Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 210: Con rối



Hiện giờ điều chưa rõ ràng là Quảng Bình sẽ dùng cách nào để đối phó với bọn họ.

 

Nhìn vào nhà Hách Liên, có thể thấy nàng ta đã rất thành thục trong việc sử dụng thủ đoạn chia rẽ, như câu chuyện "hai quả đào g.i.ế.c ba kẻ sĩ". Dù Nhiếp Chiếu và Đệ Ngũ Phù Dẫn sẽ không dễ bị ly gián, nhưng khó mà đảm bảo được người dưới tay họ không bị mắc bẫy, nhất là Nhiếp Chiếu lại hiểu rõ sức mạnh của bọn họ.

 

Trước đây, đã có một đợt thanh trừng mật thám, nhưng vẫn có kẻ lọt lưới. Không biết có bao nhiêu gián điệp như A Lan đã ẩn nấp bao năm nay.

 

A Lan hiện tại không thể động vào, phải dựa vào hắn từ từ nhổ sạch nội gián ở cả hai nơi.

 

May mắn là gần đến năm mới, Phủ Tây và Thương Nam có quan hệ thông gia, nên việc liên lạc trở nên chặt chẽ hơn, việc trao đổi với Đệ Ngũ Phù Dẫn cũng dễ dàng hơn.

 

Giang Nguyệt viết thư hỏi hắn năm nay có muốn đến Phủ Tây đón năm mới không. Hắn ở bên đó một mình đón Tết thật sự có chút cô đơn. Đệ Ngũ Phù Dẫn hồi âm, nói mỗi lần đều là hắn qua, lần này Giang Nguyệt và Nhiếp Chiếu qua bên đó đi, tiện thể xem phong tục tập quán bên đó.

 

Nhiếp Chiếu gấp lại lá thư, nói: "Được rồi, lần này nghe theo hắn."

 

Nhưng dù là Tiểu Oa hay A Tứ, những người biết về ngọc tỷ đều khuyên hắn nên suy nghĩ kỹ.

 

"Suy nghĩ kỹ? Là sao?" Nhiếp Chiếu hỏi xong, bọn họ lại nhìn Giang Nguyệt, muốn nói lại thôi.

 

Giang Nguyệt không để tâm, tay cầm bút vẫn đều đều viết trên giấy: "Tứ ca, nói đi, ta đâu phải là người dễ nổi giận."

 

A Tứ nhìn Nhiếp Chiếu một cái, thấy hắn lau tay, đang bóc quýt, mới nói: "Đây là lần đầu tiên Đệ Ngũ Phù Dẫn mời chủ quân qua, hơn nữa lại là sau khi vừa mới lấy được ngọc tỷ, có lẽ trong đó có mưu đồ gì, ta nghĩ vẫn nên cẩn trọng một chút."

 

Nhiếp Chiếu đưa quýt đã bóc cho Giang Nguyệt, rồi mới ngồi lại chỗ cũ: "A Tứ nói cũng có lý, nhưng nếu ngươi có thể nghĩ đến, Đệ Ngũ Phù Dẫn đương nhiên biết hắn làm vậy sẽ khiến ta nghi ngờ, vậy tại sao hắn vẫn làm thế?"

 

A Tứ hiểu ra ngay, chỉ có Tiểu Oa còn mơ hồ, người đã bị A Tứ kéo xuống nhận lệnh chuẩn bị, vẫn còn hỏi: "Vậy tại sao vẫn phải đi?"

 

A Tứ gõ đầu hắn: "Người thông minh đã bắt đầu thăm dò lẫn nhau rồi, còn ngươi thì cái gì cũng không hiểu, mau đi điều động vài đội thân binh, phòng ngừa bất trắc."

 

Có rất nhiều chuyện, Nhiếp Chiếu sẽ không hoàn toàn nói rõ với họ, hiện tại cục diện hỗn loạn, ai cũng không rõ trận chiến lớn này xuất phát từ tay ai, nói chung là không hay, sớm muộn gì cũng đến lúc thanh toán họ. Nhưng lần này Nhiếp Chiếu đột nhiên đồng ý đi Thương Nam đón Tết, phần lớn là muốn liên thủ với Đệ Ngũ Phù Dẫn, hiện tại là giai đoạn thăm dò lòng thành của nhau.

