Minh Hôn - Hoa Quyển

Chương 18



“Nguy rồi, nhũ mẫu vẫn còn ở nhà!” Tống Tiểu Chu đột nhiên nhảy dựng lên, Lục Hành nắm lấy tay cậu, nói: “Mặc kệ bà ấy.”

Tống Tiểu Chu quay đầu nhìn chằm chằm Lục Hành.

Lục Hành nhìn Tống Tiểu Chu, từ từ lập lại: “Mặc kệ bà ấy, bà ấy không có việc gì.”

Tống Tiểu Chu do dự một chút, hỏi: “Nhũ mẫu rốt cuộc là người hay là quỷ?”

Lục Hành cọ cọt lòng bàn tay cậu, nói: “Không biết, không nên nói, nửa người nửa quỷ đi.” Tống Tiểu Chu nhìn hắn giữa hai lông mày lạnh lùng, tâm nắm thật chặt, đến gần hôn mi tâm của hắn. Lục Hành siết chặt ngón tay Tống Tiểu Chu, hắn triền miên giường bệnh nhiều năm, thân tín bên người lác đác không có mấy.

Lục Hành tín nhiệm Lâm ma ma.

Không nghĩ tới, một thang thuốc cuối cùng đòi mạng hắn, là Lâm ma ma cho hắn uống.

Trong thuốc trộn lẫn độc.

Lục Hành lúc đầu càng là tín nhiệm bà, chết lại càng oán hận, thời điểm chờ hắn có thể từ bên trong quan tài đi ra, Lâm ma ma đã biến thành cái dáng vẻ kia, si ngốc sững sờ, ba hồn bảy vía đi hơn nửa, một tia hồn phách hấp hối cố chấp trong coi thân thể, sắp chết chưa chết, nửa người nửa quỷ.

Tống Tiểu Chu nói: “Nhũ mẫu trong lòng vẫn là nghĩ đến ngươi.”

Lục Hành ừm một tiếng, nhẹ nhàng bấm một cái gò má của cậu, nặng nề mà nói, “Bà bất quá là không có cách nào đối mặt sự thực là bà ấy giết ta.”

Tống Tiểu Chu con mắt to trợn, Lục Hành nói: “Lâm ma ma là vú nuôi của mẫu thân, bà chiếu cố mẫu thân, cũng nhìn ta lớn lên.”

“Ta trước khi chết làm sao cũng không tin, bà sẽ ra tay đối với ta.”

“Sau khi trở về, ta hỏi qua hạ nhân trong Tịnh An Uyển, ” Lục Hành dừng một chút, khi nào tra hỏi, làm sao tra hỏi, không cần nói cũng biết “Coi như bà có nỗi khổ, ta cũng không có cách nào tha thứ bà ấy.”

“Ta sẽ không giết bà ấy, cũng sẽ không gặp bà ấy, ” Lục Hành rũ mắt xuống co nhìn ngón tay của chính mình, âm thanh lành lẽo, nhàn nhạt nói:”Đã làm sai chuyện, chung quy trả giá thật lớn.”

Tống Tiểu Chu nhất thời càng lúng ta lúng túng, không biết nói cái gì, cậu nói: “Vậy nếu như ta làm hỏng việc…”

Lục Hành mỉm cười.

Tống Tiểu Chu lấy hết dũng khí, “Cẩn Chi, ngươi phải nói cho ta biết, giận cũng phải nói…”

Lục Hành nắm cằm Tống Tiểu Chu, nhấc mặt của cậu lên, nói: “Chỉ cần ngươi không sợ ta, không rời đi ta, yêu ta, vô luận ngươi làm cái gì, cũng không phải chuyện sai lầm.”

“Ngươi đợi ở chỗ này” Lương Mộ lời ít ý nhiều nào nói “Ta đuổi theo.”

Thẩm Trí sắc mặt khó coi, người giống như ngọc, sắc mặt trắng bệch, là loại tinh xảo dễ vỡ.

Mạch này của bọn họ truyền thừa đã lâu, xưa nay dùng hàng yêu phục ma là nhiệm vụ của mình, cố tình Thẩm Trí tuổi nhỏ chết trẻ, phụ thân y bỏ ra công phu rất lớn, lấy một khối ngọc hiếm lạ nuôi hồn phách Thẩm Trí, chạm khắc thành hình người, năm này tháng nọ, mới để cho y giống như người thường lớn lên. Thân ở địa vị này, chịu trách nhiệm, cố tình vì Thẩm Trí bản thể là ngọc, nhất thời không chịu nổi âm hàn quỷ khí này.

Tịnh An Uyển bên trong oán khí trùng, quỷ khí cũng nặng, đợi sau khi hai người đem quỷ đều niêm phong lại, Thẩm Trí đã có chút không thoải mái.

