Tháng hai, thời tiết chỉ vừa vào xuân, không biết ông trời tại sao lại không vui vẻ, nhiệt độ giảm xuống đột ngột, lại còn đổ một trận tuyết lớn, làm cho rất nhiều người không kịp chuẩn bị.
Gió thổi thét gào trong những con ngõ vắng vẻ, cuốn theo từng đợt bông tuyết trắng xoá kèm theo cái lạnh buốt đến tận xương tuỷ.
Khương Vạn Nương đẩy cánh cửa bằng gỗ sứt sẹo, mặc một kiện áo choàng thô ráp đi ra ngoài.
“Cô nương, ta đây là lần đầu tiên làm chuyện như thế này, cô nương biết đấy, vị bên trong kia …”
Khương Vạn Nương đưa qua một túi tiền, nói: “Cầm di*, cám ơn ngươi.”
*dì.
Liễu Cầm rũ mắt nhìn bàn tay trắng nõn thon gầy ngày xưa chỉ dùng để gảy đàn nay lại khô ráp nứt da, khe khẽ thở dài.
Khương Vạn Nương là người nào?
Năm đó ngạch cửa Khương gia ở kinh thành sắp bị người ta đạp đổ, chỉ là vì muốn hỏi cưới nữ nhi Khương gia.
Cô nương đại phòng Khương gia cùng với cô nương nhị phòng, mỗi người đều là tài sắc vẹn toàn, xinh đẹp động lòng người.
Tuy nói cưới vợ phải cưới vợ hiền, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến mấy người đó vừa nhìn thấy Khương Vạn Nương thì đã nhất kiến chung tình.
Cuối cùng vẫn là Khương Vạn Nương chọn được một mối hôn sự tốt nhất trong đám người tỷ tỷ và muội muội của nàng.
Phu gia của nàng là trưởng tử của Lâm thủ phụ Lâm Thanh Nhuận.
Tất cả mọi người đều cho rằng Khương Vạn Nương sẽ có được cuộc sống tốt đẹp nhất, không ngờ …
Khương Quý phi mưu hại con vua, mộ ly rượu độc liền kết thúc cuộc sống, mười năm ân sủng nhanh chóng biến thành kẻ thù trong mắt Thánh thượng.
Khương đại lão gia bị người ta tố cáo dâm loạn bên ngoài, thê nữ đánh chết lương dân, Khương nhị lão gia lúc làm việc ở Hà Nam tham ô một khoản tiền lại bị khui ra việc cố ý giết người, Khương tam lão gia tuy rằng chưa làm ra chuyện gì động trời, nhưng cũng bị gán cho tội danh không làm tròn chức trách, bị tống bỏ tù.
Toàn bộ Khương gia đều bị lục soát.
Mà người dẫn đám quan binh đến cửa lục soát, khám nhà Khương gia lại chính là vị hôn phu tiền đồ rộng mở của Khương Vạn Nương Lâm Thanh Nhuận.
Khương Vạn Nương chậm rãi thở ra một hơi, khói trắng vương bên môi.
“Cầm di … Cảm ơn ngươi.”
Giọng nói của nàng mềm mại ngọt ngào, trầm thấp lặp lại lần nữa.
Liễu Cầm xoay người đi vào trong phòng, Khương Vạn Nương cũng theo vào.
Trong phòng tối đen như mực.
Khương Vạn Nương vốn chưa từng nghĩ đến việc sử dụng một phương pháp hèn hạ đến như vậy.
Nàng đã thử tất cả mọi cách, muốn tìm người thả cha nàng ra ngoài.
Chỉ là những người nàng quen biết, đều đứng về phe Lâm Thanh Nhuận.
Người đã từng là bạn tốt cũng đã khuyên nàng, đừng để tâm đến việc này nữa.
Thậm chí còn có người khuyên nàng đi cầu Lâm Thanh Nhuận.
Nàng cũng từng có suy nghĩ vứt bỏ tôn nghiêm của chính mình, chỉ là nàng thấy hắn trước mặt thì nói lời thâm tình với nàng, sau lưng thì lại ve vãn nữ tử khác, rốt cuộc vẫn là không làm được.
