Minh Hôn Chính Thú

Chương 85: Hồn Phi Phách Tán



Dịch + Beta: Punnxinhhtraii + MeiiGwatan



    Sau khi lấy khẩu cung thì cảnh sát đã sắp xếp chúng tôi tới cùng một chỗ để chờ. Trong căn phòng nhỏ đằng kia, dường như tôi thấy bọn họ đang bàn bạc cái gì đó. 



      Chính vào lúc này, tên cầm đầu vừa nãy xiên tôi một phát liền nói với tôi: "Này, mày đã nói những gì rồi?"


    Tôi vốn không muốn quan tâm đến thằng điên này, nhưng thật sự vẫn không thể nhịn được nói: "Tao muốn nói cái gì thì nói cái đó."


    "Ồ, thẳng thắn nhỉ. Chuyện này, chúng mày đừng có nghĩ mà thoát được hết liên lụy. Chờ tới khi đám cảnh sát kia quay lại, chúng mày nhận tội. Tao sẽ cho chúng mày mỗi thằng 1 vạn tệ." ... Tên cậu ấm này có vẻ rất hào phóng nói với chúng tôi. 


    Nói xong, lại quay ra bảo tôi: "Thương tích của mày, tao sẽ dựa theo giá cả cao nhất trên thị trường, bồi thường gấp đôi cho mày. Thế nào?"


    Tôi liếc nhìn tên cậu ấm này rồi nói: "Mày có phải là một thằng đàn ông không? Thế nào, sợ rồi à?"


    Sau khi nghe thấy lời nói của tôi, tên cậu ấm kia vừa muốn đứng dậy, lại dùng bỏ mặt ngạo nghễ chỉ vào mặt tôi: "Tao nói cho thằng oắt con nhà mày biết, mày muốn gọi đòn đấy à? Cho mặt mũi mà còn không muốn?"


    "Cậu định làm gì? Chỗ này là chỗ nào hả? Nghĩ đây là cái chợ đấy à?" Lúc này, một viên cảnh sát già dặn liền quát với tên cậu ấm kia. 


    Mấy tên này sau khi nghe thấy bị quát xong, ngay lập tức liền ngồi xổm trên mặt đất. Nhìn bộ dạng thuần thục này, ai cũng dễ dàng đoán được bọn chúng đã phải đến đây cũng không ít lần. 


    Cậu ta ngồi xổm xuống liền khẩn trương nói với chúng tôi: "Tao nói với mày thế, cũng là vì nhìn mày ra dáng một thằng đàn ông. Vừa rồi cho mày mặt mũi, mày lại không muốn? Tao đến đồn cảnh sát chẳng khác gì về nhà vậy, mỗi lần đều chỉ mất khoảng 6 tiếng đồng hồ thôi."


    Tôi liếc cậu ta một cái rồi nói: "Hôm nay có thể cậu sẽ phá được kỉ lục mọi khi đó."


    Nghe thấy lời này của tôi, sắc mặt tên nhóc kia đanh lại: "Ồ, cho mày thể diện mà lại không muốn. Mấy cái món ân oán nợ nần này chúng tao không.." 


    Đúng vào thời điểm này, có một vài viên cảnh sát đi ra khỏi căn phòng thám vấn, rồi trực tiếp đi thẳng đến trước mặt mấy cậu ấm kia nói: "Bốn người các cậu, đi theo tôi."


    Nghe thấy vậy, đám công tử kia liền nhìn chúng tôi đầy hống hách, rồi nhìn tôi một cách rất khiêu khích: "Nhìn thấy chưa? Đây chính là khác biệt giữa tao và hai thằng nghèo nàn chúng mày đó."


    Nói đoạn, mấy tên nhóc này lại bị còng tay, sau đó bị kéo đến trước mặt cảnh sát. Viên cảnh sát kia cất giọng lạnh lùng hỏi: "Mấy cậu đang làm cái trò gì vậy?"


    Tên cậu ấm kia nở một nụ cười nói: "Không phải là chẳng có chuyện lớn gì sao? Còn còng tay vào làm cái mẹ gì?"


