Minh Nguyệt Chiếu Hồng Trần

Chương 7



CHƯƠNG 7

Kinh Như Phong nhẹ nhàng khoác tay lên vai hắn: “Ta chỉ hy vọng ngươi đừng lưu tâm tới những chuyện đã qua, cố gắng quý trọng bản thân là được rồi.”

§

Tiến ra đón họ là một nam tử trung niên lùn và mập, Kinh Như Phong gọi hắn là Hình quản gia. Khuôn mặt dài thượt hòa khí sinh tài, gặp ai cũng cười tươi rói như bẩm sinh đã vậy. Nhưng trong lòng Thanh Lạc rõ nhất, người trên mặt càng cười thì lòng chưa hẳn đã cười.

Lâm Tử Thông cũng không có nhà, hắn đã dẫn theo A Đoan đi huyện Chân để bàn chuyện làm ăn, cũng phải mười ngày mới về.

Kinh Như Phong chau mày: “Không phải ta cho người đưa tin, hai ngày nữa ta sẽ về đến kinh thành sao? Chẳng lẽ thiếu gia nhà ông không nhận tin à?”

Hình quản gia cười vuốt đuôi: “Nhận thì có nhận được, nhưng dù sao chuyện làm ăn buôn bán cũng không chậm trễ được ạ.”

Thanh Lạc vẫn đứng bên lắng nghe, tới đây đã nhịn hết được mà xen vào: “Vậy A Đoan đâu? Từ khi nào nó cũng đi nói chuyện làm ăn chứ?”

Hình quản gia cười: “Vị này chính là Thanh Lạc công tử sao? Tiểu nhân hữu lễ. A Đoan thiếu gia nói nhất định phải chờ công tử tới, nhưng thiếu gia chúng ta lại sợ một mình A Đoan thiếu gia ở nhà sẽ cô đơn nên nhất quyết dẫn người theo. A Đoan thiếu gia là huynh đệ ruột của công tử, y là người thế nào, không cần ta nói trong lòng công tử hiểu hơn ai hết. Về phần thiếu gia chúng ta, thực sự xin công tử thứ lỗi cho.”

Ngàn dặm xa xôi dẫn người về gặp mặt, vậy mà cả mặt mũi chủ nhân cũng không thấy đâu, ngay cả Kinh Như Phong cũng thấy hết lời để nói. Y nghĩ, dựa vào tính tình của Thanh Lạc, hắn há không làm loạn lên sao? Trộm nhìn Thanh Lạc một cái nhưng thấy thần sắc của hắn rất hờ hững, hỷ nộ đều không lộ ra.

Thanh Lạc càng như vậy Kinh Như Phong càng thấy lo lắng: “Mấy chuyện làm ăn này ta cũng không rành cho lắm, có điều Tử Thông đi khỏi lúc này ắt có nỗi khổ bất đắc dĩ…”

“Ngươi không cần giải thích, ta tự biết mình.” Thanh Lạc thản nhiên tiếp lời, “Bất qua ta chỉ là thứ ăn không ngồi rồi, có được bao nhiêu cân lượng chứ? Dĩ nhiên chuyện làm ăn phải quan trọng hơn.”

Kinh Như Phong thở dài một hơi, không biết phải khuyên bảo thế nào mới được. Về tình về lý, y cảm thấy bản thân nên nán lại với Thanh Lạc chờ biểu huynh trở về. Nhưng quả thật y có chuyện quan trọng trên người, vì liên quan đến Thanh Lạc nên đã kéo dài khá lâu, y đành nói với Hình quản gia: “Thanh Lạc công tử là khách quý, ông hãy chiếu cố hắn cho tốt, đừng để có sơ suất gì.”

Hình quản gia cúi người: “Xin biểu thiếu gia yên tâm, trước khi đi thiếu gia nhà ta đã giao phó mọi chuyện. Tiểu nhân nhất định sẽ nghe lời phân phó của thiếu gia, chiếu cố Thanh Lạc công tử hết mình.”

Nói xong hắn quay sang mỉm cười với Thanh Lạc: “Thanh Lạc công tử, phòng công tử đã chuẩn bị xong, ta sẽ cho người dẫn công tử về nghỉ ngơi ngay.”

Hắn nháy mắt ra hiệu, một nam tử dáng như nô bộc ra hành lễ với Thanh Lạc.

Kinh Như Phong thấy Thanh Lạc sắp đi với gia bộc kia thì bỗng lòng y lại không nỡ: “Ta đi lo liệu chuyện của mình trước, đợi giải quyết xong ta sẽ đến thăm ngươi.”

Thanh Lạc ngẩn người, dừng bước ngoái lại nhìn y. Đuôi mắt hắn hơi vểnh lên, đoạn dợm cười: “Ta với ngươi không thân không thích mà cũng chẳng có giao tình gì, ngươi thăm ta làm gì?”

Kinh Như Phong không ngờ hắn lại nói vậy, y ngập ngừng lên tiếng: “Mấy ngày nay chúng ta đồng hành với nhau, cũng xem như là cùng chung hoạn nạn, sao có thể nói không có giao tình chứ?”

Thanh Lạc thấy mặt y đỏ bừng lên thật sự rất ngây ngô đáng yêu, không kềm được mà mỉm cười. Cười xong hắn lại thở dài: “Chẳng qua chỉ là giao tình mong manh, dễ đến cũng dễ đi, ngươi không cần phải để trong lòng.” Dứt lời, hắn ngoảnh đầu đi trước.



Khách phòng không lớn lắm nhưng quét dọn rất tươm tất. Mặt hướng nam đối lưng hướng bắc, cửa sổ bốn phía đều mở toang. Ánh nắng tràn vào khiến lòng người cũng rạng rỡ, tâm tư nặng trĩu của Thanh Lạc lập tức thoải mái rất nhiều. Thấy gia bộc dẫn đường kia không nói câu nào hắn mới ôn tồn hỏi: “Vị đại ca này tên họ là gì ha?”

Người kia cũng không ngoảnh đầu lại: “Lâm Thuận.”

“Ra là Lâm Thuận đại ca, về sau phiền ngươi chiếu cố cho.”

Theo lý, người này phải đáp lại một câu ‘tiểu nhân nhất định sẽ tận tâm tận lực’ gì đó mới phải, vậy mà hắn không mở miệng câu nào, giống như Thanh Lạc nói chuyện với không khí chẳng bằng.

Thanh Lạc thấy có chút khó chịu, không biết tên họ Lâm này dạy bảo hạ nhân ra sao mà cư xử vô lễ thế này. Thấy Lâm Thuận sắp đi, hắn vội hỏi: “Giờ mặt mày ta đầy bụi bặm, có thể nhờ ngươi chuẩn bị chậu nước rửa mặt được không?”

Lâm Thuận dừng lại rồi bảo: “Chờ tí.” Hắn đóng cửa lại đi mất.

“Ngay cả câu ‘xin chờ’ cũng không có, đúng là giống hệt chủ tử hắn, mắt cẩu khinh miệt kẻ khác mà.” Thanh Lạc oán hận rủa một câu, quăng túi nải lên giường rồi cũng ngã ịch xuống. Đi đường mệt đừ nên chốc sau hắn đã thiếp đi.

Thức dậy thì trời đã tối đen. Thanh Lạc hơi khát nên ngồi dậy rót nước uống, vừa nhấc ấm trà lên mới phát hiện không có giọt nước nào. Mà lúc này bụng cũng bắt đầu réo.