Sau đó, nàng liền đi dò hỏi hành tung của Trang Cẩm Ngu.
Trang Cẩm Ngu, là tôn tử* ruột thịt của Du Thái hậu.
*cháu trai
Du Thái hậu là một người chính trực, nhi tử dưới gối bà trước đây là Thái tử.
Sau này Thái tử qua đời ngoài ý muốn, tiên đế không chịu nổi kích thích cũng đi theo, mọi người đều hết lòng đề cử Trang Cẩm Ngu là nhi tử chính thất của Thái tử đăng cơ.
Đáng tiếc ngoài dự đoán của mọi người, Du Thái hậu lại lựa chọn một thứ tử của một vị Mỹ nhân đăng cơ ngôi vị Hoàng đế, cũng chính là đương kim Thánh thượng Thịnh Cẩm Đế.
Sau đó Trang Cẩm Ngu trở thành một Vương gia nhàn tản, ăn chơi trác táng nổi danh ở kinh thành, dần dần liền khuất khỏi tầm mắt của mọi người.
Lại sau này, lúc tên của hắn bị mọi người nhắc tới một lần nữa, cũng là lúc Thịnh Cẩm Đế phế Thái tử.
Có lời đồn Thịnh Cẩm Đế rất yêu thương vị Thái tử này.
Lâm gia là nhà ngoại của Hoàng hậu, phụ thân của Lâm Thanh Nhuận nhân lúc lập Thái tử đã thành công bước lên vị trí thủ phụ.
Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, Hoàng hậu phạm tội đố kỵ ghen ghét, nhanh chóng mất đi thánh sủng.
Sau đó vì nghi kỵ Trang Cẩm Ngu, mà Thái tử đã bị vu oan, Thịnh Cẩm Đế càng thêm không thích Thái tử, thậm chí cuối cùng chỉ bởi vì một sai lầm nhỏ nhoi của Thái tử liền hạ lệnh phế bỏ.
Ở trong nội trạch, Khương Vạn Nương vốn không nên biết những việc thế này, nhưng mà Lâm Thanh Nhuận chỉ cần nhắc đến việc này liền lập tức im lặng, mất hứng mà rời đi.
Hắn tuy rằng chưa từng nói gì, nhưng Khương Vạn Nương biết, hắn có chút sợ hãi đối với người này.
Có thể nói, trong mắt người ngoài, Trang Cẩm Ngu chính là tử địch của Lâm Hoàng hậu và Lâm gia.
Khương Vạn Nương khi đó chỉ biết hướng về phía Lâm Thanh Nhuận, cho nên liền cùng hắn căm ghét người này.
Hiện giờ sự tồn tại của người này, lại trở thành cọng rơm cứu mạng của nàng.
Liễu Cầm ở Tam Phúc lâu nói cho nàng biết, Trang Cẩm Ngu bị người ta hạ dược, thuộc hạ của hắn sai Liễu Cầm đi tìm một nữ tử trong sạch lại đây, xong việc đương nhiên Trang Cẩm Ngu sẽ không bạc đãi.
Liễu Cầm từng chịu ân huệ của nàng, thế là sau khi do dự mãi vẫn là nói cho Khương Vạn Nương biết trước.
Sắc mặt của Khương Vạn Nương tuy rất bình tĩnh, nhưng mà đầu ngón tay đan vào nhau lại đang run rẩy.
Nàng nghĩ thầm trong lòng, nàng cũng không phải là không có gì.
Vừa đúng lúc Trang Cẩm Ngu bị người ta hạ dược, đây chính là cơ hội mà ông trời trao cho nàng.
Chỉ cần sau khi mọi sự đã thành, nàng sẽ cầu xin hắn thả phụ thân của mình ra.
Việc này đối với hắn mà nói, không phải là việc khó.
Khương Vạn Nương đi đến gian phòng nằm tận sâu bên trong, nàng đứng trước cửa, lại theo bản năng đỡ lấy kẹp tóc cài ở thái dương.
