Nhìn vết xanh xanh tím tím trên cổ mình trong gương, cả người Ân Quả đều cảm thấy không tốt.
Đây cmn là dấu hôn đúng không! Đúng không!!!!
Trong nhà không có kem che khuyết điểm, cậu cũng không có cách nào che đi dấu vết ái muội này, chỉ có thể tùy ý lấy hai miếng cao con hổ dán lên, nhìn trông hơi buồn cười nhưng chẳng còn cách nào khác.
Ân Quả trong lòng bắt đầu cân nhắc, cậu chỉ về nhà cũng vô duyên vô cớ bị quỷ nam quấn thân, chắc chắn có nguyên nhân phía sau. Việc điều tra là cần thiết, bằng không cậu sẽ bị quỷ ám cả đời.
Nếu như con quỷ kia có nguyện vọng gì còn tốt, chỉ cần hoàn thành tâm nguyện rồi tiễn anh ta đi là được. Nhưng đây cmn là một thằng quỷ dâm dục!
Nghĩ tới cảnh đêm qua, không phải mộng xuân nhưng cũng đủ sắc tình.
“Đáng giận!” Cậu nhịn không nổi mắng một tiếng.
“Tôi không rời đi được.” Ân Quả thẳng thắn nói nguyên nhân cho bạn mình: “Đêm qua tôi lại gặp con quỷ kia lần nữa.”
Khí sắc cậu nhìn qua có chút tái nhợt.
“Cho nên dấu vết trên cổ cậu…” Gầy gò liếc cổ Ân Quả một cái.
Ân Quả nhớ tới lại ấm ức, nhưng cũng ngượng ngùng nói tới chuyện này. Chẳng lẽ cậu muốn nói với anh em tốt trước mặt cậu bị một quỷ nam coi trọng, không có khả năng.
Cậu ho nhẹ một tiếng: “Hôm nay hai người lập tức quay về đi.”
Không đợi bọn họ từ chối, Ân Quả lại nói: “Nếu hai người thật sự quan tâm tôi thì đem chuyện này nói qua một chút với Mộc Dương, xem cậu ta có hướng giải quyết không.”
Mộc Dương làm thầy, hơn nữa còn cho cậu một bùa cầu anh chống tai ương, hiển nhiên đối với mấy thứ linh thần quỷ quái có hiểu biết nhất định.
Gầy gò cảm thấy đây cũng làm một biện pháp, trầm ngâm một lát rồi nói: “Cũng được, tôi cùng thằng béo về trường học trước tìm Mộc Dương, nếu không được sẽ tới chùa miếu mời đại sư, đem con quỷ kia thu phục.”
Cậu ta cười khổ: “Vậy mà trước giờ tôi không tin vào mấy chuyện ma quỷ…”
Ba người liền quyết định ổn thỏa, Ân Quả đưa họ vào thị trấn mua vé xe lửa. Xe lửa còn hai tiếng nữa mới khởi hành, mập mạp ở một bên hỏi: “Nếu cậu có thể đi khỏi thôn, tại sao không đi cùng chúng tôi luôn?”
“Chỉ sợ chỉ có thể đi tới thị trấn này.” Một khi đã lên xe lửa, không biết sẽ còn phát sinh sự việc kinh khủng nào khác.
Đêm qua uy hiếp của quỷ như ở ngay trước mặt, liên quan đến tính mạng của hai người mập mạp cùng gầy gò nên cậu cũng không thể làm ra hành động nhất thời. Hơn nữa cậu còn phải quay về thôn, cùng mẹ nói chuyện rõ ràng.
Về tới nhà, Ân Quả trực tiếp tìm mẹ, hỏi thẳng vào vấn đề: “Đêm qua mẹ đi đâu đấy ạ?”
Mẹ Ân thân thể chấn động, nháy mắt ngẩng đầu khiếp sợ nhìn con trai mình: “Quả Quả, con như thế nào lại…”
Ánh mắt bà trốn tránh, bộ dáng chột dạ không dám nhìn thẳng Ân Quả.
“Chính mắt con đêm qua nhìn thấy.” Ân Quả trầm giọng.
