Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 110



“Có phải rất thoải mái không?” Hắn cúi đầu, tay trái đặt trên vai nắm lấy tay nàng, ngồi xổm đầu gối dựng thẳng, trên đầu gối đặt một bản tấu chương, tay phải trống không lật sang một trang khác, hỏi nàng.

 

“Đây là gì?”

 

“Là nội lực của ta.”

 

Đây là thứ rất quý giá, hắn lại dùng để làm ấm cho nàng?

 

Giang Nguyệt không khỏi kinh ngạc, muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn, lại bị hắn đoán trước, nắm chặt hơn, phần ngón tay thô ráp mang theo vết chai lướt qua mu bàn tay nàng, cảm giác tê dại khiến thân thể nàng run rẩy, không giãy giụa nữa.

 

Nhiếp Chiếu vẫn đang im lặng đọc tấu chương, Giang Nguyệt ăn hạt dẻ, tiện tay nhét một hạt vào miệng hắn.

 

Hắn bỗng nhiên giơ mấy bản tấu chương dưới đất lên, từng cái một cho nàng xem, lẩm bẩm nói: “Chuyện có vẻ phức tạp hơn ta tưởng.”

 

Giang Nguyệt nghe lòng liền thắt lại.

 

“Ta cứ ngỡ mình công thành danh toại, làm rạng rỡ cho các huynh, nở mày nở mặt cho gia tộc, không ngờ ta lại trở thành nghịch thần tặc tử.” Nhiếp Chiếu nhặt lấy một tờ, chỉ vào một dòng chữ trên đó, ‘nay Tây Bắc đã định, xin chủ công sớm mưu đồ việc chinh phạt Trung Nguyên’.

 

“Kết hợp với những bản tấu chương này mà xét, có thể ta đang ở Phủ Tây, ừm... tạo phản rồi.”

 

Giang Nguyệt nuốt nước miếng, không khép nổi miệng: “Vậy giờ phải làm sao? Ngài mà tạo phản, triều đình sớm muộn sẽ tới hỏi tội, đến lúc đó ngài mà còn chưa nhớ ra, vậy chúng ta chẳng phải là đều c.h.ế.t chắc rồi?”

 

Nhiếp Chiếu đẩy đẩy cằm nàng, giúp nàng khép miệng lại, ngón tay thon dài vô thức gõ nhẹ lên mép giường, phát ra tiếng “cộp cộp”: “Thực ra cũng không bi quan đến thế, trên đời này làm gì có chuyện ta không làm được? Chỉ cần ta nhanh chóng nắm bắt được cục diện, tất sẽ tìm được cách ứng phó. Ông trời sinh ra ta, nhiều phần ưu ái, quyết không để ta c.h.ế.t sớm.”

 

Hắn nói nhẹ nhàng, Giang Nguyệt nhìn thấy tinh thần phấn chấn của hắn, thần thái trên mày mắt đều sáng ngời, mới xác định những lời này không phải để an ủi nàng, Nhiếp Chiếu thật sự tự tin, hắn tự có một phen hùng tâm tráng chí, cảm thấy trên đời không có khó khăn nào không vượt qua được: “Ngài lấy đâu ra tự tin như vậy?”

 

Nhiếp Chiếu không cho là đúng: “Từ khi ta sinh ra, chưa từng thua ai, người khác phải học thuộc sách mười lần, ta thì qua một lần là không quên, người khác phải luyện kiếm trăm lần, ta thì ba lần đã nhuần nhuyễn. Đã có thể làm chủ Phủ Tây, thì không có chuyện Thương Duệ chi lương, thiên mệnh tự nhiên dành cho ta, dù không phải ta, ta cũng không thua ai.

 

Nửa năm, một năm, hai năm, dù không thể đưa quân chinh phạt Trung Đô, chẳng lẽ ta còn không giữ nổi nơi này sao?”

 

Lời hắn nói tuy có phần cuồng vọng, nhưng thực sự khiến người yên lòng, dường như hắn thật sự có năng lực đó, Giang Nguyệt bất giác có lòng tin vào hắn, lại nhét một hạt dẻ vào miệng hắn: “Vậy ngài cố lên.”

 

Nhiếp Chiếu nhướn mày, cười đáp: “Người hiệp sĩ vì nước vì dân, ta muốn làm hiệp sĩ, nhưng nếu triều đình vô đạo, vậy làm nghịch thần tặc tử, cũng là hiệp sĩ.”

