Minh Hôn Chính Thú

Chương 4: Trừng Phạt



Edit + dịch: Punnxinhhtraii
Beta: MeiGwatan


  Tôi lớn tiếng hỏi những gì đang xảy ra với họ? Theo lời của những người đó vừa kể, cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra sự việc.


  Hóa ra Vương Thuấn sợ tôi sẽ bỏ trốn vào đêm qua, vì vậy hắn ta liền đến chỗ tôi để kiểm tra, nhưng hắn ta đã không trở về vào đêm qua .... Người nhà họ Vương nghĩ rằng chính Vương Thuấn đã đưa tôi lên chùa, vì vậy họ đã không đi tìm hắn ta nữa.


  Cho đến khi trời sáng, người dân trong làng phát hiện ra Vương Thuấn đã chết trên đường đi đến chùa. Cái chết của Vương Thuấn thật đáng thương. Có vẻ như anh ta bị người khác dùng roi đánh đến chết. Cơ thể anh ta dính đầy máu và một số nơi dường như không còn dính tí thịt nào trên người cả ...


  Dân làng đến thông báo với nhà họ Vương rằng đã nhìn thấy con trai của Vương Thuấn cầm dao đến đền thờ để trả thù cho cha mình. Khi tôi được đưa đến linh đường, tôi thấy cửa linh đường đã mở rộng. Chú ba nhà họ Vương trông chừng tôi, anh ta không biết đã chạy đi đâu rồi nữa.


  Sau khi nghe họ nói, trái tim tôi đã lạnh đi một nửa ... Không cần nói thêm gì nữa, hãy nhìn vào gương mặt của họ. Họ đã chắc chắn rằng tôi là người giết Vương Thuấn, bởi vì ngày hôm qua chính Vương Thuấn đã đánh tôi bằng roi, chính vì vậy, tôi đã trả thù bằng cách dùng roi đánh anh ta đến chết.


  Có lẽ, họ cũng chẳng hề muốn nghe câu trả lời của tôi cho câu hỏi của họ, chính là vì không thấy chú Ba nhà họ Vương trông chừng tôi đâu rồi.


  "Chung Xuyên, chúng ta hãy nhanh kết thúc chuyện này đi. Mày đã đưa chú Ba nhà họ Vương trông chừng mày đi đâu rồi?" Một người chú trong làng có quan hệ khá tốt với gia đình tôi hỏi tôi.


  "Đừng nói những chuyện vô nghĩa với nó, loại người này đã điên rồi." Đôi mắt của người nhà họ Vương vằn lên tia đỏ, một người trong đó còn dường như muốn ăn tươi nuốt sống tôi ngay lập tức ...


  "Mọi người hãy bình tĩnh, tối qua tôi ... hãy để tôi giải thích một chút..." Tôi cố gắng bình tĩnh để giải thích với họ ... nhưng một vài câu hỏi của họ khiến tôi không cách nào nói gì hơn được ...


  Vừa dứt lời thì bố mẹ tôi đến. Bố tôi xông thẳng vào, hung hăng đá tôi 1 phát làm tôi ngã xuống đất, ông trợn mắt lên nhìn tôi chằm chằm, hỏi tại sao tôi làm điều này.


  Mẹ tôi vừa khóc vừa yêu cầu tôi buông tha cho chú Ba nhà họ Vương kia. Dường như họ thậm chí đã nghĩ rằng tất cả mọi chuyện là do tôi ...


  Trong một thời gian ngắn, tôi trở thành mục tiêu cho sự chỉ trích của mọi người một cách công khai.


  Ngay lúc này, tôi đột nhiên nghĩ về Tề Linh, người phụ nữ xinh đẹp mặc y phục màu đỏ đó. Khi cô ấy đến tối qua, ba người kia liền biến mất. Nếu cô ấy ở đấy, cô ấy có thể chứng minh rằng tôi đã ở yên trong đền vào tối hôm qua.