Thanh Lạc mở cửa nhìn ra ngoài nhưng không thấy tăm hơi Lâm Thuận đâu cả. Quay lại thì cũng không thấy chậu nước đâu. Chỉ sợ từ lúc hắn ngủ tới giờ tên người hầu này không có quay lại lần nào, đúng là lười biếng quá thể mà!

Mới tới nên Thanh Lạc cũng không muốn làm um sùm. Hắn ngồi trên giường đợi hồi lâu, rốt cuộc bụng đói chịu không nổi nên lần mò ra cửa.

Mới bước ra sân đã nghe có kẻ quát: “Ngươi ra đây làm gì?”

Thanh Lạc còn đang do dự, quay lại thấy Lâm Thuận thì mừng húm: “Ngươi tới đúng lúc lắm, ta đói bụng rồi.”

Lâm Thuận liếc hắn từ trên xuống dưới xong, thốt một câu lạnh tanh: “Theo ta.”

Thanh Lạc thầm nghĩ, không phải là mang cơm tới phòng mình sao? Nhưng Lâm Thuận không quay đầu lại, cứ băng băng đi nên Thanh Lạc cũng đành ráng theo sau.

Lâm Thuận dẫn Thanh Lạc vào một tiểu viện tách biệt rồi dừng lại trước gian nhà ngói trước mặt.

Phía ngoài để đầy mấy lu nước và củi, phía trong còn thoáng bay ra mùi đồ ăn ôi thiu, rõ ràng là gian nhà bếp. Lâm Thuận nói: “Thực xin lỗi, Thanh Lạc công tử. Giờ dùng cơm đã qua rồi, trong nhà bếp chắc cũng còn chút đồ thừa, ngươi ráng vét mà ăn đi. Phải rồi, ngươi đã rành đường đi thì sau này tới giờ cơm tự tới lấy ăn đi.” Hắn trưng bộ mặt lạnh lùng ra rồi đi mất.

Thái độ như vậy làm sao lại xem Thanh Lạc là khách được, coi hắn như kẻ tới xin cơm thì hơn. Dựa theo tính tình thường ngày của Thanh Lạc thì hắn đã nháo nhào lên từ đời nào, không quậy cái Lâm gia này tan nát tuyệt không cam lòng, nhưng lần này hắn lại dằn lòng nhịn nhục.

Hắn nghĩ đến A Đoan.

Những tên này biết rõ hắn là huynh trưởng của A Đoan mà còn quá đáng vậy, chỉ sợ ngày tháng A Đoan sống trong đây cũng không tốt lành gì. Nếu mình làm loạn lên, tuy hả hê được nhất thời nhưng liên lụy tới A Đoan thì chỉ tổ làm nó khó xử — Suy cho cùng A Đoan cũng phải ở chỗ này dài lâu.

Tính tình Thanh Lạc không tốt nhưng cũng không phải là lỗ mãng không biết phải trái. Hắn vẫn còn thông suốt được mấy điều cân nhắc này. Trước mắt không thể làm cương với mấy tên này, chỉ phải nhẫn nhục tới khi A Đoan trở về, hiểu rõ tình thế rồi mới quyết định tiếp.

Hắn nuốt cơn tức xuống, đi vào bếp lục chút đồ thừa cơm nguội ăn rồi tự về nghỉ ngơi. Nuốt cơm nguội ngắt nên cái bụng không được thoải mái. Với lại trong lòng hắn tức giận nên lăn qua lăn lại trên giường cũng không ngủ được, tới khi mõ canh bốn vang lên mới thiêm thiếp được.

***

Chẳng qua mới là ngày đầu thôi mà đã vậy, tất nhiên cuộc sống về sau sẽ không dễ chịu gì.

Từ đầu tới đuôi bình trà đều rỗng không, người không có nước hỏi sao chịu đựng nổi? Nhưng lúc Thanh Lạc hỏi Lâm Thuận, đối phương lại dẫn hắn tới cạnh giếng rồi tạt một câu: “Trong giếng này có nhiều nước lắm, Thanh Lạc công tử tự gánh lên dùng đi. Nếu muốn uống nước nóng thì tới nhà bếp mà đun, đương nhiên ai cũng bề bộn công chuyện nên phải tự mà làm đi.”

Thanh Lạc chịu hết nổi: “Lâm phủ các ngươi đối đãi với khách vậy sao?”‘

Lâm Thuận giả lả cười: “Thanh Lạc công tử là huynh trưởng của A Đoan thiếu gia, theo lý thì là người một nhà. Đối với người nhà, dĩ nhiên chúng ta không cần khách khí quá mức.”

Thanh Lạc cũng cười theo: “Ngươi đã nói vậy thì ta cũng không khách khí nữa, đều là người nhà cả mà. Lâm Thuận đại ca, kỳ thật ta muốn nói lâu rồi, khuôn mặt của ngươi thiệt…”

Nói tới đây Thanh Lạc cố ý ngừng lại, sắc mặt hắn đột nhiên sầm xuống, giọng trở nên căm hận: “… làm người ta nhìn mà muốn đạp bỏ mẹ nó!”

“Ngươi…” Lâm Thuận biến sắc, phẩy tay áo đùng đùng bỏ đi.

Hắn đi rồi, nét mặt đắc thắng của Thanh Lạc cũng dần biến mất. Hắn đứng cạnh cái giếng, ngơ ngẩn ngó hồi lâu lại nhìn xuống tay mình lắc đầu: “Không chịu ở lại Cẩm Xuân viên mà cố xác lặn lội tới kinh thành để bị coi rẻ, phải  tự mó tay làm, đúng là tự mình chuốc lấy mà.”

Hắn cười một tiếng xong lại thở hắt một hơi, nắm dây thừng tự gánh nước. Ở Cẩm Xuân viên, mấy chuyện này hắn chưa từng động móng tay — Làm tiểu quan mà đôi tay vừa thô vừa xấu chẳng phải làm khách sờ cụt hứng sao? Giờ bảo làm thì thật không nổi mà. Kéo thùng nước nửa đoạn rồi nhưng không đủ sức nên thùng lại rơi tõm xuống giếng. Có lần mém nữa dây thừng cũng tụt xuống luôn.

Cực khổ lắm mới gánh được thùng nước lên, hắn mệt đừ ngồi bệt xuống cạnh giếng. Lòng bàn tay vừa đỏ vừa phồng, cánh tay nặng chịch muốn nhấc lên cũng không nổi. Trong lòng Thanh Lạc bực bội, hận không thể tức khắc lao ra khỏi đại viện Lâm gia để khỏi chịu cơn sỉ nhục này.

Nhưng lời nói của Kinh Như Phong lại vang lên bên tai:

— Ngươi không còn nhà để về nữa, trên người không cả bạc tiền, không đi kinh thành thì còn đi nơi nào được?

Còn đi nơi nào được chứ?

Bỗng nhiên Thanh Lạc có hơi nhớ Kinh Như Phong. Tuy rằng cái tên đó hơi khờ nhưng ít ra y không xem thường người khác, không có ngoài mặt vồ vập mà trong lòng lại khinh miệt. Chỉ có mấy ngày ở bên Kinh Như Phong Thanh Lạc mới thấy tự do thoải mái, mới có thể quên mình là một tiểu quan, xem mình cũng như một con người bình thường.

Lúc chia tay, Kinh Như Phong đã nói muốn tới thăm mình. Y đến thật sao? Chắc là không đâu. Về tới kinh thành rồi y lại là thiếu gia giàu có, nói không chừng bước một bước vào cửa nhà đã quăng câu “bạn đồng hành” mất rồi. Có lẽ ngày nào đó y tới thăm Lâm Tử Thông và A Đoan, ngẫu nhiên gặp mình thì nhận ra, theo lễ gật đầu một cái. Không hơn không kém.