 

May mắn là có quan hệ của Giang Nguyệt, liên thủ cũng đáng tin hơn người khác. Không lạ gì khi các thế gia thích thông gia, quả thật khi cùng tiến cùng lùi sẽ thuận tiện hơn. Người thông minh và người thông minh tính toán nhau mới là đáng sợ nhất, nếu không phải vì sự thông minh của Nhiếp Chiếu và Đệ Ngũ Phù Dẫn, hai người này đời này sẽ không thể ngồi chung một bàn ăn cơm.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Nhiếp Chiếu thích Tiểu Oa và A Quỳ nhất không phải là không có lý do, ai lại không thích kẻ trung thành, tận tụy mà không gây rắc rối chứ?

 

Ngày hai mươi ba tháng Chạp, cố ý chọn một ngày lạnh nhất, A Lan được cử đi cùng, còn có Đệ Ngũ Phù Xương đi cùng.

 

"Ngươi còn không biết, người khác ta không yên tâm, ngươi làm việc cẩn thận nhất, ta tin tưởng ngươi nhất, chẳng phải tại sao lần này lại đưa ngươi ra ngoài chứ?" Nhiếp Chiếu kéo rèm xe ngựa ra một khe hở, lộ ra nửa thân người, cùng với hơi nóng bốc lên trong xe, cắn quả hồng kêu răng rắc, nói với A Lan.

 

A Lan nắm chặt dây cương, đôi tay lạnh đến không thể co duỗi, lông mi phủ đầy sương tuyết dày, khẽ gật đầu, giọng nói run rẩy: "Sẽ không phụ lòng chủ quân tin tưởng."

 

Nhiếp Chiếu nói xong, lại quay trở vào trong xe.

 

"Chúng ta làm vậy có hơi tiểu nhân đắc chí không? Hôm nay lạnh quá." Giang Nguyệt mềm lòng, không nhịn được nói.

 



"Vậy nàng xuống, hắn lên? Lần này hắn có thể đi theo, làm việc cho chủ tử thật của hắn, trong lòng không biết chừng vui mừng biết bao, nàng đừng làm lỡ việc tận trung của người ta." Nhiếp Chiếu tuy nói vậy, nhưng vẫn lấy ra một cái lò sưởi nhỏ, kéo rèm xe đưa cho A Lan. Đôi mắt dưới lớp sương tuyết của A Lan hiện lên vài phần ngạc nhiên, cứng đờ nhận lấy.

 

Không lâu sau, A Lan lại nghe thấy tiếng cãi vã trong xe ngựa, dù đã hạ thấp giọng nhưng vẫn mơ hồ truyền đến tai hắn.

 

"Chàng tại sao luôn khăng khăng làm theo ý mình? Ta đã nói huynh trưởng từ trước tới nay đã có uy vọng, nên nhường lại cho huynh ấy. Chàng chẳng phải trước đây chưa bao giờ muốn làm hoàng đế sao? Sao giờ lại muốn tranh giành?" 

 

"Trước đây không muốn không có nghĩa là bây giờ không muốn. Nàng nói không muốn có con, được, ta nghe lời nàng, mỗi lần đều uống thuốc. Giang Nguyệt, ta là nam nhân, làm sao lại không có tham vọng xưng bá thiên hạ? Ta khắp nơi nhường nhịn nàng, đến lúc đó huynh trưởng nàng đoạt được thiên hạ, chẳng phải nàng sẽ cưỡi lên đầu ta hay sao?"

 

Những ngày này, họ luôn cãi vã. Từ sau khi ngọc tỷ được Hách Liên Thanh đem đến, rõ ràng trước quyền lực tuyệt đối, tên nam nhân nào có thể cưỡng lại sức hút vô cùng tận này. Hai người họ đã xảy ra bất đồng vào đêm hôm đó.

 

Mặc dù vẫn thường ở cùng nhau, nhưng rất lạnh nhạt, lời nói cũng không còn như trước, ai nấy đều có thể nhận ra mối quan hệ của họ đã xuất hiện vết rạn. Đến cả đội quân trong tay Giang Nguyệt, Nhiếp Chiếu cũng có ý định thu hồi.

 

A Lan nghe xong, bàn tay nắm dây cương không khỏi siết chặt, rồi lại từ từ thả lỏng.

 

Đệ Ngũ Phù Dẫn sớm biết lời mời của mình sẽ được đáp lại, nên đã dọn dẹp sẵn một tiểu viện để họ cư trú, rồi ra trước thành đón tiếp họ.

 

Giang Nguyệt bước xuống xe ngựa, gọi một tiếng "Ca ca." Đệ Ngũ Phù Dẫn cười đến híp cả mắt lại thành một đường chỉ, nghiêm khắc và tỉ mỉ đánh giá nàng, một lúc lâu sau mới gật đầu với Nhiếp Chiếu: "Tạm được, xem như ngươi biết điều, tận tình làm tròn bổn phận, nhìn nàng không gầy đi, chăm sóc cũng coi như chu đáo. Nhưng ngươi cũng đừng tự làm mình mệt, mọi việc không cần phải tự tay làm hết."

