Minh Hôn Chính Thú

Chương 45: Thiên Sư Đường



Dịch: MeiiGwatan
Beta: Punnxinhhtraii



     Người đàn ông trai cao gầy kia quát ầm lên: "Thiên Sư Đường! Mau giao miếng ngọc bội ra đây, ta sẽ nhân từ cho ngươi được chết toàn thây!"



     Người thổi sao nghe thấy lời của tên kia nói liền trả lời: "Hừ, ngươi muốn thì đến mà lấy này!".


    Nói đoạn, người thổi sáo liền ném mạnh miếng ngọc vào tường bên cạnh. Lúc này anh trai đẹp trai cao gầy kia vội vàng lao thân ra, đỡ lấy miếng ngọc bội.


    Nhân lúc này, người thổi sáo liền phi thân chạy biến đi mất. Cô gái kia lập tức muốn đuổi theo, nhưng anh trai kia lại nói: "Chỉ là một con sâu mọt thôi, chó cùng đường chớ đuổi. Dù sao chúng ta cũng đạt được mục đích rồi. Không cần đuổi."


    Nói đến đây, anh trai cao gầy kia đưa tay lên ấn nhẹ vào trán của dì Trương, thì thể của dì Trương lập tức bốc cháy luôn rồi???


     Nhìn thấy một màn này, tôi thực sự kinh hồn. Cái gì gọi là cao thủ? Đây chính là cao thủ chứ gì nữa!


    Thu dọn xong thi thể của dì Trương, người kia xong thèm nhìn lại nữa mà quay người đi thẳng. Tôi hoảng hốt dùng chút hơi tàn còn sót lại nói với theo anh ta: "Đại... Đại ca? Đó...đó là ngọc bội của tôi mà?"


     Lúc này anh ta quay đầu lại nhìn tôi rồi nói: "Không, giờ nó là của tôi rồi."


    Cái đụyt, đây là cưỡng đoạt trong truyền thuyết hả? Tôi còn muốn nói thêm mấy lời thì toàn thân đau điếng. Sau đó tôi thấy cả người bắt đầu mất đi ý thức, thân thể của tôi đã quá yếu rồi.


    Cuối cùng, cô gái kia đứng lại hỏi người đàn ông cao gầy: "Anh rể. Cái người kia phải làm sao bây giờ?"


     "Sẽ có người đến thu dọn cục diện thôi, bọn họ sống hay chết không liên quan gì đến chúng ta hết." Người đàn ông kia nói xong liền lạnh lùng đi thẳng.


     Nhìn hắn ta ngang nhiên cướp đồ của tôi kìa??? Nói dễ nghe thì là cướp ngọc, nhưng nói trắng ra là đang cướp vợ của tôi đó??? 


     Ừ thôi, cướp thì cũng thôi đi, nhưng không thể giúp tôi gọi cấp cứu hả? Hắn ta thực sự không thèm giúp tôi gọi cấp cứu kìa... Tôi ngất chết luôn cho rồi....


    Tôi cảm thấy bản thân đã ngủ một giấc rất lâu, mơ một giấc mơ dài. Tôi còn tưởng mình đau chết luôn rồi chứ? Nhưng thân thể vẫn truyền đến từng cơn đau tê dại, khiến tôi nhận thức rõ ràng là mình vẫn còn sống rành rành.


     Đến lúc tôi tỉnh lại, từng tế bào trong cơ thể đều như muốn gào lên với đại não một từ "ĐAU". Lúc này, Xa Dục mang một bộ mặt huênh hoang đi tới gần tôi, vỗ vỗ vào bả vai tôi nói: "Ây dô dô, Chung Xuyên, cuối cùng anh cũng chịu tỉnh rồi hả? Haha. Tôi đoán chắc là anh sẽ không dễ chết vậy mà."


     "Ay da! Đụyt moẹ anh muốn chết sớm phải không??" Cái thằng cha này vừa vỗ vào vai tôi liền khiến tôi đau đến nước mắt rơi thành sông luôn.