Đã có biết bao kẻ gối đầu cạnh bên nhu tình mật ý, thề non hẹn biển đủ đường, chớp mắt quay đi đã làm mặt xa lạ. Vậy cũng tốt.

Con người không cần ôm lắm hy vọng làm gì. Cứ vậy sẽ không phải thất vọng.

Thanh Lạc phủi quần áo đứng lên, loạng choạng xách thùng nước mới gánh lết về phòng.

Không ai đưa cơm phải tự xuống bếp mà lấy; nếu tới trễ thì cả rau thừa cũng hết, đành phải vét chút nước cải chan với cơm.

Không có nước nên phải tự gánh lấy, gánh xong còn phải tự đun; mà phải ráng canh sao lúc không có ai, bằng không còn bị người ta khinh bỉ ra mặt.

Trong căn nhà lớn thế này, ngoại trừ Lâm Thuận ra thì không ai chủ động nói chuyện với Thanh Lạc. Trong mắt bọn họ, Thanh Lạc giống như kẻ tàng hình vậy. Còn cái tên Hình quản gia kia thì từ hôm đó đến nay không có lộ mặt.

Ăn uống không có người lo thì dĩ nhiên phải tự giặt lấy quần áo. Bữa nay Thanh Lạc đang giặt đồ cạnh giếng thì đột nhiên mấy bộ đồ cũ bay cái vèo tới cạnh hắn.

Thanh Lạc ngừng tay, lạnh lùng nhìn Lâm Thuận.

Lâm Thuận nói: “Phiền Thanh Lạc công tử giặt hộ mấy bộ đồ dơ này với.”

Thanh Lạc đáp trả: “Không phải trong phủ các ngươi nhiều hạ nhân lắm sao? Sao bắt ta phải giặt?”

“Người thì không thiếu thật, nhưng ai cũng bận rộn hết rồi.”

“Không phải chứ?” Thanh Lạc nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Ta thấy ngươi cũng nhàn hạ lắm, chẳng lẽ ngươi không phải người sao?”

Lại bị Thanh Lạc cay độc cho một cú, Lâm Thuận không nhịn được nữa: “Ngươi bất quá chỉ là thứ ăn không ngồi rồi, ngang ngược cái gì hả?”

“Ngươi bất quá cũng là thứ hạ nhân, hung hăng cái gì chứ?”

“Ngươi…” Lâm Thuận là tâm phúc của Hình quản gia, trong số hạ nhân của Lâm phủ hắn có địa vị rất cao. Ngày thường hắn cũng quen tác oai tác oái, giờ còn theo thói muốn giơ tay đánh người.

Thanh Lạc cười khẩy tiếng rồi chườn mặt ra: “Ngươi muốn đánh ta à? Ta là huynh trưởng của A Đoan, để coi cái tát này là đánh vào mặt ta hay vào mặt A Đoan đây?”

Quả nhiên Lâm Thuận có hơi khiếp đảm mà rụt tay trở về.

“Mau dẫn ta đi gặp Hình quản gia.”

Lâm Thuận lắp ba lắp bắp: “Hình quản gia không có gặp ngươi đâu.”

Thanh Lạc nhấc chân đạp lật thùng nước. Thùng nước tràn ra dội ướt nhẹp ống quần và giày của Lâm Thuận làm hắn quýnh quáng lùi về sau. Thanh Lạc gằn từng tiếng một: “Ta muốn gặp Hình quản gia!”



Hình quản gia chính là kẻ gặp người hay thú cũng cười vô hại, nhưng Thanh Lạc tin chắc Lâm Thuận đã tấu hết những chuyện xấu của mình ra hết, nói không chừng còn làm mặt thảm thiết mà kể nữa kìa. Nghĩ vậy, trong lòng Thanh Lạc cười khẩy một cái.

Lâm Thuận vô lễ với mình hiển nhiên là nghe tên Hình quản gia kia bày mưu. Vậy còn tên Hình quản gia? Hắn nghe ai bày mưu chứ?

A Đoan sao? Đánh chết nó cũng không có lá gan này. Vậy là ai? Bỗng nhiên Thanh Lạc không dám nghĩ tiếp.

“Thanh Lạc công tử, mấy ngày nay có khỏe không vậy?”

“Khỏe lắm. Chưa đói chết cũng chưa khát chết đâu.”

Hình quản gia tủm tỉm cười: “Vậy thì tốt. Không biết Thanh Lạc công tử tìm tiểu nhân có gì phân phó?”

“Ta muốn hỏi chút chuyện thôi, ngươi an bài Lâm Thuận là tới hầu hạ ta hay muốn ta hầu hạ hắn?”

“Dĩ nhiên là hắn đến hầu hạ Thanh Lạc công tử rồi.”

“Một khi đã vậy, tại sao áo quần dơ của hắn ta cũng phải giặt là làm sao?”

“A, ra là vậy.” Hình quản gia ngộ ra, “Tên Lâm Thuận sao kỳ cục vậy chứ? Bất quá, nếu Thanh Lạc công tử có ở không thì giặt phụ một tay cũng không hề gì, đỡ cho mọi người hiểu lầm công tử là kẻ ăn không ngồi rồi.”

Thanh Lạc lạnh lùng lên tiếng: “Đây là phép tắc của Lâm phủ sao?”

“Không sai, nếu Thanh Lạc công tử ở không quen thì có thể bỏ đi, chúng ta quyết không ngăn cản.”

Rốt cuộc Thanh Lạc cũng hiểu tất cả là muốn bức mình đi. Chẳng trách sao Lâm Tử Thông bàn chuyện làm ăn mà muốn dẫn A Đoan theo. Không có A Đoan thì bọn chúng mới giở trò được.

Lâm Tử Thông ơi là Lâm Tử Thông, hóa ra ngươi cũng có mức nhẫn nại này đó!

Nếu đổi lại là người khác, nói không chừng bị nói kích vậy đã đi mất đất rồi. Nhưng “lão cha” đã từng đánh giá Thanh Lạc là thứ ương ngạnh chậm tiêu. Bởi vì vĩnh viễn hắn cũng không biết học khôn ra, vĩnh viễn chỉ dựa vào tính mình mà mò mẫm.

Giờ cơn tức giận nén trong lòng Thanh Lạc sôi sục muốn trào ra. Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, ngươi càng muốn bức ta thì ta càng không đi, để ta chống mắt coi ngươi khó dễ ta thế nào đây!

“Thế nào hả, Thanh Lạc công tử?”

Thanh Lạc nặn ra một nụ cười: “Giúp một tay cũng có phải chuyện to tát gì, chỉ ngại chân tay ta vụng về làm không xong thôi.”

“Không sao, làm riết sẽ quen mà. Chẳng phải lúc A Đoan thiếu gia ở cạnh ngươi cũng làm hết mọi chuyện đó sao? Y cũng đâu có sinh ra là rành đâu.”

Trong lòng hắn đầy căm phẫn, muốn mỉm cười nhưng cơn ghen tuông lại xộc nồng chóp mũi. Hắn mau mắn ngước mắt lên, hít một hơi thật sâu vào.

“Thanh Lạc công tử nhìn gì vậy?”

“Ta đang nhìn ông trời.” Thanh Lạc buông một câu lạnh tanh, “Coi xem ổng có mắt hay không?”

Hình quản gia mỉm cười: “Dĩ nhiên là ông trời có mắt rồi, bằng không sao Thanh Lạc công tử lại tới nơi này chứ?”

