Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 143



Nàng không khỏi ngừng thở, chậm rãi đẩy ngăn kéo lại, mới có chút nhận thức, những việc nhỏ trong cuộc sống dần làm nàng cảm thấy thoải mái, đều là do Nhiếp Chiếu từng chút một tự mình học được, nếu hôm nay nàng không nán lại thư phòng, không nghiêm túc xem qua giá sách của hắn, thì mãi mãi không biết hắn vì nàng đã nỗ lực thế nào.

 

Vậy nên hắn có chút nhỏ nhen thì đã sao?

 

“Chủ nhân đã về.”

 

Bên ngoài đột nhiên vang lên những tiếng chào hỏi chồng chất, lòng Giang Nguyệt thắt lại, vội vàng đặt lại cuốn sách mình vừa lấy ra vào chỗ cũ.

 

Hắn đã bọc lại bìa, tức là không muốn ai phát hiện.

 

Nhiếp Chiếu thấy Giang Nguyệt đứng trước giá sách, thoáng ngẩn ra, rồi không để lộ dấu vết gì, đẩy nàng rời khỏi gần giá sách, mới hỏi: “Có chuyện gì?”

 

Giang Nguyệt mắt nháy nhanh hai cái, mới kìm nén hồi hộp, tiến lên nắm lấy tay hắn: “Chỉ là nhớ chàng thôi.”

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Nhiếp Chiếu nắm lại cổ tay nàng, cười như không cười: “Chẳng lẽ không phải vừa làm chuyện xấu có chút chột dạ? Nên giờ đến thăm dò ý tứ của ta?”

 

Tim Giang Nguyệt đập mạnh một nhịp, ấp úng: "Ta có thể làm chuyện xấu gì chứ?"

 

“Không làm chuyện xấu, sao nhịp tim nhanh thế này?” Nhiếp Chiếu nắm cổ tay nàng, ngón trỏ và ngón giữa chạm vào mạch đập.

 

Giang Nguyệt suýt tưởng rằng hắn biết mình đã phát hiện ra bí mật của hắn, lại cảm thấy trên vai nặng trĩu, Nhiếp Chiếu ghét bỏ phủi phủi lớp bụi không tồn tại trên vai nàng, chính là nơi Hách Liên Ngọc vừa tựa đầu vào nức nở.

 

“Nàng hôm qua hứa với ta thế nào? Từ nay về sau tuyệt không liếc mắt nhìn nam nhân khác, hôm nay nàng lại làm thế nào? Để Hách Liên Ngọc tựa vào vai nàng? Chẳng lẽ những lời nàng hứa với ta đều chỉ nói suông?”

 

Thì ra là vì chuyện nàng và Hách Liên Ngọc khi nãy.

 

Giọng Nhiếp Chiếu nhẹ nhàng mềm mỏng, khóe miệng vẫn mang nụ cười, nếu Giang Nguyệt không quen hắn, nhìn sâu vào mắt hắn thấy ánh lạnh ấy, e rằng sẽ không biết trong lòng hắn thực sự tức giận.

 

Nếu chưa thấy những cuốn sách ấy, Giang Nguyệt có lẽ sẽ thầm oán trách hắn nhỏ mọn, rồi dỗ dành hắn, giờ đây trong lòng ngay cả hai chữ "nhỏ mọn" cũng không nỡ nói về hắn, vội vàng hứa: “Tuyệt đối không có lần sau đâu, Tam ca chớ giận.”

 

Nàng giọng khàn khàn, nói mềm mại, Nhiếp Chiếu trước nay đều xiêu lòng trước điều này, dù giận cỡ nào cũng tiêu tan, lần này hắn lại không, cúi mắt vẫn im lặng.

 

Đặt đồ trong tay vào tay nàng.

 

Giang Nguyệt mở ra xem, phát hiện đó là khế đất và khế nhà của phủ, đều đã chuyển sang tên nàng.



 

“Đây là…” Nàng không hiểu vì sao Nhiếp Chiếu giận, còn có tâm tình làm việc này.

 

“Nàng muốn cưới ta, từ nay nàng chính là chủ nhà, khế đất và khế nhà đương nhiên phải chuyển sang tên nàng, tất cả của ta đều là của nàng.” Nhiếp Chiếu cố nhẫn nhịn, cuối cùng không kìm được vuốt ve mái tóc lạnh lẽo của nàng, kiềm chế nói, “Ta sẽ đối tốt với nàng, nàng muốn gì ta cũng có thể làm được, nàng cũng phải thực hiện lời hứa với ta.”

