Minh Hôn Chính Thú

Chương 62: Mất Dấu Rồi?



Dịch: MeiiGwatan
Beta: Punnxinhhtraii


   


    Người phụ nữ kia vừa nói dứt lời, không đợi Lưu Vĩ Cường kịp trả lời, liền dập máy luôn.


     Ngay sau đó, đằng sau lại đột nhiên vang tới tiếng chửi thề của Trương Siêu, chuyện cậu ta mở miệng chửi bậy làm tôi hơi ngạc nhiên. Sau khi đi qua xem, tôi mới biết, vừa mới nãy cậu ta đang cố gắng định vị người phụ nữ kia thông qua cuộc điện thoại, nhưng khi chỉ còn vài giây nữa là xong thì bị bên kia ngắt luôn tín hiệu.


     Trương Siêu có vẻ hơi thất thần, nhưng vài giây sau, hai mắt anh ta liền sáng quắc lên. Rồi lại cắm đầu vào máy tính mà điên cuồng gõ bàn phím.


     Lúc này, Xa Dục nói với tôi: "Chung Xuyên, anh đoán cũng chuẩn phết nhỉ? Chuyện của cô Ba ở làng anh cũng là do bọn người này sắp xếp cả."


     Tôi híp mắt lại nói với Xa Dục: "Có vẻ như nơi Lưu Vĩ Cường đến vào tối nay sẽ là điểm mấu chốt của tất cả mọi việc. Dường như nơi này được bọn chúng bảo vệ và che giấu rất cẩn thận."


     Vừa nghe hai thằng chúng tôi nói chuyện, Trương Siêu liền nói cậu ấy đã đột nhập hết các camera giám sát và lùng ra được vị trí của Lưu Vĩ Cường rồi.


     Nói đoạn, Trương Siêu bảo chúng tôi ở lại trông chừng mấy cái camera giám sát, còn cậu sẽ về nhà để lấy thêm một số thiết bị.


     Nghe Trương Siêu nói vậy, chúng tôi cũng biết thân biết phận mà không hỏi quá nhiều. Bởi vì hỏi cũng như không, cậu ấy sẽ phun ra một loạt các danh từ mà tôi chẳng hiểu. Thế có khác gì tự sỉ nhục trí thông minh của nhau đâu?


    Chú Cung rất ân cần muốn đưa Trương Siêu về để lấy đồ. Xa Dục với tôi biết thừa là ông ấy sợ mất đi thiên tài này. Dù sao thì, năng lực của Trương Siêu ưu việt thế nào chúng tôi cũng không cần phải bàn cãi nữa.


     Nếu không có Trương Siêu hỗ trợ cân hết mấy cái công nghệ kỹ thuật, chúng tôi căn bản sẽ không đạt được tiến triển lớn như thế này.


     Lúc này, sau cuộc điện thoại của hai người kia, chúng tôi đã thu được một vài thông tin quý giá. Thứ nhất, bọn chúng chính là người đứng sau giật dây cô Ba. Thứ hai, chúng không hoạt động đơn lẻ, mà có cả một nhóm. Thứ ba, chúng làm hại rất nhiều người như vậy chỉ để chuẩn bị cho một mục đích nguy hiểm về sau. Thứ tư, thời gian của chúng không còn nhiều.


     Những thông tin này vô cùng quan trọng đối với chúng tôi. Mà lúc này, cũng nhờ có camera giám sát, chúng tôi có thể ngay lập tức biết được toàn bộ hành động của chúng.


     Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Lưu Vĩ Cường giấu điện thoại vào két sắt trong phòng, rồi trực tiếp thay sang bộ quần áo khác. Tại thời điểm này, màn hình giám sát lập tức chuyển sang khung hình của mấy camera khác bên ngoài.


