Châu Tự lái xe đến, anh ấy tới trường học đón chúng tôi. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác màu xám, đang đứng bên cạnh xe hút thuốc, đẹp trai tới mức rối tinh rối mù.
Giây tiếp theo, một dì lao công đi đến nói: “Đừng có hút thuốc ở đây.”
An An cười to: “Ai bảo anh thích làm màu cơ.”
Châu Tự vẫn giữ nguyên nụ cười: “Sao chỗ này lại không thể hút thuốc chứ?”
“Dì lao công sợ anh sẽ vứt đầu lọc lung tung.”
Chúng tôi cùng nhau đi vào trong nội thành ăn cơm, lúc ăn xong đi ra bên ngoài thì nhìn thấy một chú bán hoa và bán bóng bay ở ven đường, Châu Tự đi tới mua một bông hoa cùng một quả bóng bay.
An An xấu xa hỏi: “Tại sao của em là bóng bay còn của Thư Tinh lại là hoa?”
Châu Tự ồ một tiếng, lấy lại bóng bay từ trong tay của cô ấy rồi đưa hết cho tôi: “Chúc Thư Tinh giáng sinh vui vẻ.”
“Wow, đây là định cưỡng ép nhét cơm chó đấy à?” An An nói: “Vậy nên em phải một mình về trường học đúng không?”
Châu Tự: “Không cần, anh cho em tiền bắt xe về.”
An An phẫn nộ: “Quá đáng rồi đấy nhá!” Tôi còn tưởng Châu Tự chỉ nói đùa thôi, ai ngờ anh ấy thật sự lấy tờ một trăm tệ ra đưa cho An An: “Ngoan, cho anh với chị dâu em chút không gian đi.”
An An cười hi hi, nói một câu chúc anh với chị dâu trăm năm hòa hợp rồi cầm lấy tờ tiền xoay người rời đi.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, mặt đã đỏ đến mức không chịu được, mắt chỉ dám nhìn mũi chân của anh, mãi cho đến khi anh ấy nhấc tay lên xoa đầu tôi: “Đi xem phim nhé?”
“Dạ, sao cũng được hết ạ.” Đi được hai bước, tôi lại lo được lo mất mà dừng lại, hỏi anh ấy: “Vậy là chúng ta ở bên nhau rồi?”
“Hửm?” Anh ấy sửng sốt trong giây lát, sau đó dường như nghĩ ra cái gì đó, nắm lấy tay của tôi: “Có thể không?”
“Có thể, vậy, vậy anh có thích em không?”
“Thích dáng vẻ em ăn xúc xích.”
“???”
“Rất quyến rũ?”
“Giống heo con, nhìn thôi đã khiến người ta vô cùng thèm ăn.”