 

Giọng hắn mang theo một chút cầu xin nhỏ bé không thể nghe thấy, hắn không nỡ giận Giang Nguyệt, không nỡ dùng lời nặng nề với nàng, cũng không nỡ cãi nhau với nàng, hắn chỉ có thể tiến gần hơn, dâng hiến tất cả của mình, đổi lấy việc nàng bước gần lại hắn, khiến trọng lượng của hắn trong lòng nàng thêm nặng.


 

Giang Nguyệt siết chặt khế đất trong tay, lòng trăm mối ngổn ngang. Một lần nữa nhớ lại hành động của mình với Hách Liên Ngọc, nàng thấy không đúng chút nào, bây giờ nàng đã có hôn ước với Tam ca, biết rõ Hách Liên Ngọc thích mình, nàng không nên dây dưa với đối phương.

 

Nàng lần nữa chân thành nói: “Tam ca, ta sai rồi, ta không để ý đến cảm nhận của chàng, lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa, chàng đừng giận nữa được không?”

 

Nhiếp Chiếu biết lời xin lỗi của nàng chân thành, nhưng lòng vẫn còn tức tối, hắn cảm thấy bản thân trở nên tham lam, tham vọng trôi nổi dưới nước trong khoảnh khắc ký kết hôn ước đã như ung nhọt nhanh chóng bùng nổ phân chia. Hắn không còn có thể kìm nén tham vọng sục sôi.

 

Sau khi có hôn ước, hắn bắt đầu đường đường chính chính đòi hỏi Giang Nguyệt. Dường như những điều tốt đẹp hắn dành cho nàng trước đây chỉ là vỏ bọc, chính là để hôm nay dùng lưới hôn ước giam cầm nàng, khao khát đòi hỏi nàng.

 

Đòi hỏi gì chứ? Đòi hỏi tình yêu duy nhất, đòi hỏi độc quyền.

 

Mà Giang Nguyệt không theo kịp lòng tham không đáy của hắn, khiến khao khát hắn cố gắng kìm nén không thể kìm nén được chuyển hóa thành nỗi đau âm ỉ: “Đôi khi ta có chút hối hận, tại sao lại dạy nàng tốt như vậy, khiến lòng nàng dung chứa được nhiều người, Lý Bảo Âm, Đệ Ngũ Phù Dẫn, Hách Liên Ngọc, Tiết phu nhân, Lưu thị, nhiều người như thế, nàng đều nhớ họ, xót xa cho họ, nhiều người chiếm chỗ trong lòng nàng như vậy, ta không biết mình có thể chiếm bao nhiêu.”

 

Ngón tay Nhiếp Chiếu từ mái tóc nàng trượt xuống khóe mắt nàng, rồi đến má nàng.

 

Hắn khi vô tình rung động trước Giang Nguyệt, tiềm thức đã nói với hắn đây sẽ là một vực thẳm nguy hiểm.

 

Tình thân sẽ không bao giờ sinh ra dục vọng chiếm hữu như thế này, hắn hy vọng Giang Nguyệt cũng như hắn, lòng nhỏ chỉ có thể chứa được một người, nhưng Giang Nguyệt không biết, nàng bình đẳng yêu thương mỗi người bên cạnh, nên khiến Nhiếp Chiếu lo được lo mất, nhu cầu về tình yêu của hắn như một cái giếng không đáy.

 

Nếu muốn yêu người, tốt nhất cũng nên tìm một người ích kỷ như hắn, trái tim nhỏ chỉ có thể chứa được nhau, như thế mới có thể nuốt chửng lẫn nhau an ủi nhau, nhưng yêu ai làm sao có thể là việc con người có thể kiểm soát?

 

Giọng hắn nhẹ nhàng, như thể tiện miệng nói chuyện với nàng, lòng Giang Nguyệt lại dâng lên một chút căng thẳng khác thường, Nhiếp Chiếu nhỏ là một ao nước, trong veo đáy, lạnh nóng một cái là biết; Nhiếp Chiếu lớn lại như tảng băng trôi trên biển, Giang Nguyệt không thể hoàn toàn đoán ra hắn.

 

Nàng chỉ biết căng thẳng nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn: “Tam ca trong lòng ta mãi mãi là người quan trọng nhất.”

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Được rồi được rồi, có danh phận rồi thì ngươi muốn nhiều hơn đúng không?

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.