“Nói phải lắm.” Thanh Lạc ưỡn cao ngực, ngẩng mặt lên cười lại: “Rất là phải, để ổng mở to mắt ra nhìn cho kỹ đi.”

***

Nếu đã nói trắng ra rồi thì cũng không cần úp mở làm gì. Càng ngày Hình quản gia càng hà khắc đối với Thanh Lạc, ngang nhiên sai bảo hắn như hạ nhân.

Nếu đổi lại là người nuốt giận ăn nhờ ở đậu thì cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhục. Nhưng, Thanh Lạc không phải là hạng người bấm bụng xuôi tay.

Đưa quần áo hắn giặt, giặt xong cũng chỉ có nước làm giẻ lau là vừa, rách te tua thì còn mặc nỗi gì; bảo hắn nhóm lửa, hắn bản lĩnh tới độ đốt trụi cả gian bếp; kêu hắn chẻ củi, cách một canh giờ tới xem thì hắn đang hóng gió dưới bóng râm, đống củi chẻ kia đều bị quăng vào lu hết. Hỏi hắn thì hắn bảo ngâm cho rã rồi mới đem chẻ — Ngâm mềm chẻ nó dễ.

Củi ướt nhẹp thì xài cái nỗi gì? Đêm đó nhà bếp thiếu điều là tắt lửa luôn.

Gây họa lớn vậy mà Thanh Lạc vẫn rất hồn nhiên vô tội: “Ta đã nói trước giờ ta chưa từng làm qua mấy chuyện này, các ngươi một mực muốn ta làm thì cũng đừng có đi trách ta.”

Lâm Thuận tức tới sôi bọt mép, thân phận tên Thanh Lạc ngang ngạnh này đặc thù, không thể tùy tiện đánh mắng được, bản thân nôn mửa suýt đã nội thương rồi. Hắn nén nhịn xuống: “Được lắm, chắc gánh nước thì ngươi biết hả? Mau đi thay lu nước ngâm củi kia đi. Đừng nói ta không nhắc ngươi, tay chân làm mau lẹ chút, trước giờ đồ ăn trong bếp không có dư lâu, chậm chân thì không còn miếng nào đâu.”

Ý bảo là không gánh đầy nước thì sẽ không có cơm mà ăn.

Thanh Lạc trông lu nước cao tới ngực rồi lại nhìn xuống tay mình, suy nghĩ một hồi, hắn vẫn nghe lời đi xách nước.

Gánh mới có mấy thùng, lu nước còn chưa đầy phân nửa mà hai tay Thanh Lạc đã rã rời, mình mẩy túa mồ hôi như tắm, cả người rích chịch rất khó chịu. Hắn ngừng tay ngồi nghỉ mệt trên bậc thang.

Chỉ nghe “meo” một tiếng, đoạn một con mèo nhảy từ nóc nhà xuống. Nó thấy hắn mà cũng không sợ, ngửi ngửi mấy hồi rồi đi tới lu nước vểnh đuôi lên, cả người run lên rồi bắn một tia nước ra.

Thì ra là vậy. Thanh Lạc tủm tỉm cười, bất chợt trong đầu lóe sáng, hắn đi qua ẵm con mèo ngắm ngay vào lu nước mà cười: “Để tìm chỗ tốt cho ngươi.”

“Ngươi làm gì đó?”

Một tiếng la phía sau truyền tới làm Thanh Lạc hoảng hốt, hắn buông tay ra làm con mèo xấu số cắm đầu xuống lu. Thanh Lạc cuống cuồng bồng nó lên rồi trả lời: “Ta đang tập cho con mèo này biết bơi.”

Lâm Thuận cười gằn một cái: “Trong lu cũng bơi được à?”

Thanh Lạc nói: “Nếu có sông hồ thì sẽ học mau hơn, tiếc là chỗ này không có.”

Lâm Thuận tức tới run người: “Nếu Thanh Lạc công tử nhàn hạ tới vậy, ta thấy ăn cơm hay không cũng không quan trọng gì. Để ta dặn nhà bếp mấy ngày tới không cần chuẩn bị đồ ăn cho ngươi.”

Hiển nhiên Lâm Thuận muốn đánh phủ đầu Thanh Lạc một chút, trừ phi hắn chịu cúi đầu, bằng không thì chỉ có nước đói rã thôi. Thanh Lạc nhẩm tính trong bụng, năm đó “lão cha” bỏ đói hắn, hắn chịu được tối đa là năm ngày. Bất quá tên Lâm Thuận này khẳng định không có gan bỏ đói hắn lâu, nhiều nhất cũng ba bốn ngày là cùng. Muốn hắn cúi đầu trước cái thứ hạ nhân ác ôn này thì có mà mơ đi.

***

Ngày đầu tiên, không hề gì. Nhưng tới tối thì bụng réo ngủ không được. Thanh Lạc dứt khoát xách chậu rửa mặt chạy ra sân hát cho khuây khỏa.

Khúc ca chính là điệu trống hoa nổi danh kết hợp với đánh nhịp thắt lưng rất náo nhiệt. Chốc sau, mấy người trong sân bị thu hút chạy ra xem, trên người chỉ khoác độc lớp áo.

Có mấy gia nô bị phá đám mộng đẹp thì nghiến răng nghiến lợi muốn lôi hắn đi, thế nhưng đều bị Hình quản gia ngăn cản. Hình quản gia cười khẩy một tiếng: “Cứ để hắn làm ồn đi, coi hai ngày nữa hắn còn hơi sức hay không?”

Quả nhiên, tối hôm trước quậy quá mức nên hôm sau hắn xuống giường đã thấy hơi loạng choạng. Tới đêm thứ ba thì hai mắt Thanh Lạc thâm quầng, gần như nhướn mi hết nổi.

Hắn nghĩ tới nhà bếp.

Đêm hôm khuya khoắt không ai trong nhà bếp, có lẽ có thể mò tới tìm chút màn thầu hay đồ ăn cặn gì đó. Thanh Lạc nhẹ nhàng mở cửa, lén lút mò ra.

Hắn thọc tay vào ***g hấp, hy vọng còn chút màn thầu sót lại —

Ngay lúc này, căn phòng đột nhiên sáng đèn.

“Ta biết ngươi nhất định sẽ mò tới mà.” Ngoài cửa có người đang cầm đèn.

Thanh Lạc chậm rãi đứng lên, thấy rõ mặt người bước tới mới cười khẩy một cái: “Đây chẳng phải là Lộ sư phó sao? Sao nửa đêm chạy tới nhà bếp chi vậy? Không lẽ tính làm chuyện lén lút không muốn người ta thấy à?”

“Ta còn chưa hỏi ngươi mà ngươi dám trả treo trước rồi.” Tên kia cười cười, cái mặt ục ịch lộ ra cái má lúm đồng tiền. Hắn họ Lộ, là đầu bếp ở chỗ này, ai gặp hắn cũng gọi là “Lộ sư phó,” mấy người khuân vác thì kêu hắn là “Lộ đầu bếp.” “Chỉ cần ta la lên một tiếng thì coi ngươi ăn nói ra sao đây?”

Thanh Lạc biến sắc.

Lộ đầu bếp đi tới gần hắn, thấp giọng nói: “Muốn ta không gọi người tới cũng được, để coi ngươi có chịu nghe lời hay không?”

Thanh Lạc ngẩn ngơ nhìn mặt hắn. Chỉ thấy ngọn đèn dầu chiếu đỏ bộ mặt béo ú của Lộ đầu bếp, đôi mắt ti hí lộ ra cơn ham hừng hực.

Ánh mắt thế này Thanh Lạc rất quen thuộc. Phần lớn những tên khách trong Cẩm Xuân viên đều như vậy.