Nàng tự nhủ với bản thân mình, tất cả những việc này là cơ hội nàng vẫn hằng mong muốn, cũng là cơ hội duy nhất của nàng …
Đáng tiếc nàng càng cố gắng như vậy, nỗi sợ hãi xuất phát từ tận đáy lòng không nhịn được mà càng lớn dần thêm.
Nếu nàng còn không đi vào, những người bên ngoài hẳn là sẽ không còn kiên nhẫn nỗi nữa.
Đến lúc đó, cơ hội này của nàng cũng sẽ không còn.
Nàng duỗi tay chạm vào cánh cửa, tấm ván cửa kia liền bị chính mình đẩy ra.
Mọi thứ đều thuận lợi, giúp đỡ nàng một đường đi đến bên người nam nhân kia.
Khương Vạn Nương hít một hơi thật sâu, nhấc chân rảo bước đi vào gian phòng.
Lò sưởi trong phòng xen lẫn mới một mùi hương ngọt ngào kì lạ ập đến, cộng thêm ánh sáng mờ ảo trước mắt làm cho người ta có chút cảm giác hỗn loạn.
Khương Vạn Nương nheo nheo mắt, miễn cường nhìn thấy một thân ảnh mơ mơ hồ hồ từ trong bóng tối.
Nàng nhấc chân tiến lên, tốc độ cực chậm, chỉ là khoảng cách ngắn ngủi, trong một cái chớp mắt liền đứng trước mặt đối phương.
“Vương gia.”
Nàng rũ mắt nhẹ nhún người chào hỏi người nọ.
Ngón tay càng lúc càng run rẩy không khống chế được.
“Ta …”
Khương Vạn Nương cố gắng bình tĩnh, muốn báo tên của mình trước.
“Ta gọi là Khương …”
Trong bóng đêm, một bàn tay khô ráo đột nhiên bắt được cổ tay của nàng.
Nàng sợ đến mức nín bặt, trong đầu trống rỗng.
“Biết hầu hạ nam nhân sao?”
Giọng nói kia lạnh lẽo, lại bình thản như nước chảy, chảy vào trong lòng Khương Vạn Nương tạo nên một gợn sóng.
Cũng vì những lời này, làm cho những phòng tuyến tâm lý nàng chuẩn bị từ trước cứ thế mà sụp đổ.
Hắn hỏi chuyện giống như đang hỏi một kỹ nữ, hay một hoa nương.
Ngữ khí của hắn thậm chí còn không mang theo một chút ép buộc nào.
Cứ như chỉ cần Khương Vạn Nương trả lời một câu không biết, hắn sẽ lập tức buông tay, để nàng rời đi.
Lúc đó ngay cả cơ hội dù là nhỏ nhất nàng cũng không có được.
Khương Vạn Nương cắn môi, nhắm mắt, che đi những giọt lệ trong mắt, thấp giọng nói: “… Biết.”
Cả người nàng run lên giống như vừa mới bị người ta ném vào con hẻm nhỏ lạnh lẽo không một mảnh quần áo trên người.
Bàn tay của tên nam nhân đang nắm lấy cổ tay nàng liền buông lỏng.
Hắn buông lỏng tay ra, làm cho nỗi sợ hãi của Khương Vạn Nương dần dần biến mất.
Đúng lúc nỗi sợ hãi còn chưa biến mất hoàn toàn, Khương Vạn Nương đã rơi vào một lồng ngực lạnh như băng.
Suốt một đêm, Liễu Cầm canh giữ ở đại sảnh không dám ngủ.
Thị vệ bên ngoãi vẫn đứng thủ một vòng, giống như là đang cố thủ Tam Phúc lâu của nàng vậy.
Dường như chỉ cần Vương gia bọn họ mà xảy ra chuyện gì, bọn họ có thể sẽ đem người trong lâu cắt thành hai nửa như bổ dưa hấu.
Liễu Cầm tưởng rằng chính mình phải đợi cả đêm, không ngờ chỉ qua nửa đêm, người trong phòng đã ra tới.
Liễu Cầm nhanh chóng thanh tỉnh đứng sang một bên, vén áo thi lễ với người nọ.
Tầm mắt của nàng hướng vào trong gian phòng kia mà quan sát, lại không nhìn thấy được gì, cũng không biết là Khương Vạn Nương còn sống hay đã chết.
