Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 123



Trên cuốn sách tranh không chỉ có kiểu dáng và giá cả mà còn có cả số lượng bán ra.

 

Giang Nguyệt nhìn rất chăm chú, giá cả trên đó không xem thì không biết, xem rồi mới giật mình, ngay cả những kiểu dáng nàng thấy bình thường cũng đã cần một lượng vàng, không trách được người trên tầng ba lại ít như vậy. Càng lật về sau thì càng thấy những bộ y phục đẹp đẽ lộng lẫy hơn, giá cả càng khiến người ta kinh ngạc, người mua cũng ít dần, đến vài trang cuối cùng thì không ai mua nữa.

 

Ngoài giá cả ra, mặc dù những thiết kế này rất đẹp, nhưng có phần áp đảo, người mặc trang phục, chứ không phải trang phục mặc người, nếu không có sắc vóc tinh tế, mặc lên sẽ chỉ trở thành cái móc treo áo, khiến người ta chỉ có thể chú ý đến bộ y phục mà không hài hòa với người.

 

Giang Nguyệt lại cảm thấy những y phục như thế này là tốt nhất, không chỉ không đụng hàng, mà còn tôn thêm vẻ đẹp rực rỡ của Nhiếp Chiếu như hoa mẫu đơn yêu kiều.

 

Vị phu nhân có tính khí lớn kia thấy nàng do dự, lại thì thầm bên cạnh: “Kẻ nghèo hèn, thật xui xẻo khi ở cùng cửa hàng với họ.”

 

Cô gái dịu dàng bên cạnh cuối cùng kéo tay phu nhân lại: “Hôm nay sao nàng lại tức giận như vậy? Ra cửa đã bắt đầu chửi bới mọi thứ.”

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

“Chẳng phải là...” nàng hạ giọng xuống, “Chẳng phải là do phụ thân của ta, ông mãi mà không được triệu kiến, mấy ngày nay ở nhà nổi trận lôi đình, còn mắng ta, nói ta vô dụng, không thể gặp được Nhiếp Chiếu, để hắn xiêu lòng mà giúp đỡ gia đình vượt qua khó khăn, dù ta có sắc đẹp, nhưng đâu phải cứ muốn gặp là gặp được hắn?”

 

Cô gái khuyên nhủ nàng, nụ cười cũng nhạt đi, tay khoác tay nàng cũng buông xuống.

 

Không ngờ gia đình cô cũng có ý định như vậy.

 

Giang Nguyệt đứng xa không nghe được họ đang thì thầm gì, liền đẩy Nhiếp Chiếu đi đo kích cỡ.

 

Nhiếp Chiếu đã qua cái tuổi thích phô trương như vậy, nhiều năm rồi không mặc những bộ y phục hoa lệ và lộng lẫy như thế, nhưng đây là do Giang Nguyệt tự tay chọn cho hắn, đương nhiên là phải mặc, còn phải mặc hàng ngày cho người khác xem.

 

Để đáp lại, sau khi Giang Nguyệt chọn y phục cho Nhiếp Chiếu, hắn cũng phải chọn cho nàng.

 

So với Giang Nguyệt chỉ muốn hắn ăn mặc thật đẹp đẽ, thì hắn lại chú trọng xem y phục có mềm mại, nhẹ nhàng và ấm áp hay không, nàng mặc có thoải mái hay không, đây là thói quen đã nuôi dưỡng trong nhiều năm.

 

Cuối cùng, hắn chọn cho nàng những màu sắc tươi sáng như xanh đậu, hồng nhạt và vàng nhạt, da nàng trắng, những màu này rất hợp với nàng, khiến người nàng trắng trong sáng ngời.

 

Y phục một lúc không làm kịp, hai người để lại tiền cọc và địa chỉ của Đô đốc phủ, rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của những người hầu.

 

Ngoài những cửa hàng để dạo chơi, Phủ Tây còn có rất nhiều tửu lâu, ban đêm cũng không có lệnh giới nghiêm, trước đây Giang Nguyệt tiếc không dám mua xiên hồ lô, giờ có thể mua hai xiên, một xiên cho nàng, một xiên cho Nhiếp Chiếu.

 

Nhiếp Chiếu không ăn được đồ quá chua, nhưng Giang Nguyệt ăn thấy ngon miệng, hắn cũng muốn thử, quả nhiên chỉ có thể nếm thử, ăn một miếng đã chua đến mức phải đưa xiên còn lại cho nàng, vì vậy Giang Nguyệt vui vẻ có được hai xiên hồ lô, nàng cảm thán rằng có tiền thật là tốt.