   Xa Dục lúc này giống y hệt tôi, mặc bộ đồ bệnh nhân và bị băng bó như xác ướp. Nói xong, tôi chỉ cảm thấy cổ họng mình nóng rát, tôi liền nói với Xa Dục bằng giọng khàn khàn, "Nước ? Nước ..."


     Xa Dục lấy cho tôi một cốc nước uống, sau đó tôi hỏi anh ấy làm thế nào chúng ta lại ở đây. Xa Dục nói với tôi rằng, lúc anh ấy tỉnh dậy thì cũng đã thấy ở trong bệnh viện rồi. Sau đó mới nghe chú Cung mới kể lại.


     Sau khi bên cảnh sát nhận được yêu cầu giúp đỡ của tôi, Tiểu Phương đã muốn đến ngay lập tức, nhưng họ cứ như gặp ma, bên trong làng xuất hiện sương mù dày đặc. Nhóm cảnh sát hỗ trợ thế mà lại bị lạc đường ngay trong cái làng Kim Quý bé tí đó.


     Bọn họ lần mò đã trong đó rất lâu, cho đến tận khi sương mù tan đi lúc nửa đêm, họ nhận ra là họ vẫn chỉ loanh quanh ở lối vào làng. Có vẻ như hầu hết bọn họ đều bị ma quỷ trêu đùa rồi.


     Sau khi sương mù tan đi, họ nhanh chóng tìm thấy Đền Thờ Quạ. Khi cảnh sát đến nơi, họ đã thấy xác người trên nền đất, còn tôi và Xa Dục thì nằm trong vũng máu.


    Chúng tôi lập tức được đưa đến bệnh viện. Cảnh sát sau đó cũng đã điều tra thân phận của mấy cái xác đó. Mấy cái xác của nấy vụ án đều tập trung ở đây. Xác của Vương Vân, xác của tên lái xe đâm chết cô cũng ở đây luôn. Chỉ có điều linh hồn của Vương Vân thì vẫn không rõ tung tích. Cũng may cảnh sát Trang không bị sao cả mà chỉ bị nhốt cùng ở đó thôi. Có lẽ là bọn chúng không dám động đến người của cảnh sát. Cho nên ông ấy vẫn an toàn. 


      "Vậy người thổi sáo kia đã tra ra chưa?" Tôi vội vàng hỏi Xa Dục.


     


       Xa Dục lắc đầu nói: "Tra không ra, người biến mất không chỉ mỗi cô ta, đến tình nhân của Vương Phú Hữu cũng mất tích luôn rồi."


    "Vậy là chuyện lần này vẫn chưa xong luôn hả?" Tôi lại hỏi Xa Dục.


     Anh ấy gật đầu, nói với tôi, trước mắt thì mọi đầu mối đều đã đứt. Chúng ta cũng không trả ra được liệu người thổi sáo kia với tình nhân của Vương Phú Hữu có phải cùng một người hay không. Vốn dĩ là muốn tìm ông ta dò la thêm chút tin, ai ngờ tối qua, cảnh sát đã phát hiện ông ta tự sát ngày tại nhà rồi.


    Tôi gật gật đầu. Sau đó lại nhớ ra một điều, lại hỏi: "Đúng rồi, vậy cảnh sát có tìm ra được ra cái cậu trai giả ma trong miếu kia không??" 


      Xa Dục lắc đầu nói anh ấy cũng đang muốn hỏi tôi đây. Anh ấy hỏi tôi về sau làm sao mà tôi xử lý được mấy cái hùng thì kia thế. Tôi liền kể hết lại mọi chuyện cho Xa Dục nghe, Xa Dục nghe xong liền không dám tin nói: "Thiên Sư Đường á? Đùa cái kiểu gì thế?"