 

Giang Nguyệt không nhịn được, vò rối tóc hắn, cảm thấy lúc hắn nói lời này thật đáng yêu, nàng nguyện ý chấp nhận sự theo đuổi của hắn.



 

Theo tính toán, đã qua một ngày tròn, Đệ Ngũ Phù Dẫn bấm đốt ngón tay, hỏi Chúc Long: “Ngươi chắc chắn không cầm nhầm cỏ đấy chứ? Tại sao lâu như vậy rồi mà bên kia vẫn không có tin tức gì?”

 

Chúc Long khẳng định: “Chắc chắn không cầm nhầm, đêm đó Hách Liên Ngọc cũng đã uống, bây giờ cậu ta khắp nơi rêu rao rằng mình đã quên mất một đoạn ký ức.”

 

“Nhiếp Chiếu sao vẫn chưa có động tĩnh gì? Ngươi chắc chắn hắn đã uống chứ?” Đệ Ngũ Phù Dẫn cảm thấy kỳ lạ.

 

Nhắc đến việc này, Chúc Long cũng cảm thấy kỳ lạ: “Theo lý mà nói, nếu dược liệu có hiệu quả thì không nên bình lặng thế này, chẳng biết có phải hắn mưu mô sâu xa, để bảo toàn cục diện ổn định của Phủ Tây mà nên giấu kín hay không.”

 

Đệ Ngũ Phù Dẫn đưa tay ấn lên trán: “Ta đích thân đi một chuyến. Những việc lớn nhỏ ở Thương Nam nếu không gấp gáp thì không cần bẩm báo, do chư vị đại nhân tự mình phán quyết.”

 

Người đã tìm thấy, thuốc cũng đã cho uống, nếu kéo dài thêm nữa thì hiệu quả thuốc e là sẽ hết.

 

Chúc Long ấp a ấp úng: “Thương tích của ngài…”

 

Đệ Ngũ Phù Dẫn nói: “Thương tích có làm sao, dù sao cũng không c.h.ế.t được.”

 

Khi phủ nhận được tin Đệ Ngũ Phù Dẫn đến thăm, Giang Nguyệt luôn cảm thấy cái tên này quen thuộc, nhưng dường như chẳng liên quan gì đến nàng, nàng ôm chăn lăn một vòng trên giường, bỗng nhớ ra một vài ký ức vụn vặt.

 

Trong một sân nhỏ đầy nắng, thiếu niên mặc bạch y ngồi giữa sân, xắn tay áo lên, vò thứ gì đó trong chậu, thấy nàng cũng không ngẩng đầu lên: “Cơm ở trong bếp, tự đi mà ăn, để phần đùi gà cho muội đấy.”

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Nàng nằm sấp trên một đôi vai rộng, được người cõng đi, đối phương nói: “Đưa muội về nhà.”

 

Vân vân.

 

Dù là vụn vặt, nhưng đều là những ký ức rất ấm áp tươi sáng, chỉ cần hồi tưởng lại cũng thấy vui vẻ, khắp người ấm áp, biết rằng bản thân được người khác yêu thương chăm sóc.

 

Tác giả có đôi lời:

 

Tên "Vong Ưu Thảo" này thật quê mùa, nhưng hữu dụng. Tiểu Nhiếp quên đi những chuyện xảy ra sau khi bị tịch biên gia sản, nhưng rất nhanh những mảnh ký ức về Cân Cân sẽ được phục hồi.

 

Nguyệt Nhi gần như đã quên hết, nhưng vẫn nhớ mình có một Tam ca tốt với mình, và điều đầu tiên nàng nhớ lại cũng liên quan đến hắn. Cả hai đều cảm thấy hạnh phúc khi ở bên nhau.

 

Việc mất trí nhớ không đơn thuần là để mở ra một tuyến phụ giúp họ xác định mối quan hệ, mà còn để Cân Cân thấy được tất cả các khía cạnh của Tiểu Nhiếp, chứng kiến thời khắc rực rỡ nhất, tự tin nhất, ngông cuồng nhất của hắn, biết được toàn bộ con người hắn cùng với những đau khổ của hắn. Tiểu Nhiếp cũng không cần phải kìm nén nữa, nỗi đau của hắn có người thấu hiểu và sẻ chia, từ đó tìm thấy sự cân bằng giữa tính cách quá khứ và hiện tại, thật sự thắp lại đống tro tàn này. (Vì vậy, đoạn mất trí nhớ này sẽ không kéo dài quá lâu.)

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.