Trong lòng Thanh Lạc chấn động, cảm thấy hơi thở đối phương hà lên mặt thì vội vàng đẩy tên đầu bếp ra, “Ngươi làm gì đó?”

Lộ đầu bếp phun phì phì: “Làm bộ làm tịch cái gì. Ngươi xuất thân từ kỹ viện chứ gì? Ta biết hết rồi.”

Cơn kinh hoàng của Thanh Lạc không phải là thường. Biết rõ thân thế của hắn chỉ có Lâm Tử Thông và Kinh Như Phong, hai người này vì A Đoan nên quyết sẽ không hé môi, vậy làm sao tên Lộ đầu bếp lại biết được?

Tên Lộ đầu bếp thấy vẻ mặt kinh hoàng bán tín bán nghi của hắn thì cười phá lên: “Khà khà, lão tử chính là khách quen của mấy chỗ trăng gió. Ngày đầu ngươi bước vào đã lộ ra chất phong trần, ta đã biết ngươi là thứ *** rồi!”

Thanh Lạc ngớ người, giờ hắn mới cay đắng biết rằng kiếp sống hoan trường đã ấn dấu trên người mình, muốn xóa cũng xóa không được. Hắn thấy Lộ đầu bếp mồm miệng chảy dãi thì vội bảo: “Ta không còn làm nghề này nữa, ngươi tìm lộn người rồi.”

Lộ đầu bếp cười lạnh tanh: “Thứ ‘***’ trong xướng quán trước giờ hoàn lương thì gọi là ‘*** hoàn lương,’ thể nào cũng là thứ ***, bộ thực nghĩ người ta coi ngươi là người sao? Ta khinh! Mùi hôi trên người ngươi tẩy được à? Giống như con gà ta đặt lên thớt, nấu nướng trang hoàng xong ra món ‘bách điểu triêu phượng’ thì nó thành phượng hoàng thật sao? Xương cốt bên trong vẫn là gà, vẫn là làm cho người ta ăn thôi!”

Trong lòng Thanh Lạc chấn động, tuy so sánh của tên đầu bếp không ra gì nhưng lại đâm trúng chỗ đau của hắn.

Lộ đầu bếp thấy Thanh Lạc hồn phách tán loạn thì đánh bạo vuốt ve bàn tay hắn: “Lần đầu thấy hai bàn tay vừa trắng vừa mềm này ta đã nhột nhạt trong lòng, chỉ hận không sờ cho đã thôi.”

Thanh Lạc kinh sợ muốn giằng tay ra nhưng bị tên kia níu quá chặt: “Ngươi ở với ta một đêm thì muốn lấy món gì trong bếp cũng được, ta cam đoan sẽ giấu Hình quản gia giúp ngươi. Ngươi còn do dự cái gì? Trước kia ngươi mua vui cho kẻ khác nói trắng ra cũng vì miếng cơm, bây giờ lấy ta thì cũng là muốn no bụng, có khác biệt gì đâu?”

Lộ đầu bếp thấy sức chống cự của Thanh Lạc đang dần yếu ớt, biết tỏng hắn đã bị mình thuyết phục thì mừng húm trong lòng. Hắn sán lại đè Thanh Lạc xuống đất, hai tay cuống cuồng cởi thắt lưng của Thanh Lạc.

Tên Lộ đầu bếp này đã lún sâu vào nam sắc, mỗi tháng tới lúc lãnh tiền công đều hiếu kính hết cho tướng công quán. Gần đây hắn eo hẹp nên chưa đi chuyến nào, trong người cứ rạo rực mãi. Giờ hắn cảm nhận thân mình mềm mại mỏng manh bên dưới thì chỉ hận không thể lập tức lột sạch hắn để mây mưa một trận.

Đang lúc mê mẩn đắm đuối thì bỗng có cái gì đó quất vào mông làm hắn đau tới nhảy dựng: “Kẻ nào đó?”

Sực nghĩ không lẽ có người nhìn lén, nói không chừng là người hầu trong phủ cũng nên làm Lộ đầu bếp sợ tới toát mồ hôi lạnh, dục hỏa gì cũng tiêu tan. Hắn bất chấp đang cởi áo quần phân nửa liền kéo quần lên chạy mất.

Thanh Lạc cũng kinh hãi, luống cuống sửa sang áo quần lại mà quát: “Tên nào lén lút đó?”

“Lén lút là các ngươi mới phải chứ?” Cửa phòng lại mở ra, sắc mặt Kinh Như Phong xanh xám đứng bên ngoài.

Thanh Lạc ngớ cả người: “Sao ngươi lại ở đây?”

Kinh Như Phong nào có tâm tình trả lời hắn: “Ta hỏi ngươi, tại sao phải làm chuyện này?”

“Chuyện gì chứ?” Thanh Lạc vừa hỏi đã hiểu ngay. Hắn nhìn cơn tức giận trong mắt Kinh Như Phong thì trong lòng chớm nguội lạnh, sự vui mừng khi gặp nhau lại đã bị quăng lên chín tầng mây.

Cũng được, chuyện gì đến cũng phải đến, để y hiểu được mình là hạng người ra sao cũng tốt, đỡ khỏi lưu luyến. Hai tay hắn nhàn tản chỉnh trang quần áo, thản nhiên bảo: “Ta đói bụng.”

“Đói bụng thì làm… làm chuyện này sao?” Hiển nhiên Kinh Như Phong không thể hiểu.

“Làm chuyện này là chuyện chứ? Sao ngươi không nói rõ ra đi.” Thanh Lạc lạnh lùng cười, “Là lên giường với nam nhân chứ gì? Có cái gì mà không nói được. Ngươi đã quên ta xuất thân ra sao à? Trước kia ta vì bạc mà lên giường với nam nhân, bây giờ vì chút cơm lên giường với nam nhân cũng có khác gì đâu. Việc gì ngươi phải ngạc nhiên?”

“Nhưng… nhưng ngươi đã không còn là tiểu quan trong kỹ viện nữa!”

“Phải, là ‘tiểu quan đã chuộc thân,’ ‘từng là tiểu quan.’ Nói cách nào thì trong mắt người khác vẫn không bỏ được hai chữ tiểu quan.” Lúc nói lời này, trong miệng hắn đắng ngắt, hận không thể đào chôn đốt cháy thân thể này rồi bưng mặt làm ngơ.

“Tới giờ ta chưa khi nào xem ngươi là tiểu quan cả!” Kinh Như Phong ngập ngừng, đoạn nhẹ giọng nói: “Ta xem ngươi như… bằng hữu vậy…”

Thanh Lạc chấn động, kinh ngạc mà nhìn y.

Chỉ thấy sắc mặt Kinh Như Phong ảm đạm: “Hiện tại xem ra ta đã nhìn lầm người rồi!”

Thanh Lạc lại giật nảy mình, nhìn Kinh Như Phong chớp nhoáng đi mất mà trong lòng lẫn lộn đủ tư vị. Hồi lâu sau hắn mới lẩm bẩm: “Ta cũng muốn làm bằng hữu của ngươi. Đáng tiếc ta không trèo cao được vậy.”

Lại ngồi thẫn một hồi lâu, Thanh Lạc mới đứng dậy. Bỗng nhiên cửa mở ra, một người tiến vào. Hắn chỉ mẩm là Kinh Như Phong đi rồi quay lại, lòng đột nhiên sung sướng nhưng rất nhanh đã thất vọng phát hiện ra, đi mà quay về không phải là Kinh Như Phong mà là tên Lộ đầu bếp.