  


     "Ai mà biết được ấy? Chuyện của chúng ta chẳng liên quan gì đến bọn họ hết, bọn họ chỉ tranh giành nhau miếng ngọc của tôi thôi." Tôi lắc đầu nói với Xa Dục.


     


       Nửa tháng sau đó thì bọn tôi vẫn luôn nằm ở trong bệnh viện dưỡng thương. Chú Cung có đến mấy lần. Ông ấy nói lần này chúng tôi thắng lớn rồi, không những kiếm được không ít tiền. Lại còn được cục cảnh sát tặng bằng khen "Công dân tốt" nữa.


      Nhưng mà chuyện của thôn Kim Quý vẫn như một ác mộng. Nó vẫn luôn luẩn quẩn trong tâm trí tôi. Vấn đề này chưa kết thúc, người thổi sáo kia chạy rồi, người điều khiển tiểu tam của Vương Phú Hữu với mẹ con Vương Vân cũng chạy rồi. Hơn nữa, sau khi cảnh sát điều tra, cậu streamer kia nói rằng cô gái họ Trương kia cũng không phải là dì Trương mà Thi Nhài tìm đến.


     Tên thổi sáo kia rõ ràng là sẽ không đến tìm tôi gây gặp rắc rối nữa. Từ những lời của người đó, tôi biết ả phụ nữ kia đã dành thời gian tính toán rất nhiều chỉ để đối phó với tôi. Còn cả Tề Linh trong miếng ngọc nữa. Tất nhiên tôi không biết tại sao bà ta phải làm vậy.


     Tuy nhiên, nửa tháng này lại rất yên bình, mấy chuyện ma quỷ quấy nhiễu của Thi Nhài cũng đã được giải quyết rồi.


     Sau khi được xuất viện, tôi trở lại cửa hàng của chú Cung. Những ngày sau đó nhạt nhẽo hơn rất nhiều, nhưng trong nửa tháng, tôi cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại và nghiên cứu cuốn sách Thợ Săn Ma do ông tôi để lại. Cuốn sách này thực sự là một cuốn sách thần thánh. Ngoại trừ vụ "âm khí", tôi vẫn không biết cách để tự luyện nó. Thì một số phương pháp và phép thuật khác để bắt ma. Tôi cũng đã tập luyện thành thục rồi.


     Vạn sự yên bình, ngồi hóng gió Xuân chắc là dùng để mô tả tình hình hiện tại của tôi đi ha.


     Mấy ngày nay, tôi với Xa Dục buồn chán ngồi trong cửa hàng, bởi vì năng lực của Xa Dục và tôi đã kiếm cho chú Cung không ít tiền. Nên bây giờ chú Cung như biến thành lãnh đạo trên cao ngày ngày uống trà chỉ tay năm ngón, trực tiếp ném cửa hàng cho chúng tôi quản lý luôn rồi.


       Vào ngày hôm sau, chú Cung đang nằm dài trên một chiếc ghế dựa hút thuốc và nói: "Ài, không biết đây là điều tốt hay điều xấu nữa. Từ khi hai cậu giải quyết vấn đề ở thôn Kim Quý, chúng ta lại chẳng có thêm vụ làm ăn nào. Ngày ngày ngáp ruồi vậy."


     Tôi liếc nhìn chú Công một cách giận dữ và nói: "Chú Cung, chú thực sự là không làm nên không biết khó phải không? Chúng cháu suýt nữa thì cái mạng nhỏ này cũng không giữ được mà chú còn nói à, vậy từ sau chú cũng cùng chúng cháu đi bắt ma luôn nhé."


     Xa Dục nói, "Chú Cung, chú có thôi đi được không. Nhìn cánh tay của cháu đi, gần một tháng rồi mà cũng không hồi phục nổi đây."


     Mặc dù Xa Dục này có thể tỉnh dậy nhanh hơn tôi, nhưng cánh tay bị dì Trương cắn vẫn mãi không khỏi.


