Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 147



Giang Nguyệt cùng hắn quỳ xuống, dập đầu kính rượu, giới thiệu bản thân.

 

Tiếp đến là hai ngôi mộ của đại ca và đại tẩu của hắn.

 

Tiền giấy và tro hương bị gió bắc thổi xoáy lên, bay lượn lơ lửng lên chín tầng trời, xen lẫn với ánh lửa lập lòe, lấp lánh thay đổi, tựa như có thể chuyển đến thông điệp cho trời cao.

 

Ánh mắt của Giang Nguyệt vô thức bị chúng dẫn dắt, kéo lên, ngước lên nhìn chúng bay đi vào bầu trời xanh vô tận.

 

"Chắc nàng cũng thắc mắc vì sao họ c.h.ế.t ở các nơi khác nhau, mà ta có thể chôn họ ở đây đúng không?" Suy nghĩ của Giang Nguyệt bị giọng nói của Nhiếp Chiếu kéo trở lại, giọng của hắn không còn sự hoa lệ thường ngày, mang theo vài phần khàn khàn nặng nề.

 

"Ta nghĩ là mộ y quan." Dù sao với khả năng của Nhiếp Chiếu lúc đó, muốn thu nhặt hài cốt của người thân là việc không thể.

 

Nhiếp Chiếu lắc đầu: "Không phải mộ y quan, bên trong thật sự chôn hài cốt của họ." Hắn dường như đang hồi tưởng điều gì đó, ánh mắt trống rỗng, khi Giang Nguyệt nghĩ rằng hắn sẽ không tiếp tục nói, cuối cùng hắn cũng hé môi, giọng nói dường như ép ra từ lồng ngực, ầm ầm: "Họ c.h.ế.t một người, ta đốt một người, đốt đến khi da cháy thịt nát, m.á.u nước sôi cạn, da thịt có thể dễ dàng tách ra, ta mang theo xương của họ để tiện đường đi.

 

Nhị ca bị xử quyết, t.h.i t.h.ể bị ném trước cổng lớn, ta và Trừ Phong kéo vào, đốt. Thi thể của nhị tẩu không thể gửi về nhà mẹ đẻ, sẽ liên lụy đến họ, cũng là ta và Trừ Phong đốt. Sau đó Trừ Phong cũng chết, là ta một mình đốt, Phù Quang cũng là ta một mình đốt.

 

Nhưng đại ca và đại tẩu không phải, họ được người khác thu gom ở Tĩnh Bắc, đưa đến tay ta."

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Đôi mắt đẹp của hắn cuối cùng cũng động đậy, chầm chậm xoay quanh, nhìn về phía cái hố đã đào được một nửa gần đó: "Cái đó là dành cho ta."

 

Giang Nguyệt vừa kinh hãi vừa sợ hãi, tim như bị siết chặt, không thở nổi, run rẩy nắm lấy tay hắn, cố gắng an ủi hắn.

 

Nàng không thể tưởng tượng được một thiếu niên mười hai tuổi phải đối mặt với việc người thân lần lượt ra đi như thế nào, còn phải tự tay thiêu đốt t.h.i t.h.ể vẫn còn ấm thành xương, rồi mang theo hài cốt đi trên con đường lưu đày.

 

Đi một hồi, chỉ còn lại một mình hắn cô độc, cùng bốn bộ hài cốt của người thân.

 

Nhiếp Chiếu dường như bị nhiệt độ từ lòng bàn tay nàng chạm vào, đôi mắt chàng thêm vài phần sinh động, thậm chí còn cười ra: "Những kẻ đó trong lòng đầy ma quỷ, căn bản không dám quản ta, ta cứ thế đeo hài cốt đi đày, ngược lại những người áp giải ta sợ c.h.ế.t khiếp, sợ hồn oan nhà ta bám lấy họ. Nhưng cũng có kẻ không biết c.h.ế.t sống, nàng đoán xem ta dùng gì đánh họ?"