Thẩm Trí lông mày nhíu lại, nói: “Sư ca, ngươi đây là lo lắng ta?”

Lương Mộ nói mà không có biểu cảm gì: “Không nghĩ ngươi vướng chân vướng tay.”

Thẩm Trí sách một tiếng, giơ tay đem kiếm vào vỏ, cười híp mắt nói: “Sao có thể a, ngươi nhưng là sư ca thân thiết của, yêu ngươi còn đến không kịp, làm sao cam lòng ngại chuyện của ngươi.”

Lương Mộ nói: “Ăn nói linh tinh.”

Thẩm Trí duỗi ra một đoạn cổ tay trắng noãn, “Ầy, ngươi xem xem, ta thực không có chuyện.”

Lương Mộ lướt qua y trực tiếp đi về phía trước, Thẩm Trí ai một tiếng, đi theo Lương Mộ, một bước nhỏ hai bước lớn đuổi theo, “Sư ca ngươi chờ ta một chút mà, tối quá, té thì làm sao.”

Lương Mộ: “Ngậm miệng.”

“Không, ta sẽ không ngậm miệng, ” Thẩm Trí không có sợ hãi, “Miệng trừ ăn ra còn phải nói, không nói chuyện đầu lưỡi không gọn gàng làm sao niệm chú, làm sao hôn người, muốn là biến thành sư ca như mảnh gỗ vậy, chẳng phải là cả đời tìm không được đạo lữ.”

Y bla bla không ngớt, vốn là nói nhiều, ở trước mặt Lương Mộ, dường như đến nơi đến chốn, một khắc cũng không ngừng.

Lương Mộ nhăn chặt ấn đường, “Thẩm Trí, ngậm miệng.”

Thẩm Trí chậm rãi “À” lên một tiếng, bất quá chốc lát, lại nói: “Sư ca ngươi nói Lục Huyền này đến cùng làm cái gì, khiến Lục Hành biến thành quỷ hung ác ác như vậy, nếu như Lục Hành lại giết mấy người, vậy còn được.”

Lương Mộ ngẩng đầu nhìn phía sau núi đen nhánh, nói: “Phu Nhật sơn từng là bãi tha ma, hai mươi năm trước có một đạo sĩ ở chỗ này độ kiếp đắc đạo, bách tính nghe sai đồn bậy đưa nó tôn sùng là nơi điềm lành, Lục gia mới mua lại chỗ này xây biệt uyển.”

Thẩm Trí hiểu rõ, đây là có thiên thời, địa lợi.

Người bình thường chết rồi đại thể đều thành quỷ, sau đó theo câu hồn khiến đi tới Hoàng Tuyền tái thế, dù có hiếm có chấp niệm trùng trùng, ở trong nhân thế bồi hồi mấy ngày, liền cũng đến Hoàng Tuyền. Chỉ có số rất ít, tử trạng khốc liệt, oán niệm không tiêu tan, có thể thành lệ quỷ không có cách nào vãng sinh.

Lục Hành là người sau.

“Sư ca, ngươi nói Lục Huyền cũng không phải người tốt, chúng ta vì tư lợi giúp gã, có tính đồng lõa hay không?”

Lương Mộ hờ hững nói: “Chuyện người sống không về chúng ta quản.”

Hắn ta nghiêng đầu nhìn Thẩm Trí, giơ tay đụng vào lỗ tai của y, Thẩm Trí bước chân dừng lại, chỉ cảm thấy ngón tay thô ráp vuốt nhẹ da dẻ tai sau y, tim đều run rẩy, hãy còn tỉnh táo lại, lấy tóc tai ngăn trở vài đạo vết rạn nứt tai sau, cười đùa nói: “Sư ca, làm gì táy máy tay chân, vẫn gần gũi như vậy, hả?”

Lương Mộ thu tay về, không nói tiếng nào.

Qua nửa ngày, Thẩm Trí nói: “Có phải là đặc biệt xấu?”

Lương Mộ không chút nghĩ ngợi, “Không xấu.”

Thẩm Trí là ngọc, cần lấy tinh túy bên trong ngọc thượng hạng nuôi dưỡng, phụ thân Thẩm Trí chết rồi, Lương Mộ liền đảm đương việc này, hai người hành tẩu hậu thế, một là trừ ma quỷ, hai là tìm ngọc.

Bởi vậy, Lục Huyền tìm tới bọn họ, chỉ cần bọn họ giúp gã giết Lục Hành, liền lấy lực lượng Lục gia, tìm cho Thẩm Trí ngọc tốt khắp nơi trong thiên hạ.

Đột nhiên, Lương Mộ nắm lấy cổ tay Thẩm Trí, Thẩm Trí mi tâm nhíu lại, nói: “Quỷ đả tường.”

Lương Mộ hừ lạnh một tiếng, “Trò mèo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.