Cậu cắn răng, tay nắm chặt: “Mẹ, đêm qua… Mẹ về nhà cũ của họ Trần làm gì…”
Nói tới đây âm thanh cậu bỗng nghẹn ngào, hốc mắt đỏ lên.
“Cuối cùng là có chuyện gì? Ngày hôm ấy con trở về, bà con trong thôn nháy mắt sắc mặt đều biến đổi.” Ân Quả thấy mình có hơi kích động, điều chỉnh tâm trạng rồi nói tiếp: “Con biết mẹ ngại bạn học con đang ở đây, con bảo họ quay về rồi. Hiện tại mẹ có thể nói rõ mọi thứ cho con được không ạ?”
Mẹ Ân nháy mắt suy sụp, sắc mặt biến đổi chảy ra hàng lệ: “Quả Quả, mẹ xin lỗi con…”
Bà nghẹn ngào, trong mắt ngập tràn đau thương.
Ân Quả sợ ngây người, cậu nhớ rõ bộ dáng này của mẹ mình. Trừ cái lúc cách đây mười mấy năm bố cậu qua đời ngoài ý muốn, mẹ cậu chưa bao giờ kích động tới mức này.
Lúc cậu không ở nhà rốt cuộc đã xảy ra cái gì?
“Mẹ ơi, mẹ mau nói cho con biết đi…” Ân Quả ẩn ẩn cảm thấy việc này cùng việc cậu bị quỷ quấn thân có quan hệ.
Mẹ Ân nhìn qua cực kì thống khổ, như cũ khóc lóc không nói câu nào.
Ân Quả sốt ruột, dứt khoát cùng bà làm rõ: “Mẹ, mẹ có biết không? Hai ngày hôm nay con đều chìm trong ác mộng.”
Nói tới đây, thân thể mẹ cậu cứng đơ.
Ân Quả tiếp tục: “Nơi ấy luôn có một người đàn ông bám theo quấn lấy con, cùng chuyện này có liên quan đúng không ạ?”
Mẹ Ân bụm mặt run rẩy: “Quả Quả, con còn nhớ rõ lần về nhà cách đây ba năm không?”
Sự việc ba năm trước đây, Ân Quả đương nhiên nhớ rõ.
Từ việc phát sinh ngoài ý muốn cách đây mười năm, mẹ cậu liền đưa cậu tới huyện thành sinh hoạt, rất ít khi về quê. Ba năm trước đây không hiểu vì sao bà lại đưa cậu về thôn, kết quả lúc ấy cậu mắc bệnh nặng, sốt qua ba ngày mới tỉnh táo lại.
Sau cơn bạo bệnh, mẹ Ân không cho cậu quay trở lại thôn, ngày lễ hay ngày tết đều như nhau, mẹ cậu sẽ tới thành phố B cùng nhau trải qua ngày nghỉ. Ân Quả hỏi qua, mẹ cậu hình như sợ hãi việc cho cậu quay lại thôn, lấy đủ mọi loại lý do cho có lệ. Dần dần, Ân Quả cũng không truy hỏi nữa.
“Quả Quả, chắc con còn nhớ rõ đứa trẻ họ Trần hồi bé cùng con chơi đùa chứ?” Mẹ Ân ánh mắt phức tạp nhìn cậu.
Ân Quả cứng đờ, đương nhiên cậu nhớ, làm sao có thể quên được.
“Mẹ hỏi… Là Trần Lạc đúng không ạ…” Yết hầu cậu khô khốc, sóng gió cách đây mười năm quay trở lại trong tâm trí cậu.
Mẹ Ân hít một hơi, hạ quyết tâm: “Ba năm trước cha mẹ Trần Lạc quay lại một chuyến, làm hôn lễ cho con mình…”
“Hôn lễ?” Ân Quả không tin: “Nhưng mà, anh ta… Không phải đã chết rồi hay sao…”
“Đứa trẻ kia chết sớm, ở nông thôn lại có tập tục. Cha mẹ nó sợ nó dưới kia cô đơn, liền tổ chức âm hôn cho nó.”