Sáng sớm hôm sau, mập mạp với gầy gò sảng khoái tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon.
Ân Quả vừa ra khỏi cửa, đúng lúc ấy thì chạm mặt bọn họ.
Tên gầy chậc chậc một tiếng, nhìn vành mắt đen thui của Ân Quả: “Tối hôm qua chú em đi bắt trộm à?”
Ân Quả chưng ra vẻ mặt dửng dưng không giận dỗi, đi xuống nhà.
Mập mạp cùng gầy gò liếc nhau, đều thấy kì lạ.
Ba người ăn xong bữa sáng, Ân Quả nói với hai người: “Hôm nay đưa các cậu đi dạo trong thôn.”
Mập mạp sớm đã đối với nơi này ngập tràn tò mò: “Được, cứ quyết định như vậy đi.”
Tên gầy là người tương đối mẫn cảm, hắn cảm thấy Ân Quả không ổn lắm, nghi hoặc nhìn sang.
Thôn Mộc Hành không lớn cũng không nhỏ, đi dạo trong một ngày cũng không thể hết được.
Mập mạp nhìn một gian nhà vách đất ngạc nhiên trừng lớn hai mắt. Cậu ta lấy di động chụp tách tách một hồi, miệng tấm tắc: “Nhà này cổ xưa vậy, thế mà chẳng xê dịch gì à?”
Gầy gò ở một bên cười cười: “Chú em, xem lại tiền đồ mình đi.”
Nhưng tới đây ba người mới nhận ra sự kì quái, rõ ràng đi cả dọc đường nhưng họ không hề gặp một người nào, trừ tiếng chó sủa thì không thấy dấu hiệu dân cư đang sinh sống tại đây.
“Hmm, chỗ kia là gì vậy?” Mập mạp hướng mắt nhìn tới bảng gỗ ghi chữ “cấm vào” cách đó không xa.
Ân Quả liếc qua, mặt biến sắc.
“Nơi đó là…” Mí mắt cậu giật giật.
“Chúng ta mau đi đi.” Cậu thúc giục bạn mình.
“Trái cây, đấy là nơi nào vậy?” Gầy gò hỏi.
Ký ức bị vùi sâu bấy lâu nay ùa về, yết hầu Ân Quả cứng lại, thanh âm hơi khàn: “Nơi ấy là đập chứa nước của thôn này…”
Mập mạp dường như nghĩ tới cái gì, chần chừ rồi hỏi: “Chẳng lẽ nơi đó…”
Ân Quả không dấu diếm: “Nơi đó từng có người chết, cư dân cảm thấy nó mang điềm gở nên mới cấm người lui tới.”
“Vậy à…” Mập mạp ngơ ngác.
Ân Quả nhấp môi, đột nhiên mở miệng: “Hai người mau về đi.”
Mập mạp bất ngờ: “Ớ, vừa mới tới cơ mà?”
Ân Quả giọng nghiêm túc: “Về trường học ấy…”
“Xảy ra chuyện gì?” Gầy gò trở nên sắc bén.
Ân Quả thở dài một tiếng, nhìn bọn họ: “Anh đây hình như bị thứ gì dơ bẩn bám lấy rồi.”“Chú mày nói quỷ ấy hả!!!!!” Mập mạp bỗng la toáng lên.
“Nói nhỏ chút.” Gầy gò quay sang cho cậu ta một đạp.
Ân Quả xoa xoa ấn đường, lòng hỗn độn thành một đống: “Còn nhớ cái bùa Mộc Dương nhét vào túi mình chứ? Đêm qua nó thành một đống tro tàn rồi…”
“… Chắc là hàng lởm ha?” Mập mạp nghẹn nửa ngày thở ra một câu.
Ân Quả suy nghĩ một lúc rồi nói cho họ nghe về giấc mộng trên xe lửa.
Mập mạp khó tưởng tượng nổi: “Chú em nói đấy là một ông anh à?”
Ân Quả xác định: “Chính xác, đấy là giọng nói của một người đàn ông.”
“Cậu biết người ấy không?” Gầy gò bình tĩnh hỏi.
Ân Quả lắc lắc đầu, nếu là người cậu quen biết thì cậu sẽ nhớ rõ thanh âm.
“Cho nên mới khuyên hai người nên về trước đấy, nghe khó tin nhưng chắc chắn phải xảy ra chuyện thì bùa bình an mới hóa tro tàn, nhất định không phải vô duyên vô cớ không có nguyên nhân.”
Cậu muốn chắc chắn sự an toàn cho bạn mình.
Mập mạp chau mi: “Anh em xảy ra loại chuyện này, chúng ta sao có thể quay đi luôn!”
“Cậu nói chúng ta có nên dẫn quỷ lên miếu không, tìm đại sư thi pháp?”
Gầy gò lườm cháy mắt: “Mày có bị ngu không vậy, nơi này chỗ nào có chùa chiền?”
“Cũng đúng…” Mập mạp rầu rĩ, nhớ ra nơi này là vùng nông thôn xa xôi.
“Trái cây, chú em còn nhớ ngôi mộ kia ở vị trí nào không?” Gầy gò hỏi.