    Cảnh sát sau khi nghe xong lời nói này thì khịt mũi lạnh trả lời: "Ai nói với cậu rằng mọi chuyện đều ổn? Chuyện của cậu lớn rồi. Cậu bị nghi ngờ cố ý gây sự. Cố ý gây thương tích cho người khác, lại còn mang theo cả dao tới cưỡng chế."


    Cảnh sát nói một tràng tội danh của tên cầm đầu đám nhóc này. Sau đó, tên cậu ấm kia nói: "Chú cảnh sát này, chú có nhầm lẫn gì không? Cháu, là cháu đây mà. Tên cháu là Thành Siêu, bố cháu là Thành Chí Minh mà."


    "Hmm.. Làm sao thế? Đừng nói bố cậu là Thành Chí Minh. Ngay cả Hoàng đế phạm pháp cũng không được, đều tạm giam hết lại cho tôi." Một giọng nói mạnh mẽ phát ra từ phía bên ngoài cửa.


    Sau khi nghe thấy âm thanh này, tôi liền nhìn qua và thấy Cục Trưởng Lưu vừa tới. 


    "Không phải. Ông là ai? Tôi muốn gọi luật sư." Tên nhóc tên là Thành Siêu ngay lập tức hét lên một tiếng. 


    Cục Trưởng Lưu liếc nhìn Thành Siêu một cái rồi nói: "Cậu yên tâm đi, chúng tôi sẽ thông báo tới cho bố mẹ cậu."


    Nói xong, mấy tên nhóc liền bị cảnh sát đưa đi hết. Thành Siêu hét lên hỏi tại sao không bắt chúng tôi đi cùng, những vết thương trên người bọn họ đều do chúng tôi đánh, cậu ta không ngừng la hét, nhưng Cục Trưởng Lưu căn bản không thèm quan tâm. 


    Sau khi đám người kia bị kéo xuống, Cục Trưởng Lưu đi tới hỏi dò chúng tôi, chúng tôi có phải có nhiệm vụ ở Đại học Sư phạm hay không?


    Tôi đương nhiên là gật đầu với Cục Trưởng Lưu. Sau đó, tôi lại hỏi: "Trong hai năm qua, ông có nhận được vụ án mạng nào ở trong trường Đại Học Sư Phạm không?"


    Cục Trưởng Lưu sau khi nghe thấy tôi hỏi vậy, liền suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu. Thấy tôi vẫn không cam tâm, ở còn gọi một cuộc điện thoại để hỏi thăm xác định lại. Sau đó ông nói một cách chắc chắn rằng ở Đại Học Sư Phạm đó căn bản không hề có án mạng nào. 


    Sau khi nghe vậy, trong lòng tôi đã có một phỏng đoán đại khái.


   Cục Trưởng Lưu hỏi tôi có chuyện gì đã xảy ra. Tôi nói rằng: "Hiện tại chỉ có mấy phỏng đoán đại khái mà thôi. Không hề có bằng chứng gì. Cục Trưởng cứ yên tâm đi, nếu chúng tôi có bất kì manh mối nào, chúng tôi sẽ kịp thời thông báo cho ông. Sau này, chúng tôi còn phải nhờ cậy vào cảnh sát và ông nhiều."


    Cục Trưởng Lưu mỉm cười nhìn tôi và nói: "Được rồi, tôi biết Thiên Sư Đường các cậu có quy củ của Thiên Sư Đường, nếu các cậu cần chúng tôi hợp tác, các cậu cứ nói."


    Sau đó, chúng tôi liền được thả ra. Hai thằng trực tiếp đến bệnh viện luôn. Lúc này Trương Siêu đang cầm một cuốn sách và ngồi ở bên cạnh giường. Tên tiểu tử này không cần ngủ sao?


    Trương Siêu nhìn thấy chúng tôi đi đến, liền ai oán nói với chúng tôi: "Các anh nói với em rằng có thể thấy ma? Ma đâu?"


    Tôi mỉm cười ngượng ngùng với Trương Siêu: "Nhất định sẽ cho cậu nhìn thấy, tôi có lừa cậu bao giờ đâu chứ."


    Trương Siêu liếc nhìn tôi một cái và nói: "Lần này anh lừa em."