“Chờ nàng tỉnh lại, xem muốn cái gì, bảo nàng đi tìm quản sự trong phủ của ta.” Trang Cẩm Ngu dừng chân bên người nàng ta, ngữ điệu không có gì khác với lúc trước, mở miệng ra vẫn là bình bình đạm đạm.
Sắc mặt hắn mờ nhạt, ngay cả dưới ánh nến mờ ảo thì vẫn giống như viên ngọc màu hổ phách, ánh mắt lạnh lùng của hắn giờ phút này giống như những vì sao lạnh lẽo trên bầu trời đêm, trong mắt là một loại cảm xúc u ám không rõ ràng, chắc chắn không phải là cảm xúc thoả mãn mà nam tử bình thường sau khi xong việc nên có.
Liễu Cầm tuy cảm thấy hắn dừng lại trong một khoảng thời gian rất lâu, nhưng trên thực tế hắn chỉ dừng chân trong một cái chớp mắt liền tiếp tục đi ra phía ngoài, cùng với đám cận vệ, rời khỏi toà nhà.
Lúc Liễu Cầm đi đến cửa, mới dám đánh giá bóng dáng của đối phương từ đằng xa.
Loại người như Trang Cẩm Ngu, có dạng mỹ nhân nào mà chưa từng gặp qua.
Muốn hầu hạ người như vậy, không phải chỉ có một khuôn mặt đẹp là đủ.
Chờ Trang Cẩm Ngu đi rồi, nửa canh giờ sau Liễu Cầm mới dám đi gõ cửa.
Nàng ta đợi ở trước cửa chừng một khắc thời gian, cửa được mở ra từ bên trong.
Trong phòng vẫn tối đen như mực, hỗn độn đến mức người khác không thể nhìn thấy gì.
Khương Vạn Nương đi ra, trên người vẫn là y phục lúc mới đến, thoạt nhìn cũng không có gì đáng ngại.
Ngoại trừ sắc mặt của nàng có hơi trắng bệch.
“Cô nương …” Liễu Cầm thu lại tầm mắt đang đánh giá, cong cong khoé môi nói với Khương Vạn Nương: “Thành công rồi.”
Khoé môi Khương Vạn Nương cứng nhắc kéo lên, muốn cười cũng cười không nổi.
“Trở về nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi cho tốt, sau đó đến vương phủ tìm người quản sự trong phủ của hắn nói ra yêu cầu của người cho đối phương biết là được.” Liễu Cầm nói.
Khương Vạn Nương hơi hơi gật đầu, ngay sau đó cầm lấy mũ choàng, một lần nữa đi vào trong màn tuyết.
Sau nửa đêm tuyết đã ngừng rơi, nhưng con ngõ nhỏ vẫn còn một lớp tuyết đọng lại.
Lúc Khương Vạn Nương sắp đi đến cửa nhà thì té ngã, cả người rơi vào trong tuyết.
Nàng nằm trong tuyết, một lúc lâu vẫn không nhúc nhích.
Có lẽ là vẫn chưa tỉnh, cũng có lẽ là lười cử động.
Dung muội muội của nhị phòng Khương gia thắt cổ tự vẫn, Bình tỷ tỷ của đại phòng đã gả ra ngoài bị phu gia trực tiếp đưa đến từ đường sống nốt quãng đời còn lại …
Chỉ có nàng, để sống sót … Để không phải chết trước mặt Lâm Thanh Nhuận, đã âm thầm đi giặt quần áo cho người ta, làm thuê thêu thùa cho người ta.
Lại vì cứu cha nàng, mà đi làm kỹ nữ, phận con cái, nàng còn muốn lập đền thờ cho mình ấy chứ.
Trong vòng một năm này, Khương Vạn Nương chưa từng trải sự đời, nay đã hiểu cuộc sống không chỉ gói gọn trong hai chữ trinh tiết.
Nàng chỉ biết, bầu trời của nàng đã sụp đổ rồi.
Nàng hận thấu xương tên nguỵ quân tử Lâm Thanh Nhuận ghê tởm kia.