Hóa ra, sau khi tên Lộ đầu bếp chạy đi thì thầm nghĩ, vịt đã tới tay mà còn bay mất thì không cam lòng chút nào. Nhớ tới dáng dấp của Thanh lạc thì lòng hắn lại nhột nhạt một trận, dục vọng bốc ngút trời nên lại chạy trở về.

“Vừa nãy là ai vậy?”

Thanh Lạc nói: “Làm gì có người nào chứ, là ngươi gặp quỷ thì có.”

“Vậy sao?” Lộ đầu bếp bán tín bán nghi, rốt cuộc chống cự không lại cơn ham muốn, sấn tới ôm chồm lấy Thanh Lạc, “Chúng ta tiếp tục đi.”

Thanh Lạc nhìn gương mặt núc ních của hắn sán lại thì bóng dáng Kinh Như Phong lại nháng lên trước mắt, hắn vội đẩy tên Lộ đầu bếp ra.

Lộ đầu bếp sa sầm mặt: “Ngươi đổi ý à? Ngươi nghĩ cho kỹ đi, nếu không có ta thì ngươi không chỉ đói có vài ngày thôi đâu.”

Thanh Lạc mỉm cười quyến rũ, đưa tay vòng lên cổ hắn.

“Vậy mới đúng chứ.” Lộ đầu bếp cười híp mắt, ngả tới trước chờ giai nhân ngả vào. Nào ngờ đột nhiên hai lỗ tai hắn căng ra, nhưng là bị kéo căng tới rách một mảng.

Hắn đau tới độ rống lên thảm thiết, nhưng cơn thê thảm còn ở đằng sau — Thanh Lạc còn thụi mạnh vào bụng dưới hắn. Sau đó, trước khi tên đầu bếp kịp tri hô tiếng nào Thanh Lạc đã bịt miệng hắn lại: “Đừng có la, coi chừng người ta biết chuyện xấu của ngươi. Hừ, dám thừa cơ lợi dụng ta, ở đó nếm mùi đau khổ đi.”

Dứt lời, hắn cười một tiếng rồi bật dậy đi khỏi, để lại tên Lộ đầu bếp lăn lộn trên đất.

***

Trong lòng như mở toang được cửa sổ, cảm thấy thoáng mát rất nhiều, nhưng bụng vẫn còn đói tới hoa mắt. Thanh Lạc nhắm mắt lại, bắt đầu tưởng tượng mỹ thực đã từng ăn qua: nào là vịt béo bát bửu, ba ba chưng, móng hoa thơm cay, cá lô ướp hoa cúc, còn có vịt giòn nữa…

A? Là ảo giác sao? Thế nào mà hắn lại ngửi được mùi thơm của vịt chứ?

Thanh Lạc mở mắt ra thì thấy một con vịt nướng da giòn rộm, mùi thơm phưng phức xộc vào mũi làm người ta chỉ biết chảy nước miếng.

Vịt nướng dùng giấy dầu bao lại. Giấy dầu ở trong tay của Kinh Như Phong. Kinh Như Phong đang đứng trước giường.

Thanh Lạc giật bắn mình ngồi dậy.

Thần sắc Kinh Như Phong băng lãnh, ấn con vịt vào tay hắn bảo: “Ăn hết đi.”

Thanh Lạc nhìn y rồi lại nhìn con vịt giòn rộm trong tay, đoạn hắn ngấu nghiến gặm ăn. Chỉ chốc sau, chân vịt đã thành chân xương mà thân vịt cũng ra thân xương.

Kinh Như Phong đã quyết tâm không để ý đến hắn, lúc này lại không kềm lòng được, y cất tiếng hỏi: “Ngươi không ăn cơm mấy ngày rồi hả?”

“Ba ngày.”

“Ba ngày? Sao lại không ăn?”

Thanh Lạc lườm y một cái: “Người ta không cho thì kêu ta sao ăn đây?”

“Sao bọn họ không cho ngươi ăn?”

“Vì ta không chịu làm việc.”

Kinh Như Phong càng nghe càng thấy hồ đồ: “Ngươi là khách, làm việc gì chứ?”

Thanh Lạc ném khúc xương xuống, liếm láp ngón tay trả lời: “Chính là chẻ củi, gánh nước, giặt quần áo vậy đó.”

“Là ai bảo ngươi làm mấy chuyện này? Hình quản gia à? Sao ông ta dám đối xử với ngươi như vậy? Chẳng lẽ không sợ biểu huynh ta về sao?”

Thanh Lạc thản nhiên nói: “Không có dặn dò của biểu huynh ngươi thì e bọn chúng không có lá gan này đâu.”

Kinh Như Phong vẫn không rõ: “Tại sao Tử Thông lại đối xử với ngươi như vậy?”

Thanh Lạc rũ mi mắt, hung hăng gặm cổ con vịt một cái: “Biểu huynh ngươi thực rất ghét ta, có gì mà ngạc nhiên chứ?”

Kinh Như Phong khẽ gật đầu: “Chẳng trách. Ta làm xong việc thì quay về nói muốn thăm ngươi một chút, vậy mà Hình quản gia lại tìm đủ mọi cách thoái thác ta.”

Thanh Lạc cười khẩy: “Mấy chuyện này đương nhiên bọn chúng không muốn cho người ngoài biết rồi.”

“Phải.” Kinh Như Phong tiếp lời: “Ta cũng cảm thấy lời nói bọn họ có chút mập mờ nên mới thừa dịp đêm khuya đi xem xét, không nghĩ… không nghĩ sẽ thấy ngươi…”

Thanh Lạc ngừng nhai, thấp giọng bảo: “Ta tưởng ngươi sẽ không quay lại nữa.”

Kinh Như Phong nói: “Thật ra ta tức giận lắm, cảm thấy tật xấu của ngươi đến chết cũng không bỏ được, bản thân đã nhìn lầm người rồi.” Nhưng hình bóng Thanh Lạc trong những tình huống khi ở bên nhau cứ từng chút hiện ra, Thanh Lạc khó chịu bẳn tính, Thanh Lạc quật cường, Thanh Lạc kiêu ngạo, Thanh Lạc thiện lương, Thanh Lạc hào hiệp, cách nào cũng không thể gộp ấn tượng hôm nay và hắn làm một được.

Sau đó y bình tĩnh lại thì phát hiện rất nhiều điểm nghi vấn: Thanh Lạc làm khách ở Lâm phủ, tại sao lại vì đói mà mặc tên đầu bếp muốn làm gì thì làm? Hình quản gia đã nói hắn sẽ chiếu cố Thanh Lạc thật tốt thì sao Thanh Lạc lại đói được? Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng y quyết định quay về hỏi cho rõ.

“May mà ta trở lại, bằng không đã hiểu lầm ngươi rồi.”

Thanh Lạc suy nghĩ chốc, khẽ lên tiếng: “Ngươi không có hiểu lầm. Nếu không phải ngươi xuất hiện đúng lúc thì ta đã ăn nằm với tên đầu bếp kia rồi.”

Kinh Như Phong nhẹ nhàng khoác tay lên vai hắn: “Ta chỉ hy vọng ngươi đừng lưu tâm tới những chuyện đã qua, cố gắng quý trọng bản thân là được rồi.”

Thanh Lạc nhìn y, tựa như thấy được chút ấm áp từ đôi mắt y khiến hắn cũng ấm lòng theo.

Lát sau, Kinh Như Phong khẽ bật cười: “Ta vẫn lấy làm lạ, với tính tình của ngươi mà đến giờ còn không chịu bỏ đi.”

Thanh Lạc cười lạnh: “Ta đi rồi chẳng phải theo ý bọn chúng sao? Hơn nữa, đi rồi thì khó mà về lại được.”

