Mình Muốn Nói Với Cậu Rằng Mình Thích Cậu

Chương 27: Chương 27.




Lam Phong đơ người nhìn nó đứng chạng hảng chỉ Thiên Anh, Tuyết Mai đầu thì đang rối tung nên chẳng ai có thễ cứu nó trong tình trạng này được, nó nhìn thấy Lam Phong, một người điển trai đang nhìn nó với ánh mắt nhớ nhung và lúng túng, nó khoanh tay:
_Ê, anh là Lam Phong đúng ko?
Tuyết Mai hơi ngỡ ngàng vì ở đây nó đều nói trúng tên hết còn cô – bạn thân nhất của nó thì nó ko nhớ gì hết. Nó gật gật cái đầu:
_Thật là, mình được vinh dự đến nhà của 2 chủ tịch công ty bất động sản được báo trên TV sao?
Một lần nữa, Tuyết Mai ngã ngửa trước thái độ của nó, Lam Phong thì cứng đơ người vì nhìn thấy nó trong phiên bản Tuyết Mai hồi cấp 3.
Trong mấy phút chỉnh đốn lại đội hình, Tuyết Mai dơ cái muỗng lên tuyên bố ọi người biết:
_Thực ra thì đây là Yến Nhi, Nguyễn Yến Nhi chứ ko phải là Nguyễn Hoàng Yến Nhi đâu, LAM PHONG Ạ.
Trong giây phút đơ người, Lam Phong cứ nhìn nó mãi ko rời mắt, cậu ko ngờ lại có một người giống người cậu yêu (đã chết) như vậy. Khi nghe Tuyết Mai tuyên bố, cậu lấy lại bộ mặt lạnh lùng như trước rồi đứng lên:
_Thế thì chúc mấy ông bà hạnh phúc cùng với bản sao của Yến Nhi nha! Tui về.
Khi nghe giọng nói lạnh băng của Lam Phong, chợt nó rùng mình, nó la lên:


Lam Phong quay lại nhìn nó làm nó lúng túng:
_Ờ…thì…à…*quay sang Tuyết Mai* Tiền của tôi đâu?
Lam Phong quay lại và đi tiếp. Vừa đi, cậu che tay lên miệng để ko bật cười ra tiếng. Tuyết Mai đứng ngơ ngác nhìn nó, Thiên Anh chạy lại cốc đầu nó:
_Ko biết Yến Nhi hồi xưa ra sao chứ Yến Nhi bây giờ mê tiền ghê, chẳng phải cô là con của ông chủ tịch công ty bất động sản và bà tạo mẫu thời trang gì đó sao?
Nó ôm cái đầu rồi chối:
_Phải đâu, ba mẹ tôi mất hết rồi, tôi chỉ còn anh thôi, nếu anh muốn phô trương tôi chút thì hãy nói là con của một đại lý bán cá chứ, haizzz….Thôi, đưa tiền để tôi về chứ!
Tuyết Mai ngoan ngoãn móc trong túi ra 2 tờ 500 làm nó sáng mắt, trước khi đưa cho nó tiền, cô nói với nó:
_Bà có thễ làm Lam Phong vui được ko?
Nó giật tiền từ tay Tuyết Mai rồi thô lỗ nói:
_Làm gì tôi phải làm người đó vui chứ?
_Nhưng mà bà là người có khuôn mặt giống như người Lam Phong yêu nên bà chỉ cần giúp hắn cười được một chút là được rồi…
Nó ko để ý đến lời nói của Tuyết Mai, nó đi ra khỏi cửa nhà Tuyết Mai và nói vọng ra:
_Tôi sẽ nghĩ lại.
Khi nghe nó nói như vậy, Tuyết Mai nhảy cẫng lên, ôm Thiên Anh.
Đi ra khỏi cổng của nhà Tuyết Mai, nó vừa nghe xong một cuộc điện thoại rồi la lên:
_Trời, thế mình phải lết về nhà hả, xe tải bị thằng anh tịch thu rầu?

