Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 103: Đếm ngược



Ở Chúc Thành, tuy trông có vẻ nhiều người, nhưng thực ra trong tay Nhiếp Chiếu những người có thể dùng đi dùng lại cũng chỉ có vài người.

 

Triệu Tứ tuy học vấn không cao, nhưng những việc giao cho hắn đều được xử lý gọn gàng ngăn nắp. Trước đây, hắn có nhiều bất mãn với Nhiếp Chiếu, nhưng kể từ khi Nhiếp Chiếu nâng quan tài xuất chinh, hắn đã trở nên phục tùng hoàn toàn.

 

Tiểu Oa là người do Nhiếp Chiếu tự tay bồi dưỡng, bảo hắn đi về hướng đông thì hắn sẽ không đi về hướng tây, bảo hắn đánh chó thì hắn nhất định không rượt mèo.

 

Hai người này còn trẻ, vì vậy, Nhiếp Chiếu tính toán tới lui, thì họ là những người nhất định phải mang theo.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Trước khi rời đi, họ đã bày tiệc rượu trong doanh trại để tiễn đưa, Chúc Thành hiện nay có tám vạn người chỉ giữ lại ba vạn, số còn lại theo Nhiếp Chiếu tới Phủ Tây.

 

Phủ Tây có tổng cộng sáu thành, ngoài Viễn Thành, Chúc Thành, Phủ Tây ra, còn có Cống Châu, Lạc Sơn Quận, Hàm Thành, ba thành này đã gần sát Cảnh Bắc và Trung Đô, phồn thịnh hơn Viễn Thành.

 

Nhiếp Chiếu trở về Phủ Tây, việc đầu tiên là phải thu nhận ba thành còn lại, để Tây Bắc hoàn toàn ổn định, không chịu sự kiểm soát của triều đình.

 

Lưu Phương Chí biết mình có thể giữ thành nhưng thiếu quyết đoán, Lý Hộ trung hậu nhưng thiếu quyết tâm, họ đều không phải là vật liệu để trở thành anh hùng trong loạn thế, nếu cứng rắn chen lên phía trước thì ngược lại sẽ tổn thương bản thân, không bằng cứ làm thật tốt việc mình giỏi nhất. Hai người họ không có ý định theo Nhiếp Chiếu vào Phủ Tây, mà vẫn ở lại Chúc Thành giữ thành.

 

Lưu Tướng quân cầm chén rượu, hạ thấp hơn Nhiếp Chiếu một chút, chạm cốc với hắn, ngửa đầu uống cạn, hào phóng nói: "Chúc chủ công lần này thuận buồm xuôi gió, con đường phía trước vô ưu."

 

Ông đã xưng Nhiếp Chiếu là chủ công, ý tứ đã rõ ràng, các tướng lĩnh cùng nhau đổi giọng, cùng nhau nâng cốc chúc mừng hắn, trong miệng đều gọi là chủ công.

 

Bên này cạn chén đổi ly, tiếng chén bát vang lên không ngớt, bên kia thương thế của Đệ Ngũ Phù Dẫn chưa hoàn toàn khỏi, còn nằm trong trướng, tay cầm sách đọc một cách tĩnh lặng, hoàn toàn phớt lờ tiếng ồn bên ngoài.



 

Chúc Long nghe theo lệnh của Đệ Ngũ Phù Dẫn, từ Thương Nam bí mật mang thuốc vào Chúc Thành.

 

Cây cỏ quên sầu trong truyền thuyết có hình dạng như cây nấm, nhưng màu sắc tươi sáng, còn có thể thay đổi màu sắc theo ánh sáng, có người vô tình ăn phải thì cảm thấy lâng lâng như tiên, quên hết phiền muộn, như đang ở tiên cảnh, cũng mất đi ký ức đã qua, có người qua một thời gian thì nhớ lại, có người cả đời cũng không thể nhớ ra.


 

Hắn có chút do dự, vẫn khuyên nhủ: "Thuốc này tác dụng rất không ổn định, tuy có công hiệu khiến người ta mất trí nhớ, nhưng cụ thể mất trí nhớ như thế nào, mất trí nhớ đến mức độ nào, lại tùy người mà khác nhau, ví dụ người dùng thuốc này trước đó muốn quên đi kẻ bạc tình, hết tình thương, nhưng không may quên mất cha mẹ, nhưng may mắn là cô ta không ăn nhiều, mất trí nhớ ba tháng thì nhớ lại... Chúng ta thực sự muốn hạ dược cho Nhiếp Chiếu sao? Nếu lỡ hắn không quên Giang Nguyệt, mà lại quên đi điều gì khác thì sao?"

 

Nghe thấy những lời này, sắc mặt của Ngũ Phù Dẫn càng trở nên u ám. Hắn lạnh lùng gập cuốn sách trên tay lại, giọng điệu băng lãnh: “Vậy thì cho thêm lần nữa, chỉ cần hắn quên Tiểu Cẩn, thì sẽ không giành người với ta nữa.”

 

Chúc Long cứng họng không biết nói gì. Được rồi, sẽ thắng bằng liều lượng, phải không...

 

"Được thôi." Hắn nhận lệnh, thừa lúc buổi tiệc hôm nay đang hỗn loạn, hạ dược cũng dễ như trở bàn tay.

 

Loại dược này có vị ngọt thanh và thơm ngon, thậm chí còn thơm hơn cả rượu trái cây, đắt đỏ vô cùng, nhưng lại cực kỳ vô dụng. Đệ Ngũ Phù Dẫn quả thật là người đầu tiên bỏ ra một số tiền lớn để hạ dược kẻ địch bằng thứ này, Nhiếp Chiếu quả thật là có phúc, có thể nếm thử báu vật tốt thế này.

 

Chúc Long thừa dịp hỗn loạn đổ vào nước, rồi trộn thêm chút rượu, một bình rượu trái cây thơm ngọt nồng nàn đã được pha chế ra. Chúc Long nhìn màu sắc của rượu, thấy quá nhạt nhẽo, nên lại thêm chút nước ép củ cải đường vào, bình rượu pha kém chất lượng liền trở nên đỏ tươi, nói là mỹ tửu Tây Vực cũng không ngoa.

 

Chúc Long mang theo nụ cười, bưng rượu tới, nói: “Đây là mỹ tửu mà chủ công của ta nhận được từ thương nhân Tây Vực cách đây không lâu, nhân dịp tốt lành này, chủ công đặc biệt lệnh ta mang tới chúc mừng sự kiện trọng đại của Nhiếp công.”

 

Cho dù Đệ Ngũ Phù Dẫn có điên đến mấy, thì cũng sẽ không hạ dược g.i.ế.c hắn trên địa bàn của hắn, bằng không căn bản không thể sống rời khỏi Chúc Thành, Nhiếp Chiếu đối với bình rượu này quả thực không có cảnh giác gì. Huống chi hiện giờ Đệ Ngũ Phù Dẫn là nửa chủ nhân của Thương Nam, trước mắt mọi người, hắn không thể tỏ ra bất hòa với đối phương khiến chúng tướng nhận ra được.

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.