Kinh Như Phong nghĩ thầm, không phải ngươi đã tính sẽ đi xa mà sao lúc này lại không nỡ vậy? Y chỉ nghe Thanh Lạc hỏi: “Ngươi nói Lâm Tử Thông đối xử rất tốt với A Đoan, không phải là gạt ta đó chứ?”

“Đương nhiên không phải.” Kinh Như Phong thoáng rúng động, nhớ đến lời hai người nói trước cửa Lâm phủ thì bỗng chốc hiểu ra: “Ra ngươi vì lo lắng cho A Đoan mới kiên quyết không đi.”

Thanh Lạc thở dài, cười khổ sở: “Ta làm gì tốt tới độ đó? Kẹt nỗi đã tới đây rồi thì nhìn một cái hẵng đi cũng được.” Khuôn mặt hắn lộ ra chút hoài niệm nhàn nhạt, gần như là lóe lên rồi vụt tắt ngay.

Kinh Như Phong trầm ngâm nói: “Bọn họ đã có ý đuổi ngươi thì sợ ngươi trụ không nổi tới khi A Đoan trở về. Chi bằng như vậy đi, ngươi đến chỗ của ta ở trước, rồi ta sẽ dẫn ngươi đi tìm Tử Thông hỏi cho rõ ràng.”

Thanh Lạc nhìn y: “Nhà của ngươi?”

“Phụ mẫu của ta qua đời sớm, di mẫu đối với ta như thân sinh vậy. Từ sau khi ta xuống núi thì đã ở nhà của người. Ngươi là bằng hữu của ta thì di mẫu nhất định sẽ rất vui mừng.”

Thanh Lạc nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Ngươi thật sự không giúp biểu huynh ngươi mà lại đi giúp ta sao?”

“Lần này huynh ấy thật sự quá đáng rồi.”

Thanh Lạc bật cười: “Được rồi, ta sẽ không đi đâu hết mà cứ bám dính chỗ này. Cái đám chó cậy thế chủ kia ỷ thế mới hành hạ ta khổ sở vậy, phải trị bọn chúng một trận mới hả được cơn hận, có điều cần sự hỗ trợ của ngươi mới được.”

“Hỗ trợ thế nào?”

Thanh Lạc chớp mắt, mỉm cười bảo: “Đưa tai lại đây.”

***

Tiếng vó ngựa dồn vang nện trên đường phá tan bầu không khí tĩnh lặng của ngõ nhỏ — Khoảng giữa trưa, một chiếc xe ngựa từ đầu con phố bên kia chạy vụt qua rồi dừng lại trước đại môn khép kín của Lâm phủ.

Người đánh xe nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, đoạn bước tới gõ cửa.

Giống như đang trông tiếng gõ này mà vừa gõ thì cửa đã mở toang ra. Hình quản gia lê cái thân mập mạp ra đón. Trông vẻ mặt ông ta như nhận được đại xá, giống như chạy trốn khỏi tử lao nha môn chứ không phải đại viện Lâm gia.

“Thiếu gia, cậu trở về rồi! Thật giết chết ta mà, cậu không biết hắn…”

Lâm Tử Thông đỡ A Đoan xuống ngựa, nghe vậy thì trừng mắt Hình quản gia một cái làm hắn im bặt.

A Đoan nói: “Tử Thông, chúng ta vội vã trở về vậy có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Lâm Tử Thông dịu dàng trả lời: “Đệ đừng lo quá, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Lên đường suốt đêm huynh thấy đệ cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đi.”

Hắn đưa mắt nhìn tên gia đinh đứng sau Hình quản gia, tên gia đinh vội lật đật dẫn A Đoan đi nghỉ ngơi.

Xác định A Đoan đã đi khỏi không nghe được gì, Lâm Tử Thông mới cau mày mắng: “Chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, không biết ta nuôi các ngươi làm gì nữa?”

Hình quản gia không dám phản bác mà cứ dạ lia lịa.

“Giờ hắn đâu rồi?”

“Ở khách phòng trong đông viện ạ.”

Lâm Tử Thông đẩy Hình quản gia ra rồi đi trước. Hình quản gia tất tả chạy theo sau.

Đi một mạch tới đông viện, Lâm Tử Thông chỉ thấy Lâm Thuận đứng ngoài canh cửa. Vốn bộ mặt Lâm Thuận lúc nào cũng hớn hở vậy mà giờ hoàn toàn thành ra khổ qua đắng ngắt. Hắn nhác thấy Lâm Tử Thông thì vừa mừng lại vừa sợ.

Lâm Tử Thông cũng không ngó ngàng gì hắn, tự mở cửa ra đi vào.

Có lẽ vì sợ gió nên cửa sổ bốn phía đều đóng chặt, ánh nắng không lọt vào phòng nên chỉ thấy một thân ảnh nằm trên giường.

Lân Tử Thông bước đến gần, thấy hai mắt người nọ nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch hết sức tiều tụy thì chau mày. Đưa tay thăm thử hơi thở thì thấy người kia thở lúc có lúc không, rất là yếu ớt. Hắn khẽ gọi: “Thanh Lạc?”

Người nằm trên giường vẫn bất động như không nghe thấy gì.

Lâm Tử Thông quay đầu hỏi Hình quản gia: “Mấy ngày rồi?”

“Thưa… tới bữa nay là ngày thứ bảy… đã bảy ngày rồi.” Hình quản gia vừa lau mồ hôi vừa trả lời.

Lâm Tử Thông nổi giận: “Bảy ngày? Tại sao giờ mới nói cho ta biết? Nếu người này không ăn không uống gì thì sao sống quá bảy ngày được? Các ngươi cố tình cho hắn chết đói thật sao?”

Lâm Thuận đứng ngoài nghe thiếu gia tức giận vậy thì sợ run bắn lên, mắt khẩn trương ngó lấm lét. Lâm Tử Thông nạt lớn: “Còn nhìn cái gì? Không mau mời đại phu tới đi!”

Lâm Thuận sực tỉnh cuống quít chạy đi.

Hình quản gia thấy thiếu gia nhà mình giận tới tái mét thì vừa kinh hoàng vừa lo sợ nhưng cũng thấy hơi ấm ức, ráng lấy can đảm biện minh: “Tiểu nhân cũng không phải cố ý bỏ đói hắn, chỉ là chút cảnh cáo thôi, tính cho hắn thua trước, tốt nhất là bức hắn đi cho khuất mắt — Không phải trước khi đi, thiếu gia đã phân phó tiểu nhân như vậy sao?”

Lâm Tử Thông hừ một tiếng: “Ngươi bức hắn đi rồi chưa?”

Hình quản gia lại lau mồ hôi. Vừa thấy tên Thanh Lạc kia là biết dạng không chịu cực khổ nổi, hắn ước chừng không cho ăn cơm vài ngày chắc chắn sẽ khiến tên đó phất tay áo bỏ đi. Nhưng cỡ nào cũng không ngờ tính tình Thanh Lạc lại bướng bỉnh tới vậy, không cho hắn ăn cơm thì hắn không ăn thật.

Ban đầu Hình quản gia cũng không thèm để ý, nghĩ thầm càng đói dữ dội thì lúc hắn cầu xin sẽ càng khúm núm hơn. Nhưng hắn không biết trong Cẩm Xuân viên, Thanh Lạc chịu đói rất nhiều lần.