  Khi tôi nghĩ đến cô ấy, tôi cảm thấy như bản thân mình đã bắt được cái phao cứu mạng cuối cùng, tôi liền nói với những người đang đe dọa tôi ở kia "Tôi có bằng chứng ..."


  Khi họ nghe thấy tôi nói điều này, đám đông kia đột nhiên im bặt. Tôi đã kể cho họ nghe về người phụ nữ mặc y phục đỏ, kể cả về giấc mơ kỳ lạ đó ...


  Sau khi con trai của Vương Thuân nghe xong, hắn ta hừ lạnh rồi nói, "Tại sao bọn tao chưa gặp người phụ nữ đó bao giờ? Tên của cô ta là gì? Bây giờ cô ta đang ở đâu?"


  "Tôi ... tôi không biết ... nhưng hôm đó tôi thấy cô ấy đi ra từ nhà của ông Vương ..." Tôi giải thích


  "Khi mày đưa ra một câu chuyện, câu chuyện đó của mày phải đáng tin cậy. Ngày mà mày vừa nói, tất cả mọi người có mặt đều ở đó. Nhưng không một ai nhìn thấy người phụ nữ mặc y phục đỏ như mày nói."


  Ngay sau đó, dường như có một tiếng chuông vang lên trong tai tôi. Tôi vội vàng nhìn theo hướng giọng nói, tôi thấy người phụ nữ kia đang nhìn tôi chằm chằm ở một góc của ngôi chùa.


  Tôi nhanh chóng chỉ vào góc đó và nói, "Cô ấy ở đó ..."


  Nói xong, tôi đi về phía góc nơi Tề Linh đang trốn rồi nắm lấy tay cô ấy và nói, "Nhanh lên, hãy nói chuyện với họ. Khi cô đến vào tối qua, ba người kia liền biến mất, phải không?"


  Không giống như sự ấm áp của đêm qua, Tề Linh hôm nay có vẻ hơi yên lặng. Cô ấy không trả lời tôi, chỉ lạnh lùng nhìn tôi ...


  "Chung Xuyên, mày đừng có giả ma giả quỷ ở đây."


  "Đứa trẻ này thật xấu xa."


  Tôi nắm lấy tay Tề Linh và dẫn cô ấy đi đến chỗ họ rồi nói, "Cô ấy ở đây, anh hỏi cô ấy. Cô ấy có thể giúp tôi làm chứng."


  "Mày bảo chúng tao hỏi ai cơ? Có ai đang bên cạnh mày sao?"


  Tôi quay đầu lại nhìn, đúng là không có ai phía sau tôi. Tôi dụi mắt, Tề Linh, người đứng ở phía sau tôi, đã biến mất vào ngay lúc này. Có phải tôi bị ảo giác rồi không ...


  "Bây giờ đã quá muộn để giả ngu rồi. Tao sẽ trói mày lại và hôm nay tao phải giết mày." Con trai Vươbg Thuấn lấy cây roi ra khỏi tường và nói với tôi.


  Tôi muốn chạy .... nhưng lại bị bao vây lại bởi một nhóm người ...


  "Bố! Mẹ! Cứu con với! Con thực sự không làm vậy." Tôi bất lực nói với bố mẹ.


  Bố mẹ tôi trông rất tệ, họ hỏi tôi, tôi đã đưa ba người kia đi đâu?


  Làm thế nào để tôi biết ba người kia đang ở đâu!


  Con trai Vương Thuân cầm roi da, hắn ta nói với tôi rằng nếu tôi không thừa nhận điều đó, hôm nay tôi sẽ chết.


  Tôi hiện tại cuối cùng cũng biết dù cho có nói cái gì đi nữa cũng không thể cứu vãn được gì nữa rồi. Tôi lặng yên nhắm mắt lại và chờ cho cây roi rơi xuống.


  "Dừng lại!" Một giọng nói thô lỗ phát ra từ cửa đền.