    Đừng chỉ nhìn Trương Siêu bình thường khô khan ngốc nghếch, nhưng IQ của cậu này thực sự rất cao. Nên lần này thực sự không có cách nào có thể nói qua quýt cho xong nữa. Tôi chỉ biết cười ngượng nghịu với cậu ấy.


    Lúc này, dường như Xa Dục không có hứng thú, anh ấy chỉ nhìn Hồ Đình Đình đang nằm trên giường, lông mày nhíu lại, bàn tay vô thức siết chặt hơn. Nhìn bộ dạng của anh ấy, tôi biết rằng tên tiểu tử này thực sự đã động lòng rồi. 


       Nhưng mà tôi vẫn không hiểu, thời gian Xa Dục với Hồ Đình Đình ở cạnh nhau còn chưa đủ 24h đâu. Chẳng nhẽ trên thế giới này thật sự có kiểu yêu từ cái nhìn đầu tiên đó hả?


  


       Tôi vỗ nhẹ vai Xa Dục, sau đó liền đi ra ngoài hàng ghế hành lang bên ngoài nghỉ ngơi. Trương Siêu cũng vô cùng thức thời mà đi theo tôi.


   


      "Trương Siêu này, cậu không buồn ngủ à?" Tôi nhìn cậu ấy, bây giờ đã là nửa đêm rồi mà vẫn chăm chú đọc sách.


    


      Trương Siêu liếc nhìn tôi, nhẹ giọng nói: "Thực ra 'ngủ' chỉ là một trạng thái giả định của con người thôi. Người ta chỉ cần đạt đến trạng thái thả lỏng thần kinh là bản thân đã có thể nghỉ ngơi rồi. Đối với em thì đọc sách cũng là nghỉ ngơi, bản thân cũng không nhất thiết phải ngủ đâu."


  


 Trương Siêu cứ thao thao bất tuyệt về mấy cái giả thuyết gì gì đó, tôi nghe cũng không hiểu, nó cứ như mấy bài hát ru tôi vậy. Vừa trò chuyện vừa gật gù, thế mà tôi ngủ quên luôn từ lúc nào không biết. Nhưng kỳ lạ là giấc ngủ này lại đặc biệt thoải mái.


"Này? Cậu vẫn còn ngủ à? Dậy đi, dậy đi." Xa Dục vừa lay nhẹ dậy vừa gọi.


Tôi dụi mắt, cái bộ dạng hốc hác, mắt thâm quầng như gấu trúc của Xa Dục lập tức đáp vào mắt tôi.


"Đúng có nói là cậu thức cả đêm đầy nhé?." Tôi nhìn Xa Dục và hỏi.


Xa Dục xua tay và nói: "Nhóc Trương Siêu cũng cả đêm không ngủ còn gì? Dậy đi, chúng ta quay lại trường để tìm hiểu tình hình."


Tôi bàng hoàng nói: "Hả?? Anh gấp vậy làm gì?"


Xa Dục nói với tôi, Hồ Đình Đình đã tỉnh lại rồi, nhưng cả người cứ như mất trí. Đôi mắt cứ trống rỗng thật thần. Xa Dục hỏi gì cũng bị cô ấy phớt lờ.


"Có phải vì tổn thương hồn phách không? Tôi chắc chắn nhìn thấy hôm qua, cô ấy bị một con ma điều khiển mà." Tôi nói với Xa Dục.


Xa Dục gật đầu biểu thị tin tưởng nhưng gì tôi nói. Anh ấy bảo đã kiểm tra qua rồi, nhưng ba hồn và bảy phách của Hồ Đình Đình vẫn rất bình thường. Bác sĩ chuẩn đoán cô ấy rơi vào tình trạng kia có thể là do liên tiếp bị chịu đả kích. Nên bản thân không cách nào chấp nhận nổi.


Nói đoạn, tôi đi vào và nhìn một chút. Lúc này trông Hồ Đình Đình vô cùng nhợt nhạt, đôi mắt hé mở nhìn lên bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ.