 

Giang Nguyệt đứng ở góc độ của Nhiếp Chiếu lúc đó, đại khái có thể đoán ra, nhưng chưa kịp nói thì Nhiếp Chiếu đã lên tiếng: "Xương đùi của nhị ca ta, nàng đừng nói, khá là hữu dụng, đánh trúng một phát, chưa kịp đụng đến họ đã kêu la om sòm." Hắn nói đến đây, bất ngờ bật cười.

 

Nàng nhắm mắt lại, trái tim như bị xé rách, không nỡ tiếp tục nghe nữa, nhưng đây chỉ là một góc nhỏ trong những gì chắn đã trải qua. Giang Nguyệt hoàn toàn hiểu vì sao trước đây hắn lại như một cái xác không hồn như vậy.

 

Nhiếp Chiếu hồi tưởng lại, những năm đầu đến Chúc Thành, hắn sống mờ mịt, không biết dựa vào cái gì để sống tiếp, căn bản không dám tỉnh táo chút nào, nếu không sẽ chỉ có ý nghĩ đi chết. Trước mắt hắn bao phủ một màn sương mù, màn sương mù này tan lúc nào?

 

Có lẽ là từ khi Giang Nguyệt đến, cuộc sống trở nên náo nhiệt hơn, hắn không cần dựa vào thuốc để làm tê liệt bản thân.

 

Lúc này, mọi lời an ủi đều trở nên trống rỗng nhợt nhạt, Giang Nguyệt cảm thấy mình dù nói gì cũng không đủ, chỉ có thể nghĩ rằng phải luôn nắm tay hắn.

 

"Tam ca." Nàng nhẹ nhàng gọi chàng.

 

Nhiếp Chiếu ngước mắt nhìn nàng, không biết nàng muốn nói gì, đại khái là lời an ủi như mong đợi, nhưng hắn nói những điều này không phải để tìm kiếm sự thương hại hay an ủi của nàng.

 

Hắn đang thăm dò, muốn quá khứ, hiện tại, linh hồn, thể xác của mình đều có thể hoàn thiện. Nhiếp Chiếu hy vọng Giang Nguyệt có thể hiểu, cũng sợ nàng hiểu rồi, hắn sẽ không còn là tam ca vạn năng vô địch trong lòng nàng nữa.

 

Giang Nguyệt lơi lỏng tay hắn, lòng bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay hắn: "Thực ra ta nên khuyên chàng buông bỏ, nhưng những lời này quá giả tạo, không ai có thể trải qua những điều này mà có thể buông bỏ, thánh nhân cũng không thể. Mỗi khi giấc mơ nửa đêm và ký ức tràn về, có thể sống tiếp đã là rất kiên cường rồi.

 

Ta cũng biết chàng nói những điều này không phải muốn ta an ủi chàng, mà là công bằng cho ta biết quá khứ của chàng. Chàng biết quá khứ của ta, ta cũng nên biết của chàng, chàng có thể nói cho ta nghe những điều này, dù chỉ là thử thăm dò nói ra một phần, cũng cho thấy chàng đang dần giao phó bản thân cho ta."

 

"Tam ca, chàng đừng có bất kỳ lo lắng nào, ta nhất định sẽ luôn nắm tay chàng, cùng chàng đi tiếp. Con người có thể sống tiếp vì có điều lưu luyến, có điều mong đợi, ta sẽ khiến chàng có điều lưu luyến và mong đợi với thế gian này."

 

Đồng tử của Nhiếp Chiếu co lại, tay hắn bị nắm nhẹ run lên mà khó nhận ra, việc nàng có thể nói ra những lời này vừa nằm ngoài dự đoán vừa nằm trong lẽ thường tình, đôi môi Nhiếp Chiếu mấp máy vài lần, cuối cùng chỉ gật đầu một cách khó khăn.

 

Giang Nguyệt dập đầu ba cái trước mộ, khi đứng lên, Nhiếp Chiếu mới tìm lại được giọng nói của mình, hắn nói: "Tiên sinh ở thư viện bảo rằng văn chương nàng viết không hay, nhưng ta vẫn luôn thấy nó cực kỳ tốt, chưa từng có lời nói và chữ viết của ai có thể giống nàng, khiến ta nghe thấy âm thanh của xuân lôi manh động."

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.