  Cây roi dừng lại giữa không trung, mọi người đều nhìn ra cửa. Vì tôi nằm úp mặt dưới đất, cho nên tôi không thể thấy được là ai đang đến.


  Chẳng mấy chốc đám đông nhường đường. Hóa ra là ông cụ Vương đến ...


  "Ông Vương, ông muốn làm gì ạ?" Con trai Vương Thuân cau mày nhìn ông cụ Vương.


  "Tôi ở đây để cứu đứa trẻ này." Ông Vương nhìn con trai của Vương Thuấn rồi nói.


  "Cứu thằng ranh này? Ông muốn cứu thằng ranh này, đừng quên nha ông Vương, ông cũng là người nhà họ Vương đấy"


  Ông cụ Vương không nói gì, ông đến bên cạnh tôi. Ông vạch quần áo trên người của tôi ra và chỉ vào cơ thể của tôi và nói, "Hãy nhìn vào cơ thể nó."


  Ngay khi những lời của ông cụ Vương phát ra, con trai Vương Thuấn và tất cả mọi người có mặt ở đó đều nhìn vào cơ thể tôi. Sau khi nhìn được một lúc, rõ ràng anh ta không hiểu gì cả, anh ta lại nhìn ông cụ Vương.


  "Ý ông là cái quái gì vậy?" Con trai của Vương Thuấn dường như không biết ông Vương đang tính nói đến cái gì.


  "Cậu ta đã bị cha cậu đánh cho cả một chục roi vào đêm hôm qua đúng chứ?" Ông Vương chậm rãi nói.


  Con trai của Vương Thuấn gật đầu, ông cụ Vương tiếp tục chỉ vào cơ thể tôi và nói, "Cậu đã nhìn thấy những vết thương do cây roi đó tạo ra, và cậu có thấy có thể kết vảy chỉ sau một đêm không?"


  Sau khi ông cụ Vương nói điều này, mọi người đều kinh hãi khi thấy vết thương của tôi.


  Lúc này, tôi liếc nhìn nó theo tiềm thức từ trước ngực tôi trở đi ... nó thực sự đã kết vảy rồi.


        Tôi cũng nghĩ nó thật khó tin, nhưng tôi cũng nghĩ đến việc Tề Linh đã liếm lên vết thương của tôi vào đêm qua. Có phải vì Tề Linh đã liếm lên vết thương của tôi vào ngày hôm qua cho nên nó mới có triển biến tốt hơn?


  "Chú Vương, có một cô bé mặc y phục đỏ ở nhà chú không?" Mẹ tôi dường như nghĩ ra điều gì đó và nhanh chóng hỏi ông cụ Vương.


  Ông cụ Vương choáng váng, ông ấy sờ soạng trên người tôi. Một lúc sau, ở trong thắt lưng của tôi, ông ấy tìm thấy một chiếc chuông đồng ....... Chiếc chuông đồng này là tôi được Tề Linh tặng khi cô ấy gặp tôi lần đầu tiên.


  Một người có đôi mắt sắc bén nói sau khi nhìn thấy chiếc chuông đồng liền hét lên "Đây ... đây không phải là chiếc chuông trên giỏ khiêng Bích Nữ sao?"


  "Có vẻ như tôi đã đoán đúng." Ông cụ Vương lẩm bẩm với con trai của Vương Thuấn và nói, "Cháu trai lớn, hãy để nó đi đi."


  "Tại sao?" Con trai của Vương Thuấn trừng mắt và nói với ông cụ Vương.


  "Cậu có muốn chết như cha của cậu không?" Ông cụ Vương trầm giọng nói với con trai của Vương Thuấn.


  Thấy mọi người vẫn còn hoang mang, ông cụ Vương liếc tôi rồi nói: "Ngay cả khi cậu không làm gì cậu bé này, cậu bé này cũng sẽ không sống qua 3 ngày nữa."


  "Không phải ông đang cố gắng cứu anh ta sao?"


