Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 132



Trước đây, khi chiếc boomerang* tự quay về cắm vào thân mình, mới biết nó đau nhức đến nhường nào.

 

(*) Boomerang là một công cụ ném. Boomerang quay trở lại được thiết kế để quay trở lại vị trí người ném. Ý là đả kích người ta thế nào thì giờ nhận lại thế ấy.

 

Nhiếp Chiếu là loại người không thể để lộ chút sắc mặt tốt nào, chỉ cần cho hắn ba phần màu sắc, hắn có thể mở cả một xưởng nhuộm.

 

Đệ Ngũ Phù Dẫn muốn mắng hắn, nghĩ kỹ lại thì cảm thấy không cần thiết; nhưng không mắng, lại thấy bực tức, cuối cùng chẳng biết làm sao, chỉ buông ra một tiếng “hừ” đầy khinh miệt.

 

Nhiếp Chiếu không rõ ý tứ cũng “hừ” lại một tiếng.

 

Giang Nguyệt cảm thấy bầu không khí càng ngày càng căng thẳng, nhíu mày kéo tay Nhiếp Chiếu, ý bảo hắn đừng nói nữa.

 

Chúc Long nghĩ nếu mình là Đệ Ngũ Phù Dẫn, đã đánh c.h.ế.t Nhiếp Chiếu từ lâu rồi.

 

Nhưng chưa kịp để Đệ Ngũ Phù Dẫn và Nhiếp Chiếu thực hiện bước tiếp theo, ngoài sân đã có người vội vã xông vào, người này mặc áo bào tròn màu xanh bảo lam, thắt lưng đeo ngọc, tóc buộc nửa, trông như vừa tỉnh giấc, tay xách đại đao, gương mặt trắng trẻo đầy vẻ giận dữ, người này chính là Hách Liên Ngọc.

 

“Đệ Ngũ Phù Dẫn! Ngươi là, ngươi là kẻ xấu! Ta còn tưởng ngươi là người tốt thanh liêm chính trực.” Hắn nghĩ một lúc mới tìm ra được từ chửi tục nhất, “Tất cả là do ngươi, hại ta mất trí nhớ! Trong rượu của ngươi rốt cuộc bỏ thứ gì?”

 

Đệ Ngũ Phù Dẫn không ngờ con cá nhỏ xui xẻo bị thương nhầm này cũng ở đây, không khỏi thở dài một hơi, nói: "Xin lỗi, vốn dĩ chỉ định đùa giỡn với Nhiếp Chiếu, không ngờ ngươi còn ở Phủ Tây..."

 

Chưa nói hết câu, Hách Liên Ngọc đã cầm đao xông lên.

 

Đối phương rõ ràng muốn đánh, Đệ Ngũ Phù Dẫn phải làm hắn nguôi giận, dùng ba phần nội lực đón đỡ, không quên giải thích: "Ta đã gửi bồi thường đến nhà ngươi rồi, chỉ vì ngươi vẫn còn ở Phủ Tây, nên chưa thấy thôi."

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

“Muộn rồi! Ngươi tưởng ta thèm khát chút bồi thường đó sao?” Hách Liên Ngọc đối mặt với hắn, hai người trong sân đánh qua đánh lại, tuyết bay mù mịt.

 

Hách Liên Ngọc mất đi một phần trí nhớ, không tiện để hắn lang thang bên ngoài, càng không thể trả về nhà, nên Nhiếp Chiếu và Giang Nguyệt đã sắp xếp cho hắn ở tại Đô Đốc phủ, mấy ngày trước hắn mới qua được cơn thuốc nhớ lại mọi thứ, vì lễ cập kê của Giang Nguyệt, nên vẫn ở lại phủ.

 

A Lan và ba người kia đã có đủ rồi, thêm một người hắn cũng không sao, Nhiếp Chiếu dù sao bây giờ cũng rộng lượng lắm.

 

Giữa đêm khuya, cơn buồn ngủ của Giang Nguyệt bị bọn họ làm cho tỉnh hẳn, đây là làm gì vậy? Sao vừa nói không hợp liền đánh nhau? Đành vội vàng can ngăn, hét lên: “Đừng đánh nữa, hai người đừng đánh nữa!”

