi đã mất rất nhiều máu mà vẫn có thể sống sót, đó thực sự là một kỳ tích rồi. Chú ấy bảo tôi hãy nghỉ ngơi thật tốt, có Xa Dục trong nhà tang lễ rồi, nên tôi hãy yên tâm.


    Tôi cũng không cứng đầu nữa. Trạng thái hiện tại của tôi, ngay cả khi tôi đi giúp đỡ, tôi cũng chẳng thể làm được gì. Nhưng khi nghĩ đến Xa Dục con người hời hợt kia, tôi lại thực sự cảm thấy có một chút không yên tâm. Mặc dù tên tiểu tử này, anh ta thực sự có khả năng, nhưng có lúc lại trở nên ngớ ngẩn như lang băm vậy. 


      Giống như trường hợp Giám đốc Lâm, rõ ràng là một người chết do cô Ba điều khiển. Anh ta vốn dĩ có thể nhìn ra vì là một Âm Dương sư. Nhưng tôi không ngờ rằng anh ta cũng bị che mắt, sau đó còn ăn một đống lớn thứ gọi là đồ ăn đó. 


     Sau đó, dưới sự điều tra của cảnh sát, tôi cuối cùng cũng biết "bữa ăn ngon" mà giám đốc Lâm đã mang cho chúng tôi là cái gì. Đó đều là những con giòi béo lúc nhúc lại còn giàu hàm lượng protein vãi loằn, phải nói là đồ bổ trong đồ bổ luôn. Chú Cung nói đến đây, cười sằng sặc rồi nói rằng sau khi Xa Dục biết điều đó, anh ta đã nôn hơn nửa tiếng, lại còn sống chết đòi nhờ bác sĩ rửa ruột cho. 


      Bác sĩ cũng đã kiểm tra qua cho họ, không có vấn đề gì cả, cũng đã cho họ uống thuốc, nhưng Xa Dục vẫn nhấn mạnh vào việc phải rửa ruột. Nhưng làm sao bác sĩ có thể ai cũng lôi ra rửa ruột được. Vì vậy, Xa Dục lại một mình chạy vào trong phòng tắm, móc họng ra để nôn, nôn hơn nửa tiếng mà cuối cùng nôn ra toàn là nước dãi cho nên cuối cùng anh ta cũng đã yên tâm rồi.


     Khi tôi muốn gọi cho anh ấy và hỏi tình hình bên kia, thì lại nghe thấy tiếng Xa Dục từ bên ngoài vọng vào "Chú Cung, tiểu tử Chung Xuyên như thế nào rồi ạ, đã tỉnh dậy chưa ạ?"


     Chỉ vài giây sau, Xa Dục cầm một cái túi trên tay, bước vào và thấy tôi đã tỉnh dậy. Xa Dục nở một nụ cười rồi nói "Này, tay của cậu đã được băng lại rồi, nhưng do đã mất quá nhiều máu cho nên tôi đã chuẩn bị một số món có thể bổ sung nhiều máu cho cậu như súp gan lợn, gan lợn om, gan lợn cắt trắng đây."


    "Tại sao cậu lại quay lại?" Chú Cung bất ngờ hỏi Xa Dục.


     Xa Dục cho biết, theo camera giám sát của nhà tang lễ, đêm hôm họ bị độc ngất đó, từ cửa sau của nhà xác, đã quay được một cảnh hay ho. Một người đàn ông mặc áo choàng đen lén lút mang đi một vài thi thể từ cửa sau nhà tang lễ.


    Nói xong, Xa Dục lấy điện thoại di động ra và cho tôi xem bản sao chép từ camera giám sát đó. Tôi thấy rằng thực sự có một người mặc áo choàng đen, cầm thứ gì đó gần giống như một ngọn đèn dầu ở tay trái và cầm một chiếc chuông ở tay phải. 


    Anh ta đi ở phía trước, trong tay mang theo ngọn đèn dầu mờ và thỉnh thoảng lại lắc chuông. Theo đằng sau anh ta là một loạt các bóng đen. Những bóng đen này cứng ngắc đi ở phía sau người mặc áo choàng đen kia. Tôi đếm chúng một cách cẩn thận. Chỉ trong chốc lát, có khoảng bảy "người" đang đi ở phía đằng sau anh ta.


     Chúng đi thẳng một mạch từ cửa sau ra mà không có bất kì trở ngại gì cả. Tôi hỏi Xa Dục rằng "Danh tính của những người này đã được xác nhận chưa?"


       Xa Dục lắc đầu và nói với tôi "Vấn đề chính là ở đó, xác chết trong nhà tang lễ một cái cũng không có thiếu. Họ giống như không thuộc về nơi đó vậy. Hay chỉ là loại ở ké?"


_________________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Mình sẽ cố gắng mỗi ngày một chap cho mọi người trong kì nghỉ này nha, sau khi đi học sẽ cố dịch 1 tuần khoảng 3 4 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.