 

Hai người ngồi xuống trong tửu lâu, Giang Nguyệt lục lọi trong túi, hai miếng vàng mang theo hôm nay, họ mua một xe ngựa đồ, mà chỉ tiêu hết chưa đến một nửa miếng, trong khi trong kho còn vô số vàng như thế này.

 

“Đang nghĩ gì vậy?” nàng hiếm khi không tập trung ăn uống, Nhiếp Chiếu gõ nhẹ lên trán nàng, giúp nàng xắn tay áo.

 

“Ta đang nghĩ nếu ta gả cho chàng, thì tiền của chàng có thể chia cho ta một nửa không?”

 

Nhiếp Chiếu lắc đầu, giúp nàng tráng cốc, rót một chén trà rồi đẩy đến trước mặt nàng, tai hắn đỏ ửng: “Đương nhiên là không phải. Nàng không cảm thấy xấu hổ khi cứ treo việc gả cưới trên miệng sao?”

 

Giang Nguyệt xụ mặt: “Tam ca thật nhỏ nhen. Nhưng mà tam ca mặt dày như vậy, mà cũng biết xấu hổ sao?”

 

Không khí mập mờ khó khăn lắm mới tích tụ được đã bị nàng dập tắt, Nhiếp Chiếu bóp chặt chén trà, mặc dù họ đã từng thổ lộ tình cảm với nhau, nhưng Giang Nguyệt có thể bớt ngốc một chút được không, vừa rồi hắn đang tán tỉnh đấy! Tán tỉnh! Nàng có hiểu không? Thật là vô vị.

 

Hắn hít một hơi sâu, thở ra, cảm thấy có lẽ do mình giáo dục không đến nơi đến chốn, nhưng những chuyện như thế này nói rõ ra thì không còn thú vị nữa, mập mờ chính là sự khơi gợi trong những lời nói vô tình và ánh mắt giao nhau thoáng chốc, hắn chỉ đáp lại lời nàng: “Tiền của ta đều là của nàng, không có chuyện chia một nửa.”

 

Nàng cười hì hì nắm lấy tay hắn: “Vậy ta không khách sáo nữa đâu, Thanh Vân Thư Viện vốn đã cũ kỹ, trước đây khi chứa chấp dân gặp nạn bị mưa to suốt đêm, cộng thêm người đông tay tạp, có vài chỗ dột nát, ta nghĩ Chúc Thành vốn đã eo hẹp, vậy thì không bằng chúng ta tự bỏ tiền ra sửa sang, để bọn trẻ có thể học hành tử tế.”

 

Nhiếp Chiếu nhấp một ngụm trà, gật đầu: “Ta không có ý kiến, nàng cứ lo liệu đi...,” hắn bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, ánh mắt khẽ nâng lên, nhìn nàng, “Nhưng ta nhớ là, nàng còn chưa tốt nghiệp Thanh Vân Thư Viện? Giang Miêu Miêu của lớp Thanh Miêu B.”

 

Giang Nguyệt lập tức xụ mặt, vội vàng nhét bánh bát trân vào miệng Nhiếp Chiếu, nịnh nọt: “Ăn cơm ăn cơm, tạm thời không nói chuyện này nữa.”

 

Thành tích toán học thảm hại của nàng, chỉ có thể ở lớp Thanh Hòa Giáp, nhưng nàng thật sự muốn cùng Nhiếp Chiếu khai thông con đường buôn bán.

 

Nhiếp Chiếu ăn xong miếng bánh bát trân từ tay nàng, mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

 

Trong tửu lâu có rượu trái cây mới ủ, ông chủ tặng một bình, hai người đã bị rượu trái cây pha chế của Ngũ Phù Dẫn làm cho sợ đến phát khiếp, Hách Liên Ngọc đến giờ vẫn còn mê man, hai người tâm đầu ý hợp không chạm vào một ngụm, có lẽ cả đời này cũng không bao giờ uống lại loại đồ uống này nữa.

 

Phủ Tây có nhiều trò chơi, Giang Nguyệt gắng gượng chơi đến khi vòng cuối cùng, mới ôm lấy chiến lợi phẩm, mệt đến mức bước chân hư ảo lên xe ngựa, nằm trên chân Nhiếp Chiếu.

 

Nhiếp Chiếu đỡ đầu nàng, giúp nàng tháo dây buộc tóc, để nàng nằm ngủ yên ổn.

 

Ngọn nến trong xe ngựa chập chờn, ánh sáng mập mờ lay động trong khoang xe, Nhiếp Chiếu dùng hai tay bịt lấy tai nàng, giúp nàng cách âm thanh bên ngoài xe, còn mình thì không tự chủ mà cúi đầu xuống, ánh mắt dừng lại trên đôi môi hồng nhuận của nàng, ngón tay cái khẽ cọ xát, cuối cùng vẫn không làm gì cả.

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.