“Đại khái.” Tuy rằng kia chỉ là ác mộng nhưng cảm giác giống y như thân thể mình tự trải qua, cái loại ra lệnh sởn tóc gáy kia như ở ngay trước mặt.
“Hay là chúng ta cùng đi thăm mộ đi.” Gầy gò nói.
Ân Quả và mập mạp khiếp sợ nhìn cậu ta.
“Theo như lời cậu thì hôm qua ở trong mơ vòng đi vòng lại vẫn về ngôi mộ kia, nếu thật sự bị bám theo thì chín mười phần chính là chủ nhân mộ phần.” Gầy gò rất bình tĩnh phân tích.
“Không được.” Ân Quả không nghĩ ngợi từ chối, sao có thể dẫn họ đi làm cái việc chưa rõ độ nguy hiểm như vậy được.
Ân Quả bắt đầu hối hận khi kể chuyện này cho họ, căn bản không nên lôi bọn họ vào chuyện này mới đúng.
Gầy gò giọng nghiêm túc: “Trái cây, nếu cậu coi chúng tôi là anh em, lần này nên tin tưởng nhau một chút.”
Mập mạp phụ họa: “Còn có tôi ở đây nữa.”
Ân Quả cảm động thiếu chút nữa đồng ý đề nghị của bọn họ, thế nhưng vẫn cứng rắn từ chối: “Không được.”
Gầy gò đành lùi một bước: “Muốn bọn này về trước cũng được, nhưng cậu cũng phải đi theo.”
Ân Quả cũng hết cách, thật sự cái lúc sau khi cậu nhìn thấy mẹ mình đi tới nơi đó, trong lòng cậu luôn dấy lên sự bất an.
“Chạng vạng rồi, giờ muốn mua vé xe lửa cũng không được.” Gầy gò nói: “Trái cây, đã đến nước này thì ngày mai chú mày cũng không thể tiếp tục trụ lại nơi này.”
Mập mạp đồng tình: “Cuối ngày chính là tết Trung nguyên, nếu con quỷ kia quấn lên người, có khi nào tới hôm ấy nó sẽ tới tìm…”
“Mày lại nói cái quần què gì đấy?” Gầy gò cáu lên dẫm cho cậu ta một phát.
Tới buổi tối, Ân Quả lại nằm mơ.
Vẫn là khu mộ tập thể, vẫn là ngôi mộ sạch sẽ kia.
Hôm nay không khí bao trùm so với lần trước lại càng khủng bố hơn, bốn phía im phăng phắc nghe thấy từng hơi thở.
Ân Quả không muốn cũng phải thừa nhận việc bản thân mình bị quỷ ám theo.
Trái tim cậu đập liên hồi như muốn phá nát lồng ngực.
Ân Quả cắn chặt môi, một tia máu đỏ thắm ứa ra.
Bên tai bỗng có tiếng thở dài nhè nhẹ như không, giống tiếng gió thổi sau đó biến mất.
Nhưng Ân Quả xác định mình không có nghe lầm, là thanh âm của người đàn ông kia!
Giờ phút này, cơ thể cậu cứng đơ như đá.
Cảm giác cơ thể cậu bị một vòng tay ôm lấy như muốn giam cầm cậu, Ân Quả hoảng sợ phát hiện mình không thể động đậy.
Khí tức lạnh lẽo bao bọc xung quanh cậu, một đám quạ đen bay ra từ tàng cây phát ra âm thanh chói tai.
Một thứ ướt át lạnh băng bao phủ lấy môi Ân Quả, trơn trượt không chút độ ấm liếm láp lên chỗ chảy máu.
Cái – gì – vậy!!!!
Ân Quả nhìn không thấy, nhưng lại cảm giác như có người trước mắt, dáng vẻ cao lớn mang chút hàn ý áp bách đầy ghen ghét.
Tơ máu trên môi bị liếm bằng sạch, cậu thậm chí còn liên tưởng tới tiếng hét chói tai, há miệng ra liền bị một thứ hung hăng càn quấy bên trong.
Ân Quả trợn trừng mắt, chỉ có thể giãy giụa kêu “ưm ưm” hai cái, như một con dê nhỏ phát ra âm thanh kháng cự.
Một thứ lạnh băng vuốt ve cậu từ bụng dưới đi lên, cảm giác sợ hãi khiến cơ thể Ân Quả run lên.
Đây, đây cmn là một tên quỷ dê xồm!
Nước bọt không thể khống chế tràn ra, thứ càn quấy trong khoang miệng rời đi, liếm láp chất lỏng trên môi, dần di động tới da thịt trắng nõn trên cổ.
Đau đớn truyền tới như có thứ gì đang cắn mút, thậm chí còn phát ra hơi thở nặng nề động tình, hung hăng áp chế thứ gì sắp bùng nổ.
Cái thứ này thế mà dám gặm cắn cậu!
Ân Quả nháy mắt nổi giận.
Cái con quỷ này đang làm gì vậy? Coi cổ cậu như cổ vịt ngon lành mà gặm à?
Lúc cậu tức giận, một hơi thở lạnh băng phun bên tai cậu.
Cậu nghe thấy thanh âm thì thầm: “Quả Quả nói muốn trốn đi, anh sẽ khiến em vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này.”