     Camera cũng có thể tự động nhận diện mà đổi luôn vậy hả? Tôi thực sự con mẹ nó phục sát đất. Nhưng mà khả năng chống bị theo dõi của Lưu Vĩ Cường cũng không tồi. Ông ta xuống hầm và khởi động xe. Sau đó lại đi lòng vòng hết một lượt cả khu, rồi mới dừng xe lại ở một nơi không có máy quay giám sát.


   


     Hình ảnh của Lưu Vĩ Cường trực tiếp biến mất khỏi màn hình của chúng tôi. Thấy vậy, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, vì đã chờ thêm cả một lúc lâu rồi, màn hình vẫn không hiển thị thêm gì nữa.


     Xa Dục thậm chí còn sốt ruột hơn nên đã  trực tiếp gọi thẳng cho Trương Siêu. Tôi cũng méo biết đồng chí này đã moi được số điện thoại của người ta từ khi nào cơ. Xa Dục lo lắng phun ra một tràng, nhưng đổi lại, Trương Siêu chỉ bình thản nói một câu, chỉ cần Lưu Vĩ Cường vô ý đi lướt qua máy giám sát nào đó, màn hình sẽ tiếp tục hiển thị thôi. Bảo chúng tôi cứ yên tâm.


     Trương Siêu đã nói chúng tôi yên tâm đi, chúng tôi tất nhiên là không có gì mà phải lo hết. Bây giờ trong lòng cả hai thằng chúng tôi, Trương Siêu chẳng khác gì một vị thần cả.


     Tuy nhiên, rất nhanh sau đó hiện thực liền vả mặt chúng tôi như muốn nói 'thần thánh cũng không toàn năng'.


     Bởi vì đã thêm hai giờ trôi qua, Lưu Vĩ Cường vẫn biệt tăm. Không hề xuất hiện trong màn hình giám sát lấy một lần. Xa Dục cảm thấy có gì đó không đúng, vừa chuẩn bị gọi cho Trương Siêu hỏi, thì cậu ta đã quay trở lại rồi.


     Chú Cung đi vào và hét vào mặt chúng tôi. Nếu màn hình vẫn không xuất hiện cái gì, thì liệu hồn mà đi ra giúp ông bê đồ đi!


     Tôi nhìn bên trong cái xe cà tàng của chú Cung, lúc này nó đang chất đầy bao nhiêu là đồ. Có vẻ như lời của Trương Siêu lúc trước không phải là nói đùa. Cậu ta thực sự đã chuẩn bị để dọn đến đây trường kỳ chiến đấu với chúng tôi.


    


     Lúc đang giúp bê đồ, tôi mới để ý thấy mấy đồ dùng cá nhân của Trương Siêu không nhiều. Nhưng mấy cái máy móc tài liệu nghiên cứu thí nghiệm thì nhiều chết người. Cũng có cả mấy thứ đồ trông rất dị mà trước đây tôi chưa từng gặp nữa.


     Trương Siêu tự hào nói với chúng tôi, chúng đều là những phát minh của cậu ấy đấy.


     Nếu lúc này mà không phải lúc cấp bách, chúng tôi nhất định sẽ hỏi cho ra xem rốt cuộc mấy cái linh tinh này có tác dụng gì.


     Nhưng bây giờ không có nhiều thời gian như thế, Lưu Vĩ Cường đã biến mất suốt 3 tiếng rồi. Chúng tôi trực tiếp kéo Trương Siêu vào chỗ máy tính. Để cậu ấy kiểm tra xem có chuyện gì.


     Trương Siêu bật lại cảnh cuối cùng  trước khi Lưu Vĩ Cường biến mất rồi cậu ta mở bản đồ ra. Sau khi nhìn vào bản đồ một lúc, trên mặt Trương Siêu liền hiện lên vẻ khó hiểu, chúng tôi lập tức hỏi cậu xem đã xảy ra vấn đề gì rồi.