     Chú Cung liếc nhìn Xa Dục và nói: "Không phải là đã đưa cậu đến dược đường xem rồi sao? Lại còn đích thân ông chủ xem cho cậu đấy."


     "Ôi, chú Cung, chú nói mà không thấy xấu hổ luôn ấy. Ông già đó cháu nhìn là biết đức hạnh ngang ngửa chú, tất cả đều là kẻ lừa đảo. Cũng chẳng biết cho cháu loại thuốc vớ vẩn gì, không những không thấy khỏi mà còn làm cháu đau gần chết cả nửa tháng nay." Xa Dục nói một cách cay đắng.


    "Không phải là ông chủ Hoàng đã nói rồi sao, cậu là bị hung thi cắn, phải cần một thời gian mới lành. Cậu với sư phụ cậu đúng là như hai giọt nước, lúc nào cũng cuống hết cả lên. Lại nói lúc các cậu dưỡng thương, tiền viện phí thuốc men, không phải lão tử thì ma trả cho các cậu chắc. Đừng có mà kể lể nữa. Nếu công việc kinh doanh cứ quá ảm đạm thế này, tôi cũng không thể trả cho các cậu cả lương cao đâu." Chú Cung vừa nói vừa khi hút thuốc lá.


     "Ồ, thế cơ đấy! Chú Cung ạ, chú đã nói thế thì cháu cũng nói cho chú nghe. Hai chúng cháu mỗi đứa mức lương chỉ có 5.000 tệ mỗi tháng. Vậy mà chú nói cao? (5000 tệ ~ 16-17tr VND). Khi đó Thi Tiến Lâm đã trả cho chú bao nhiêu chú nuốt hết không thấy nghẹn à? Và còn cả khoản phí tư vấn từ cục cảnh sát, ngay cả Vương Phú Hữu đã chết kia, chú cũng đã lừa được không ít đi? Làm như  chúng tôi ăn không của chú ấy nhỉ. Nếu như không phải chúng cháu tự đến đây, cả cái con phố này còn rất nhiều người còn muốn rước chúng cháu đi đấy." Xa Dục cáu tiết gào lên với chú Cung.


     Chú Cung nghe thấy những lời của Xa Dục nói liền ngay lập tức đốp lại. Ông nói với nụ cười trào phúng trên khuôn mặt của mình, "Nhìn đi, nhìn đi, nhìn đi. Mới nói một tí mà đã dựng lông lên rồi. Cậu có biết ơn tôi không? Là ai đã thu nhận hai cậu khi các cậu mới đến đây? Lại nói mấy cái cửa hàng xung quanh đây có cái nào làm ăn được như tôi không? Lại nói lại các cậu, không có Cung Tự Cường này, các cậu cũng chỉ có nước đi lưu lạc đầu đường thôi. "


     Hai người này ông nói một lời tôi cãi một lời đến là hài. Tôi ngồi một bên xem kịch đến sướng đời.


     Ngay khi hai người còn đang cãi nhau ầm ĩ, một âm thanh động cơ xe hơi phát ra từ sau cánh cửa, và rồi một chiếc Lamborghini màu vàng rất lòe loẹt dừng lại ở ngay cổng vào.


     Hai người đang cãi nhau lập tức im bặt và chú Cung được thể lại nói: "Thấy chưa hả, lại có công chuyện làm ăn rồi. Nhìn quả xe loè loẹt này là biết người có tiền đấy. Tại sao người ta lại không đến những tiệm khác mà lại đến đây nhỉ? À, còn không phải là vì lão tử sao???"


     Không đợi Xa Dục trả lời, chú Cung liền nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế tựa của mình, hút một hơi thuốc giả vờ là một người cao nhân đắc đạo, sau đó bảo chúng tôi mau mau ra cửa chào khách đi.


     Lúc này, từ trên xe bước xuống hai người. Sau khi thấy hai người này, tôi lập tức liền đứng bật dậy.



___________________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.