"Hồ Đình Đình, cô tỉnh rồi?" Tôi nhẹ nhàng gọi. Xa Dục nói với tôi rằng có gọi cũng vô dụng thôi. Từ lúc cô ấy thức dậy, Xa Dục gọi không phải 800 thì cũng cả 1000 lần rồi.


"Sẽ không bị 'ngu' đi chứ hả?" Tôi nhìn Hồ Đình Đình.


"Anh mới ngu thì có ấy!" Xa Dục ngay lập tức kéo tôi một cách lo lắng. Tôi cười ngượng nghịu và nói: "Đừng lo lắng quá!"


"Tôi có thể không lo được hả?? Tôi nhất định sẽ đập chết tên nào khiến Đình Đình nhà tôi thành ra thế này. Không phải cậu nói có ma ám sao? Chúng ta đi tìm nó, làm rõ vì sao nó phải hại Đình Đình như vậy." Xa Dục trả lời tôi.


    


Tôi khẽ gật đầu, cũng không tiếp tục chọc ghẹo Xa Dục nữa. Tôi có thể nhận ra rằng cậu chàng thực sự đã động tình rồi.


Khi hai chúng tôi quay lại trường, chúng tôi lại gặp rắc rối với Trương Siêu. Lúc đầu vốn dĩ là không muốn đi, nhưng nghe tôi nói nếu đeo kính thì có thể nhìn thấy ma, thì cậu ấy lập tức đồng ý. Thực ra tôi biết ý nghĩ của Trương Siêu, lý do tại sao cậu ta muốn đi theo chúng tôi, chỉ là để xách một linh hồn về nhà cho thuận tiện nghiên cứu sự tồn tại của cơ thể năng lượng mà thôi.


Sau khi Trương Siêu quay lại tha thêm mấy móc tới, tôi với Xa Dục mới xuất phát. Nhìn Xa Dục liên tục cau mày cứ như ăn phải thuốc súng như vậy, tôi thực sự không quen tí nào.


Bình thường lúc ở cạnh nhau Xa Dục luôn ồn ào thấy phiền. Bây giờ đột nhiên anh ấy lại câm như hến. Tôi thực sự không thể chịu đựng nổi.


   "Anh đừng lo lắng quá, chú Cung không phải là biết một Dược Đường sao. Nơi đó lại còn có dược sư tay nghề thần sầu. Đợi chú Cung quay lại rồi nhờ người ta đến xem bệnh cho Hồ Đình Đình. Vậy là ổn rồi." Tôi vừa lái xe vừa an ủi Xa Dục.


Xa Dục nghe vậy thì lại không giấu được sự khinh miệt trong mắt, anh ấy nhìn tôi và nói: "Tôi thấy cái Dược Đường đấy cũng chẳng đáng tin. Đều là cá mè một lứa với chú Cung hết."


"Hồi trước, lúc anh đã bị xác sống cắn không phải là ông ta đã chữa khỏi đó sao. Cả Thi Nhài cũng khoẻ manh trở lại còn gì." Tôi nói với Xa Dục.


Xa Dục liếc nhìn tôi và nói: "Bọn họ chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi. Nếu thực sự có một dược sư trên thế giới này, ông ta còn chưa kịp mở một cửa hàng thì đã bị người ta 'thu' về rồi.


__________________________________________


    Lời người dịch: Dạo này chị MeiiGwatan nhập học trở lại, chuẩn bị nhiều thứ nên khá là bận. Mình vừa thi giữa kì lớp tiếng xong, thực sự là khá toang rồi, dù mai mình mới biết điểm. Mình phải cố bài kiểm tra cuối kì vào cuối tháng này nên cũng khá bận, lịch ra chap không để cố định và đều như trước được nên các bạn thông cảm nhé.


    Mình thấy có bạn bảo một số bạn khác đã ngừng dịch bộ này, riêng mình thì bộ này là bộ đầu tay mình dịch nên mình sẽ cố gắng theo đến cuối cùng, còn về phần trên mạng không đăng những chương sau thì mình và chị mình lúc đó sẽ liên lạc với bên tác giả sau nha. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ hai chị em chúng mình, mong các bạn hãy tiếp tục ủng hộ chúng mình nhaaa ~


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.