     Trương Siêu chỉ vào bản đồ và nói với chúng tôi, nơi mà Lưu Vĩ Cường mất hút kia là đoạn ở giữa của một con đường. Đoạn mà không có camera giám sát dài khoảng 3 km. Nhưng mà vì đoạn đường này là một con đường ở trên cao, cho nên ông ta chỉ có thể đi tiếp hoặc lùi lại đường cũ. Chứ không thể nhảy xuống được.


     "Cậu có chắc không? Hệ thống giám sát này hẳn là sẽ không có vấn đề gì chứ?" Xa Dục hỏi lại Trương Siêu.


  


      Thấy Xa Dục hoài nghi về hệ thống truy lùng của mình, Trương Siêu liền vô cùng nghiêm túc đi giải thích cho Xa Dục về nguyên lý và cơ chế hoạt động của cái máy.


     "Cậu đang đùa đấy à? Hệ thống này là sử dụng công nghệ nhận dạng khuôn mặt để theo dõi Lưu Vĩ Cường?" Xa Dục hỏi lại.


     Trương Siêu lập tức gật đầu.


     Sau đó Xa Dục lại hỏi: "Nếu ông ta thay đổi khuôn mặt thì sao?"


     "Phẫu thuật thẩm mỹ đơn giản hay trang điểm cũng đều hoàn toàn không thể thoát khỏi hệ thống của em." Trương Siêu vô cùng tự tin nói. Thấy Trương Siêu dường như nghe vẫn không thủng ra được gì, Xa Dục vẫn tiếp tục giải thích: "Nếu cậu đổi mặt cậu thành mặt của tôi. Thì hệ thống của cậu có nhận ra được không?"


     "Không thể. Chuyện đó không không phù hợp với nguyên tắc khoa học." Lúc này, Trương Siêu vẫn mang một bộ mặt khó hiểu nhìn chúng tôi.


     "Những mảnh da mà chúng ta nhìn thấy ở nhà của Lưu Vĩ Cường, nó chính là thứ mà ông ta dùng để đổi mặt." Xa Dục nói với Trương Siêu.


      May mà Trương Siêu chỉ phản ứng chậm chứ cậu ta không có ngu. Sau khi nghe mấy lời của Xa Dục, cậu ta liền bắt đầu 'đập' bàn phím máy tính.


    


     Trương Siêu nói với chúng tôi nếu thực sự là như vậy, thì chuyện này sẽ trở nên rất phức tạp. Cậu sẽ cần sàng lọc mọi chiếc xe đi qua đoạn đường này, bởi vì nếu Lưu Vĩ Cường thay đổi khuôn mặt thì chắc chắn ông ta sẽ đổi một cái xe khác để đi.


     Sau đó, lại còn cần phải tìm ra lộ trình của từng chiếc xe đó nữa.


     Tôi hỏi Trương Siêu: "Vậy sẽ mất khoảng bao lâu?"


     Trương Siêu khẽ lắc đầu và nói không chắc nữa. Bởi vì chúng tôi không thể áng chừng được thời gian Lưu Vĩ Cường đổi xe. Nếu như lúc đó ông ta không vội, ngược lại đi ẩn nấp trước, chờ đến thời điểm thích hợp, rồi mới đổi xe. Đối với chúng tôi mà nói, lại càng khó tìm.


     "Em không thể nói chính xác thời gian, vụ ông ta đổi xe này nhanh thì chỉ diễn ra trong khoảng vài chục phút, chậm thì có thể phải tận đến sáng mai." Trương Siêu nói với chúng tôi.


     Sau khi nghe Trương Siêu nói xong, chúng tôi cũng chỉ biết tự trách mình, tại sao không nhắc nhở cậu ấy sớm. Nếu như dự liệu được từ trước, cậu ta đã có thể sử dụng nhiều phương pháp hơn để truy tìm Lưu Vĩ Cường rồi.


     Nhưng thế giới này không có thuốc cho sự hối hận. Sai chính là sai.