Giằng co tới ngày thứ năm thì Hình quản gia bắt đầu thấy sốt ruột. Hà khắc là một đằng nhưng giết người lại là một nẻo. Dù quan phủ có mặc kệ thì thiếu gia nhà mình và A Đoan thiếu gia cũng sẽ không tha cho hắn. Tới khi đó hắn mới cuống quít viết một lá thư rồi cấp tốc cho người thúc ngựa tới huyện Chân.

“Hắn không ăn, sao các ngươi không nghĩ cách ép hắn ăn hả?”

“Những cách làm được đều làm hết cả rồi.” Hình quản gia đau khổ kể. Khuyên cũng khuyên rồi, cầu xin cũng cầu xin luôn, xin lỗi tạ tội cũng nói hết nước. Đưa khay đồ ăn ngon lành vào thì lại bưng ra y nguyên.

“Ngu xuẩn, không biết banh miệng hắn nhét vào sao?”

Tới khi Hình quản gia nghĩ ra cách này thì Thanh Lạc đã hôn mê bất tỉnh, đút canh vào đều tràn ra khóe miệng.

Lâm Tử Thông nhìn cái đống “đại phiền toái” trên giường thì cũng thấy nan giải. Hắn dậm chân: “Tên Lâm Thuận kia chết đằng nào rồi? Giờ này đại phu chưa tới là sao?”

Đang nói thì hắn thấy Lâm Thuận hớt ha hớt hải chạy vào, hổn hển nói: “Tới đây! Tới đây!”

Lâm Tử Thông nhìn theo ngón tay hắn thì thấy biểu đệ Kinh Như Phong bước vào, theo sau còn có A Đoan, duy có bóng dáng đại phu là không thấy đâu. “Chuyện gì?”

Lâm Thuận thưa: “Tiểu nhân vừa mới… mới chạy ra sân thì thấy A Đoan thiếu gia và biểu thiếu gia… Biểu thiếu gia hỏi tiểu nhân làm gì nên tiểu nhân nói là đi mời… mời đại phu. Biểu thiếu gia nói cậu ấy là đại phu, muốn tiểu nhân dẫn đường nên tiểu nhân… đành phải…”

“Thứ vô dụng!” Lâm Tử Thông nghe kể mà tức tối cả người, bạt tai Lâm Thuận ngã xuống đất. Nghĩ thầm thứ nô tài này đúng là hồ đồ, sao dẫn cả A Đoan đến đây chứ?

A Đoan bước vào phòng thì hỏi Lâm Tử Thông trước: “Tử Thông, không phải huynh nói ca ca đệ tới cuối tháng mới đến à? Tại sao Kinh đại ca vừa đến thì nói đã dẫn ca ca đến rồi? Huynh ấy đâu?”

Ánh mắt y nhìn qua một lượt, phát hiện người đang nằm thoi thóp trên giường thì kinh hoàng: “Sao ca ca đệ lại ra nông nỗi này? Huynh ấy bệnh gì vậy?”

Lâm Tử Thông trừng mắt nhìn Kinh Như Phong một cái, nghĩ thầm đệ tới đúng lúc thật mà! Trông thấy A Đoan hốt hoảng tới rơi nước mắt nên hắn vội bước lên an ủi.

“Đừng lo quá.” Kinh Như Phong bước tới cạnh giường đoạn cầm tay Thanh Lạc lên, “Để ta xem sao đã.”

A Đoan tròn xoe hai mắt: “Kinh đại ca biết y thuật sao?”

Kinh Như Phong mỉm cười: “Sư phụ ta là y đạo cao thủ, ta cũng có biết chút ít.” Bắt mạch một hồi, y nói: “Mạch của hắn không giống bệnh mà như bị đói lả thì hơn.”

Lâm Tử Thông vui mừng bảo: “Phải, hắn đã bảy ngày không ăn uống gì rồi.”

“Bảy ngày?!” A Đoan kinh hồn, “Tại sao vậy chứ?”

Tới nước này thì sao Lâm Tử Thông dám nói hết mọi chuyện với A Đoan? Thôi thì gió chiều nào che chiều nấy, phủi phui hết trách nhiệm là xong. Hắn trừng mắt liếc Hình quản gia: “Còn không phải là thứ nô tài chết dẫm này sao! Thừa dịp ta không có nhà thì làm xằng làm bậy!”

Hình quản gia hơi uất ức, rụt thân hình phì nộm của hắn lại. Tuy biết mình bị oan, nhưng bổn phận hắn là gánh tiếng xấu thay thiếu gia nên đâu dám biện bạch câu nào. Lâm Thuận thì sợ tới mức nín khe.

“Kinh đại ca… ca ca đệ… ca ca đệ có sống được không?”

Kinh Như Phong khẽ cười: “Không sao đâu.” Y lấy một viên đan dược ra rồi nhét vào miệng Thanh lạc. “Đây là ‘đại hoạt lạc đan’ mật chế của sư môn ta, có thể kéo dài sinh mệnh, không tìm được thuốc nào tốt hơn đâu.”

Như thể xác minh lời của y, Thanh Lạc đang bất tỉnh chợt rên lên một tiếng, lông mi cũng lay động.

“Đã tỉnh rồi!” A Đoan vui mừng reo lên.

Lâm Tử Thông vội bảo: “Mau mang chén canh tới đây!”

Hình quản gia và Lâm Thuận tranh nhau đi lấy.

Chốc sau canh đã đưa tới tận nơi, Kinh Như Phong đút Thanh Lạc hai muỗng. Lúc này Thanh Lạc mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn những người xung quanh một lượt rồi phun chút canh mới hớp vào.

A Đoan biến sắc: “Sao lại vậy chứ?”

Kinh Như Phong thở dài: “Bệnh của hắn ngoại trừ đói lả ra thì quan trọng nhất là cơn giận còn tích tụ trong lòng. Nếu không để hắn trút hết ra thì ăn gì cũng không tiêu hóa được.”

Lâm Tử Thông trừng mắt nhìn Hình quản gia và Lâm Thuận: “Ai bày ra cái đống hỗn loạn này thì tự mà thu dọn đi.”

Trong lòng Hình quản gia và Lâm Thuận ngàn vạn lần không muốn nhưng bất đắc dĩ, tình thế không tùy ở người nên bọn họ song song bước lên cầu xin: “Tất cả đều do tiểu nhân sai quấy, tiểu nhân xin chịu đánh phạt. Thanh Lạc công tử, người đại nhân đại lượng, xin ngàn vạn lần đừng làm khó thân thể mình.”

Thanh Lạc nhắm nghiền hai mắt như không nghe thấy gì.

Hình quản gia thấy nước mắt A Đoan rơi lã chã, sắc mặt Lâm Tử Thông càng lúc càng sa sầm thì cắn răng một cái, tự vả miệng mình: “Đánh cái đồ không có mắt này nè! Thanh Lạc công tử, tiểu nhân xin nhận tội với công tử!”

Lâm Thuận thấy Hình quản gia còn vậy thì cũng mau mắn tự vả miệng mình. Phút chốc trong căn phòng chỉ nghe tiếng bàn tay vả chan chát.

Kinh Như Phong thấy hai người đó vả hết cái này tới cái khác, chỉ hồi sau mặt mày đều đỏ hoét lên. Y không đành lòng nên chốc chốc thì khẽ bấm hông Thanh Lạc một cái, ý bảo là quậy đủ rồi.

Bản tính của y vốn nhân hậu nhưng lại không biết Thanh Lạc là hạng người để bụng không chịu buông tha, nghe đánh chan chát vui tai như vậy thì đời nào hắn chịu thôi.

Kinh Như Phong thở dài, tay ấn thêm chút lực, Thanh Lạc bất ngờ không đề phòng nên kêu á lên một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.