 

Nhiếp Chiếu đứng cạnh nàng cũng lớn tiếng bổ sung: “Đừng đánh nữa! Đánh thế này không c.h.ế.t người đâu!”



 

Giang Nguyệt kinh ngạc liếc hắn một cái: “Chàng đến khuyên can hay cổ vũ đây?”

 

Nhiếp Chiếu nhún vai: “Đánh cũng không sao, hoạt động gân cốt mà, huynh của nàng rõ ràng đang đùa giỡn với hắn thôi, chờ đối phương hết giận hoặc mệt rồi thì dừng, hơn nữa hoạt động nhiều có lợi cho sức khỏe, nàng xem huynh của nàng chẳng phải luôn đau chỗ này chỗ kia sao,” hắn thuận tay lấy từ trong túi ra một nắm hạt hướng dương, dúi vào tay Giang Nguyệt, “Ngũ vị hương, ăn không?”

 

Giang Nguyệt không ngờ lại bị hắn thuyết phục, thậm chí cảm thấy hắn nói có lý, liền nhận lấy hạt hướng dương, cùng nhau ngồi xổm xuống một khoảng cách an toàn để thưởng thức trận đánh.


 

Chẳng mấy chốc, Chúc Long cũng ngồi xổm bên phải Nhiếp Chiếu, huých tay hắn, chìa tay ra.

 

“Sao thế?” Nhiếp Chiếu nghi hoặc.

 

Chúc Long hít hít mũi: “Hạt hướng dương ngũ vị hương, không cần cho nhiều, mười hạt tám hạt là được rồi…”

 

Với người như hắn, đã ký vào khế ước bán mình, chủ tử ở đâu hắn ở đó, Đệ Ngũ Phù Dẫn giữa đêm khuya đánh nhau, hắn cũng phải chịu lạnh mà bồi theo, lại chẳng có gì ăn, thật oan ức.

 

Nhiếp Chiếu đổ vào tay hắn một vốc, vừa định rút tay lại thì bị Nhiếp Chiếu nắm lấy, đếm từng hạt: “Mười hai hạt…” rồi tiện tay lấy lại từ tay Chúc Long hai hạt, “nhiều quá.”

 

Chúc Long chỉ biết nghẹn lời, hắn chỉ là khách khí thôi mà, thật sự chỉ cho mười hạt? Keo kiệt!

 

Nhiếp Chiếu chẳng bận tâm trong lòng hắn nghĩ gì, bóc một hạt, cho Giang Nguyệt ăn một hạt, rồi bóc một hạt, cho mình ăn một hạt.

 

Tóm lại, Đệ Ngũ Phù Dẫn đánh nhau với Hách Liên Ngọc, người vui nhất chính là hắn, hắn thấy trò vui thì càng hứng thú xem.

 

Lúc Hách Liên Ngọc sắp đánh một chưởng vào n.g.ự.c Đệ Ngũ Phù Dẫn, ánh mắt hắn khẽ động, thân mình nghiêng về phía sau, chuẩn bị làm bộ dáng bị đánh bay đi, ai ngờ đối phương thấy hắn sắp ngã, vội vàng đỡ lấy.

 

“Ngươi thắng rồi, ta cam tâm chịu thua, bây giờ ngươi còn giận không?” Đệ Ngũ Phù Dẫn cười nhạt.

 

Hách Liên Ngọc nhận ra ngay khi Đệ Ngũ Phù Dẫn sắp ngã là hắn cố ý, công phu của đối phương rõ ràng cao hơn hắn nhiều, lại chịu xin lỗi giả vờ thua, đã nhường nhịn đến thế, hắn còn cố tình gây sự thì quá không biết điều, nên vứt đao xuống, khô khốc nói: “Thôi được, không giận nữa.”

 

“Giờ không còn sớm, đã không còn giận thì về nghỉ ngơi đi.” Đệ Ngũ Phù Dẫn nói như dỗ trẻ con, đưa Hách Liên Ngọc đi.

 

Hách Liên Ngọc trước khi đi còn chỉnh tóc, nở nụ cười rạng rỡ với Giang Nguyệt.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.