     Bây giờ chỉ có thể nghe theo ý trời thôi. Nhưng mà ông trời vẫn coi như rất ưu ái chúng tôi. Đã gửi đến đây một Trương Siêu, một cao thủ thiên tài, để giúp chúng tôi rồi. Nếu không, chỉ dựa vào sức hai thằng, bây giờ chắc vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ nghĩ làm sao mà vào được cái phòng cấm kia.


     Bởi vì Trương Siêu đang dốc hết sức lực với công việc, cả hai chúng tôi đều không dám phát ra tí tiếng động nào. Chúng tôi chỉ có thể ngồi đó, nhìn những ngón tay của Trương Siêu, chúng cứ như những cái xúc tu lướt trên bàn phím vậy.


     Cho đến lúc nửa đêm, đôi mắt của Trương Siêu đã trở nên đỏ ngầu nhưng cậu vẫn bận rộn truy tìm. Đây thực sự là một nhiệm vụ nặng nhọc. Nếu người là bình thường, chuyện nhìn chằm chằm vào camera và tìm kiếm hành trình của một chiếc xe hơi, cũng đã phải mất cả một ngày. Đừng nói đến hành trình của từng cái xe đi qua tuyến đường đó.


     Cho đến hơn hai giờ sáng, chú Cung đã ngủ vật trên ghế tựa và ngáy vàng trời. Cả tôi với Xa Dục cũng đã ngủ gật được mấy giấc rồi.


     Đột nhiên, Trương Siêu vỗ vào đùi một cái 'đét', với sự phấn khích trên mặt, cậu ấy nói với chúng tôi: "Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!"


     Sau khi nghe lời của Trương Siêu nói, tôi lập tức lấy lại tinh thần và hỏi xem Lưu Vĩ Cường đang ở đâu?


     Trương Siêu lại gõ máy tính một chút, sau đó một đoạn video giám sát xuất hiện trên màn hình. Trong video là một người đàn ông trông rất bình thường. Khuôn mặt ông ta phổ thông đến mức chỉ cần đi lẫn vào trong đám đông thì chắc chắn tìm không ra nữa.


     "Người này là Lưu Vĩ Cường?" Tôi hỏi Trương Siêu.


     Trương Siêu gật đầu với chúng tôi, sau đó lấy ra một bản đồ, vẽ ra một lộ trình hoàn chỉnh. Tôi nhận thấy rằng vào lúc 7 giờ tối, một chiếc xe limousine loại phổ thông trông rất bình thường xuất hiện trong thành phố Tần An. Lúc này, Trương Siêu phóng to màn hình giám sát lên.


     Trên màn hình đang phóng to chính là cái người trông không có gì đặc biệt khi nãy. Ông ta lái xe một mạch hết quãng đường, trông có vẻ rất lo lắng. Sau đó người này trực tiếp lái xe đến một con đường nhỏ ở ngoại ô thành phố. Thoát khỏi tầm giám sát của camera.


     Cho đến hơn 9 giờ tối, người đàn ông  kia đi vào khu biệt thự. Lúc đến cổng, ông ta liền bị nhân viên an ninh chặn lại.


     Sau khi ông ta nói vài lời với nhân viên bảo vệ, cậu nhân viên liền cho ông ta vào. Trương Siêu nói với tôi, Lưu Vĩ Cường chính là người này, không thể sai được. Bởi vì cậu đã kiểm tra chiếc xe đó, người sở hữu không phải là ông ta.


     Đó là một người khác. Chủ cái xe kia đã đến sở cảnh sát giao thông, báo lại là bị cướp xe. Cảnh sát cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Chủ xe chỉ nói rằng khi đó anh ta vẫn đang lái xe bình thường, sau đó tự dưng bất tỉnh. Cuối cùng khi anh ta tỉnh lại, chiếc xe đã biến mất rồi. Còn anh ta thì bị ném ở bìa rừng ven đường.


     Qua nhiều lần xác minh, Trương Siêu liền gần như chắc chắn, người đàn ông kia chính là Lưu Vĩ Cường sau khi thay đổi khuôn mặt.


__________________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.