Lam Phong dừng chiếc mô tô trước một nhà hàng, cậu định lên thì đụng mặt anh trai. Biết là Lam Phong định lơ anh như mọi khi, Minh Hoàng gọi cậu:
_Lam Phong, anh có chuyện muốn nói với em.
Ngồi trong quán cà phê sang trọng của nhà hàng, những khúc nhạc được phát ra từ chiếc radio đắt tiền rất hợp với khung cảnh nơi đây, Minh Hoàng nói với Lam Phong:
_Anh nghe đồn em với thư ký của anh hẹn hò với nhau…chuyện đó có đúng ko?
Lam Phong lại móc chiếc điện thoại ra và “vọc bậy”, nên khi Minh Hoàng đề cập đến chuyện của cậu và Đình Đình, cậu ko thèm nghe. Biết là Lam Phong đang lơ mình, Minh Hoàng căm phẫn nhìn cậu nhưng giọng nói vẫn như đang mỉa mai:
_Nếu như phải thì hơi bị mệt đó, em biết là anh với Đình Đình đang có mối quan hệ thân thiết với nhau mà.
Ngừng “vọc” chiếc điện thoại, Lam Phong trừng mắt nhìn Minh Hoàng, cậu biết những lời độc địa sau lời nói mỉa mai ấy. Đặt chiếc điện thoại lên bàn, cậu nhìn thẳng vào mắt Minh Hoàng:
_Tôi, là một chủ tịch tối cao, có hàng trăm cô gái xinh đẹp hơn cô thư ký của anh xếp hàng để tôi yêu, cần gì phải hèn mọn đi yêu một cô thư ký vô dụng như cô ta chứ!
Nghiến răng kèn kẹt khi Lam Phong nói mỉa Minh Hoàng, anh tức giận đập tay xuống bàn:
_*Rầm* Cậu nói như vậy có nghĩa là gì chứ? Cậu muốn khiêu khích tôi đấy hả?
Lam Phong đứng lên để chuẩn bị rời đi, trước khi rời đi cậu nói nhỏ kèm theo một nụ cười nửa miệng vào tai Minh Hoàng: “Tôi có nên nói rằng “anh thách thức tôi đấy hả” ko?”
*Rầm*
Một lần nữa Minh Hoàng đập tay xuống bàn vì lời nửa thách thức nửa mỉa mai của Lam Phong.

Lam Phong đang định đi về nhà nghỉ ngơi thì cậu nhìn thấy nó thở hồng hộc trước bậc thang của nhà hàng mà Lam Phong chuẩn bị đi ra.
_Sao vậy? Lần đầu tiên tôi thấy khuôn mặt thảm hại đó của Yến Nhi đó, Yến Nhi 5 năm trước tôi biết chưa bao giờ có cái biểu hiện như vậy đó.
Nó đứng lên chống nạnh:
_Tôi khổ lắm rồi đó, chỉ vì cái mặt giống cái người trùng tên cùng họ với tôi mà mấy người làm khổ tôi như điên vậy hả?...hộc…hộc…
Phì cười trước thái độ của nó, Lam Phong cốc vào đầu của nó rồi giả vờ làm người lớn hơn nó:
_Sao mà thở hồng hộc vậy hả, ngốc?
Ngốc? Chưa bao giờ nó bị chửi là ngốc, lại còn bị cốc đầu nữa cộng với hồi sáng giờ bán xong một mớ cá mà chưa kịp nghĩ thì bị Tuyết Mai lôi lên xe ô tô, lại còn bị say xe nữa chớ, nó nổi máu trâu:
_Nè, anh có hơi bị thái quá ko vậy? Anh nghĩ sao mà anh cốc đầu tôi, tôi ghét nhất là bị cốc đầu đó nghe chưa, lại còn là mấy người quen biết cái cô Yến Nhi đó nữa chứ, tôi với cô ấy có thù oán gì với nhau hay sao mà cứ đụng độ cái danh nghĩa vậy thế? Chắc tôi phải lấy gia tài gia sản mà đi phẩu thuật cho cái đời này yên một chút thôi, anh biết là hồi sáng đến giờ…à ko hôm qua đến giờ tôi mệt đến thế nào ko hả? Tôi chán nản với cái bản mặt này lắm rồi, sao tôi lại có cái mặt này chứ, cái cô Yến Nhi đó là gì chứ, cô đó tưởng là mình quen nhiều người giàu là vênh cái mặt lên hả? Có ngon thì hiện cái mặt lại đây cho tôi coi nè, hứ người gì mà…*Chát*
Nó chưa nói xong thì bị Lam Phong tát ột bạc tai, vì Lam Phong tát nó một cái rất mạnh lại còn đang ở trên cầu thang cộng với sức của nó đang yếu nên chỉ phút chốc, nó ngã khuỵu xuống và lăn xuống những bậc cầu thang…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.