 

"Đó là bổn phận của ta. Chỉ là trông huynh trưởng lại gầy gò đi nhiều, chắc chắn là không bằng cạnh Cân Cân có một tri kỷ hiểu lòng như ta." 

 

Hai người đàn ông mặt ngoài cười, lòng không cười, ngầm châm chọc nhau một hồi. Đệ Ngũ Phù Dẫn nói Nhiếp Chiếu là con dâu nhỏ phục vụ người khác, Nhiếp Chiếu thì nói đúng là vậy, nhưng huynh trưởng đơn côi chiếc bóng, e rằng chiếc gối cũng khó mà yên giấc, trông như Nhiếp Chiếu tạm chiếm thế thượng phong.

 

Giang Nguyệt không nghe ra được trong lời nói của họ có sóng ngầm cuồn cuộn, chỉ nghe ra sự quan tâm lẫn nhau, khiến nàng gần như cảm động đến rơi nước mắt. Nàng kéo tay cả hai chồng lên nhau: "Ta đã nói mà, người trong nhà thì nên quan tâm lẫn nhau như vậy." 

 

Bọn họ muốn rút tay ra ghét bỏ, nhưng ngại Giang Nguyệt đè lên, chỉ có thể giả vờ tươi cười đáp lại.

 

A Lan nhìn ra được sự cứng nhắc và ghét bỏ của bọn họ, xem ra lần kết minh này sẽ không quá thuận lợi.

 

Mọi người được đưa vào Xuyên Hiệp, biệt viện nơi Đệ Ngũ Phù Dẫn cư ngụ.

 

Nói là biệt viện, nhưng thực ra không khác gì nhà của những người giàu có thông thường, một tòa viện ba gian, không có gì điêu khắc trang trí, gạch xanh trơn bóng bình thường, mái ngói đen không hoa văn cũng bình thường, thậm chí còn đơn sơ đến mức có chút nghèo nàn, không hợp với thân phận của hắn.

 

Sắp xếp ổn thỏa xong, Giang Nguyệt và Nhiếp Chiếu đi dạo một vòng quanh hoa viên trơ trụi, rồi mới đến noãn các nơi Đệ Ngũ Phù Dẫn ở. Noãn các chẳng có chút ấm áp nào, chỉ có đốt than mà thôi, trống trải và lạnh lẽo, đệm trong phòng đều là vải bông bình thường may thành.

 

Hai nơi so sánh, trái lại tiểu viện trùng tu lại của Giang Nguyệt là Trùng Hoa Viện, có lát địa long, ấm áp, còn nơi này chẳng khác gì chỗ ở của nhà sư khổ hạnh.

 

"Huynh trưởng không đến mức nghèo khổ đến vậy chứ?" Nhiếp Chiếu vỗ nhẹ tấm đệm ngồi, trên đó còn có vài vết mòn.

 

Đệ Ngũ Phù Dẫn rót trà cho bọn họ: "Giàu có từ trong tiết kiệm mà ra, khắp nơi đều cần tiền, chẳng mấy chốc sẽ đến mùa xuân, nơi này nhiều núi rừng, cây cối, cũng nhiều mưa, khó tránh khỏi các tai họa lớn nhỏ do nước gây ra. Chỗ này chỉ mình ta ở, bớt tiêu pha, lại có thể tiết kiệm chút bạc." 

 

Giang Nguyệt không khỏi nhớ đến lễ cập kê và đồ cưới Đệ Ngũ Phù Dẫn tặng nàng, vải vàng bạc, ngọc trai châu báu, chất đầy bao nhiêu rương. Chỉ cần hắn để lại một ít, cũng đủ để tu sửa biệt viện, sống thoải mái hơn một chút rồi.

 

"Ca ca..." Nàng vừa mở miệng, Đệ Ngũ Phù Dẫn đã biết nàng muốn nói gì, đưa trà cho nàng: "Đó là phần của muội, là quy củ của nhà bên mẫu thân, con gái từ lúc sinh ra, mỗi năm ít nhất phải tích lũy ba rương đồ cưới, cho đến khi xuất giá. Phụ mẫu không còn, tất nhiên là ta để dành cho muội." Hắn liếc Nhiếp Chiếu một cái. "Dù ngươi là người cưới, nhưng cũng là của hồi môn của ngươi, nếu mẫu thân biết ta dám biển thủ, nửa đêm chắc chắn sẽ đến tìm ta trò chuyện."



 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.