Giang Nguyệt khá hài lòng với bài thi lần này của mình, toán lần này không thể nào lại là điểm C được nhỉ?!
Khi về nhà, trong bếp hơi nước bốc lên nghi ngút, Nhiếp Chiếu không biết đang nấu gì trong nồi, một mùi thịt kỳ lạ lan tỏa khắp sân, còn hắn thì ngồi trong phòng khách đếm tiền.
Năm trăm văn này là tiền học phí của Giang Nguyệt cho nửa đầu năm sau, ba trăm văn dùng cho gia đình, còn lại không còn bao nhiêu, gần đến cuối năm, phải cố gắng tiết kiệm thêm một chút, cuối năm phải làm áo mới cho nàng.
“Tam ca! Tam ca trong nồi đang nấu gì thế? Thơm quá!” Giang Nguyệt chưa kịp cất túi xách đã chạy đến quanh hắn.
Nhiếp Chiếu nhíu mày, tránh sang một bên, tiếp tục tính toán chi tiêu: “Trong nồi nấu gì tự đi xem, đi đi.”
Dù có để lại chút cũng không đủ, Giang Nguyệt đã mười lăm, phải để dành ít hồi môn cho nàng.
Giang Nguyệt nhanh chóng chạy vào bếp, mở nắp nồi, trong nồi có thứ gì đó trắng bạch, nàng không nhận ra, nhưng vẫn khá thơm, liền chạy trở lại hỏi Nhiếp Chiếu đó là gì. Nhiếp Chiếu đang cầm đồng tiền, suy nghĩ về hồi môn của Giang Nguyệt, không trả lời, lại hỏi nàng: “Muội muốn khi nào kết hôn?”
Nghe vậy, mặt Giang Nguyệt liền xị xuống, ngồi xổm cạnh hắn, như một con ch.ó con cụp đuôi, mắt cụp xuống, nói nhẹ nhàng: “Tam ca, huynh không cần ta nữa? Huynh đừng bỏ ta, ta không muốn rời xa huynh, tam ca huynh chỉ cần không đuổi ta đi, ta sẽ ở bên huynh cả đời.”
Nàng sẽ không tìm thấy ai đối xử tốt với mình như tam ca nữa. Gần đây nàng có phải không nghe lời làm tam ca tức giận, nên hắn mới muốn gả nàng đi nhanh chóng sao?
Nhiếp Chiếu thở phào nhẹ nhõm, nếu nàng không vội kết hôn, vậy thì còn sớm, hồi môn vẫn có thời gian để dành: “Không đuổi muội đi, đừng nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đó nữa! Ăn cơm!”
Hắn bật ngón tay trán Giang Nguyệt, cất tiền, rồi đứng dậy đi lấy cơm cho nàng.
Giang Nguyệt ngồi xổm trên đất, nhìn bóng lưng hắn rời đi, tay áo và vạt áo rõ ràng ngắn đi một đoạn, vẫn là áo từ năm kia, nàng ôm vai, cảm thấy mất mát.
Thực ra nếu tam ca muốn nàng sớm lập gia đình, nàng cũng hiểu được, nuôi nàng tốn rất nhiều tiền, nàng ăn nhiều, còn phải đi học, học không giỏi, không giúp hắn nở mày nở mặt. Tam ca vì nuôi nàng mà ngay cả áo mới cũng không làm, nếu nàng sớm lấy chồng, sẽ không phải đi học nữa, có thể ra ngoài làm việc, tam ca sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhưng sau khi lấy chồng, liệu có thể sống cùng tam ca không? Nàng thật sự không muốn rời xa tam ca.
Nhiếp Chiếu từ chối không ăn đồ mình nấu, hắn múc cho Giang Nguyệt một bát to não heo, một bát cơm đậu đỏ, một đĩa gia vị khô, để nàng tự ăn.
Giang Nguyệt hiếm khi có thứ gì không nuốt nổi, nhưng cái thứ trắng bạch không rõ trong nồi canh này, nàng nhìn đã thấy ghê, nhưng sợ Nhiếp Chiếu thất vọng, vẫn nhắm mắt nhắm mũi ăn hết, sau đó vội vàng nhét cơm vào miệng để khỏi nôn ra.
“Một bát não heo cũng ăn hết?” Nhiếp Chiếu ngạc nhiên.