  "Tôi cứu thằng bé... hmm, không, tôi cứu các người mới đúng. Những người khác không biết, không phải nhà cậu phải biết rõ ràng sao? Tại sao bà nhà tôi lại mang đồ đến nhà họ Chung tối hôm đó? Thằng bé này đã được một Bích Nữ yêu thích. Bà nhà tôi vì anh ta mà sử dụng một hình nhân để lừa Bích Nữ, sau đó bà ấy liền bị Bích Nữ trả thù. Vương Thuấn cũng bị Bích Nữ trả thù vì đã đánh người đàn ông của cô ta." Ông cụ Vương vừa giải thích vừa nhìn xung quanh. 


  Những người có mặt ở đó đang náo động .... Người nhà họ Vương nhìn nhau rồi tự hỏi phải làm gì.


  "Hãy để cậu ta cầm nó, để cậu ta về nhà và chờ chết. Cậu ta không thể sống qua tối mai đâu." Ông cụ Vương khẽ thở dài.


  "Tôi thấy nếu ông đã nhận được hối lộ từ nhà họ Chung, và ông muốn cứu thằng ranh này đúng không? Cha tôi, bà tôi, đã bị giết bởi một người phụ nữ vớ vẩn. Bích Nữ là vị thần bảo hộ của làng chúng ta, làm sao cô ấy có thể làm hại chúng ta được?" Con trai của Vương Thuấn vừa phân tích vừa chất vấn ngược lại.


  Ngay khi những lời nói của anh ta vừa thốt ra, anh ta nhanh chóng nhận được sự đồng thuận của mọi người. Sau tất cả, trong trái tim của mọi người, Bích Nữ vẫn luôn là vị thánh bảo trợ của mọi người.


  Thấy con trai Vương Thuấn lại chuẩn bị đánh Chung Xuyên, ông cụ Vương hét lên ngăn cản hắn, "Cậu không thể đợi qua một đêm sao? Cậu ta không thể sống qua tối mai."


  "Chà, nếu bố tôi giết thằng ranh đó vào ngày hôm qua, ông ấy sẽ không chết." Con trai Vương Thuấn lạnh lùng nói.


   Cây roi lại quật thẳng vào người tôi, một âm thanh chói tai vang lên, nhưng tôi không cảm thấy đau chút nào, vừa mở mắt thì nhận ra rằng ông cụ Vương vì bảo vệ tôi mà dùng cả cơ thể che chắn cho tôi.


  "Không thể làm tổn thương cậu ta, chỉ tổ làm cô ba lại tức giận. Cả làng chúng ta sẽ phải gặp xui xẻo." Ông cụ Vương rít lên qua từng kẽ răng rồi kiệt sức.


  Ngay sau đó, có tiếng hú ở cửa. Tức thì, tôi thấy một người vừa bò vừa lết vào. Hắn ta mặc đồ tang màu trắng và hét lên. "Anh ... anh ......... không ổn rồi"


  Con trai của Vương Thuấn cau mày rồi nói "Chuyện gì vậy?"


  "Ba... chú ba .... tìm ... tìm thấy chú ấy rồi ... bây giờ chú ấy ... đang ... ở ... ở linh đường. Các anh ... các anh đi kiểm tra xem ..."


  Con trai Vương Thuấn nhìn người đàn ông kia rồi nhanh chóng hỏi anh ta, "Chú ba, ồ ..."


  Anh chàng kia sau khi nói xong thì thở hổn hển rồi bất tỉnh, nhưng nhìn vết thương trên người anh ta như đã bị đánh bằng roi vậy. Con trai Vương Thuấn không dám trì hoãn, anh ta yêu cầu mọi người đỡ tôi, giúp đưa tôi về nhà ...


  Ngay khi đến trước sân nhà, tôi nghe thấy một tiếng động rất lớn, bao gồm cả tiếng khóc và tiếng la hét phát ra từ căn phòng kia. Một nhóm người bước vào nhanh chóng .... Nhưng cảnh tượng trước mặt lại khiến mọi người phải nín thở ....


____________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.