Minh Hôn Chính Thú

Chương 65: Báo Cáo



Dịch: MeiiGwatan
Beta: Punnxinhhtraii 



     "Xa... Xa Dục??" Tôi lắp bắp nói.



     Hình như Xa Dục vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi chỉ vào chỗ cái dây thừng màu đỏ, và nói: "Lúc nãy, cậu cũng thấy chỗ này có một thi thể mặc đồ màu đỏ bị treo đúng không?"


      Xa Dục nhìn theo hướng ngón tay tôi chỉ, mặt biến sắc trả lời: "Lúc nãy... Lúc nãy vẫn còn ở đây mà?"


      Tôi gật đầu. Lúc này, chỗ kia chỉ còn lại một cái dây thừng đỏ đang treo lủng lẳng. Còn thi thể của cô gái mặc đồ màu đỏ kia thì đã biến mất rồi.


      Lúc này một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào căn phòng, khiến căn phòng trở nên sáng rõ.


      Tôi quay lại nhìn thì thấy Trương Siêu đang bước tới, cậu ta vẫn đang đội cái mũ kia trên đầu. Nhưng không hiểu sao trên đỉnh mũ tự dưng lại có thêm một cái 'đèn pha'.


       Lúc này, cả căn phòng nhỏ liền hiện rõ lên trong mắt tôi. Tôi vô thức liếc nhìn bên trong.


      Căn phòng này không lớn. Hai bên tường đều để vài cái lồng sắt. Mà mấy cái lồng này đều được bọc bằng vải đen, bên trên đó còn buộc thêm mấy cái dây thừng cũng có màu đỏ.


      Tôi cảm thấy chuyện này càng ngày càng quái đản. Lúc này, Trương Siêu đến bên cạnh tôi và hỏi: "Anh Chung, trong phòng này có quỷ thì phải?"


      Trương Siêu đột nhiên xuất hiện bên cạnh, lại còn hạ giọng thì thầm như vậy làm tôi nổi hết cả da gà.


      Tôi hỏi Trương Siêu làm sao mà cậu biết, cậu ta liền chỉ tay vào cặp kính đen của mình. Phải nói rằng lúc đầu tôi đúng thật là có chút hoài nghi mấy thứ thiết bị của cậu ta, nhưng bây giờ tôi hoàn toàn bị thuyết phục rồi. Có lẽ mấy cái đồ 'sóng cao tần' kia thực sự có thể giải giúp được chúng tôi chăng.


      Tôi tiếp tục kiểm tra căn phòng. Nhưng vẫn không tìm thấy thi thể nữ quỷ bị treo lúc nãy.


      Lúc này, Trương Siêu không sợ chết liền đi thẳng đến cái lồng sắt, rồi trực tiếp lật tấm vải đen ra.


    


      Ngay khi Trương Siêu vừa lật tấm vải đen, da đầu tôi liền tê rần. Vì trong cái lồng kia, thế mà thật sự có một thi thể nữ mặc váy đỏ.


      Nhưng điều khiến tôi cảm thấy buồn nôn hơn nữa chính là, nữ quỷ bên trong đó đang ngồi xổm trên mặt đất, miệng không ngừng cắn nuốt một linh hồn? Linh hồn bị ăn kia dường như rất đau đớn, nhưng nó lại không dám chống cự một chút nào. Ánh mắt vô thần, chỉ biết run rẩy không ngừng.


       Vì nữ quỷ váy đỏ kia đang cúi đầu. Tóc của cô ta xoã hết ra trước mặt, nên tôi không thể thấy rõ mặt.


      Lúc này Trương Siêu đã đi sang bên cạnh và mở thêm ba cái lồng khác nữa. Tất cả đều giống y xì nhau. Bên trong mỗi lồng đều là những phụ nữ mặc váy cưới màu đỏ. Tất cả bọn họ đang ngồi xổm, lặng lẽ gặm nhấm mấy cái linh hồn khốn khổ kia.


       Toàn thân thân tôi liên tục truyền đến từng đợt rùng mình. Sau khi đếm qua một chút, tôi nhận ra phải có hàng chục cái linh hồn đang bị giam ở đây chờ 'bị ăn'? Khuôn mặt của Trương Siêu vô cùng khó coi. Giọng nói của cậu ấy trở nên run rẩy: "Anh Xa Dục? Anh Chung? Bây giờ... Bây giờ chúng ta phải làm sao?"


        Lúc này, Xa Dục nói với chúng tôi: "Che tấm vải đen lại, chúng ta rút lui."


       Tôi liếc Xa Dục, thấy anh ta nuốt một ngụm nước bọt rồi nói tiếp: "Bốn cái thi thể này còn mạnh hơn so với thi thể của dì Trương mà chúng ta đã gặp ở thôn Kim Quý. Chúng ta đánh không lại chúng đâu, bây giờ chỉ còn cách đến Thiên Sư Đường tìm người giúp đỡ thôi."


        Xa Dục vừa nói vừa vội vã đi tới, muốn phủ lại mấy tấm vải đen lên mấy cái lồng.


       Tôi khẽ gật đầu, khả năng của hai thằng chúng tôi cũng có hạn. Bọn người kia hẳn là đã lên kế hoạch cẩn thận cho một âm mưu vô cùng lớn. Chỉ dựa vào chúng tôi đến mà đòi điều tra, sợ đến lúc đấy còn chết mất xác không ai biết.


       Chúng tôi liền dùng điện thoại quay lại tất cả cảnh tượng ở đây, sau đó giúp Xa Dục đem mấy tấm vải đen che lại.


       Sau khi ra ngoài, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện. Tôi vội vàng hỏi Trương Siêu làm thế nào để con chó trở lại bình thường bây giờ?


      Trương Siêu liếc nhìn tôi và nói: "Nửa tiếng nữa nó sẽ bình thường lại thôi."


     "Nơi này quá nguy hiểm. Mau nhanh chóng chuồn thôi." Lúc này, Xa Dục vừa nói vừa chạy lên trước, Trương Siêu cũng vội vã theo sau. Tôi vừa đi lên vừa vô thức ngoảnh đầu lại kiểm tra đằng sau. Đột nhiên nhận ra, chỗ cái dây thừng đỏ kia lại có một dáng người. Tôi liền chiếu đèn pin qua đó xem.


  


      Cái thi thể bị treo lơ lửng khi nãy đã xuất hiện trở lại. Lúc này, đầu của nữ quỷ kia từ từ ngẩng lên, ngay lập tức khuôn mặt tái nhợt của Liêu Tinh Thiên lộ ra.


      Cô ấy ngẩng đầu lên và nhìn về phía tôi. Lúc này trông cô ấy rất đau đớn, khi cô mở miệng, một giọng nói kỳ lạ phát ra từ cổ họng: "Đi... đi nhanh... Bọn chúng muốn khống chế tôi. Đừng để bọn chúng... bọn chúng phát hiện ra..."


      Nghe xong lời đó, tôi liền rùng mình, rồi chạy thẳng thẳng lên lầu. Vừa chạy lên vừa nói lại với cô ấy: "Cô cố gắng một chút. Kiên trì! Tôi sẽ nhanh chóng tìm người đến giúp cô!"


      "Giấu kỹ chìa khóa... Mau đi đi!" Liêu Tinh Thiên gần như gầm gừ với tôi.


     Nói đoạn, tôi nhanh chóng chạy lên tới bên trên rồi đóng sầm cửa lại. Thấy vẻ mặt khó coi của tôi, Xa Dục lập tức hỏi đã có chuyện gì?


     Nghe lời của Liêu Tinh Thiên vừa nói thì rõ ràng là tên giả mạo Lưu Vĩ Cường với đám người kia muốn khống chế cô ấy. Nhưng khống chế cô ấy làm việc gì? Sao cô ấy lại nói sợ chúng tôi bị phát hiện? Không đúng? Chúng tôi lẻn vào như vậy làm sao có thể bị phát hiện?


     Tôi nói với Xa Dục: "Không. Tôi không biết nữa. Chúng ta mau đi đã."


  


     Dường như Xa Dục cũng không muốn ở lại cái biệt thự này thêm một giây nào nữa, anh ấy nhanh chóng giúp Trương Siêu thu dọn đồ đạc, rồi lập tức lên xe.


     Tôi liền lái xe đi thẳng ra ngoài. Cái chìa khoá kia, mấy cái thi thể trong tầng hầm với Liêu Tinh Thiên có mối quan hệ gì với nhau? Liêu Tinh Thiên một mực yêu cầu tôi giấu kín cái chìa khóa, mà nó lại liên tục mở được hết tất cả các cánh cửa có cùng loại hoa văn trông kì dị kia. 


     Chúng tôi không quay lại cửa hàng mà trực tiếp đi đến thẳng đồn cảnh sát. Sau đó giao hết video và ảnh cho cục trưởng Lưu.


    Sau khi xem xong, cục trưởng Lưu không lập tức muốn bắt người như tôi nghĩ, mà lại hỏi chúng tôi xem ông phải làm gì?


    Ông ấy quả nhiên xứng đáng ngồi ở vị trí cục trưởng này. Ông biết rõ rằng vấn đề này vượt quá khả năng của cảnh sát nên không hề manh động.


   


    Nếu như muốn bắt giữ tất cả bọn họ, tất nhiên cần phải có sự hợp tác của cảnh sát. Lại nói, nếu muốn báo cáo với bên Thiên Sư Đường để bọn họ tin tưởng, tôi cũng phải nhờ đến cục trưởng Lưu giúp.


     Tôi trực tiếp lấy lệnh bài của Thiên Sư Đường ra đưa cho cục trưởng Lưu. Sau khi nhìn thấy lệnh bài này, biểu cảm của cục trưởng Lưu liền trở nên cứng nhắc, khó tin hỏi lại chúng tôi: "Hai cậu... Hai cậu là người của Thiên Sư Đường?"


     Không nghĩ đến cục trưởng Lưu vừa nhìn lại biết rõ vậy nha. Tôi khẽ gật gật đầu.


     Thấy tôi với Xa Dục xác nhận, cục trưởng Lưu lập tức đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi. Ông nhìn chúng tôi một cách lo lắng, và nở nụ cười ngượng nghịu.


 


__________________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.