Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 32: Thông cáo



Việc tuyển quân diễn ra vào tháng Tư hàng năm, Nhiếp Chiếu trước khi hoàn thành mọi việc, không nói với Giang Nguyệt, cuộc sống vẫn như bình thường.

 

Hắn làm một thanh kiếm chưa mài sắc giao cho Giang Nguyệt, để nàng thử làm quen trước, rồi vào bếp nấu ăn. Gần đây, Nhiếp Chiếu mua vài quyển sách dạy nấu ăn, đang nghiên cứu trau dồi kỹ năng nấu nướng.

 

Bữa tối hôm nay có món bánh kẹp thịt thắng, dưa muối cà tím, và một nồi canh cá nấu đậm đà thơm ngon.

 

Mặc dù bánh kẹp thịt thắng chỉ là món chay, nhưng hắn khống chế kỹ lưỡng nhiệt độ lửa, nướng vỏ bánh vàng rực như cánh ve, bóng mỡ, khi đặt vào chậu thì phát ra tiếng “xèo xèo” giòn rụm, nghe là biết bên ngoài giòn tan, bên trong mềm mịn, ngon miệng vô cùng.

 

Dưa muối cà tím thì không có gì đặc biệt, hắn chỉ thêm vào một ít thịt khô, ăn vào thêm thơm, để dành trộn cơm hoặc nấu mì đều dùng được.

 

Hắn lau mồ hôi trên trán, vô cùng hài lòng với tiến bộ của mình. Khi ra ngoài gọi Giang Nguyệt vào ăn cơm, thấy nàng đang cầm kiếm, đứng trước cửa, nói chuyện với một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi.

 

Người đó rất quen mặt, giống như thiếu niên ngày trước đã tạm biệt Giang Nguyệt ở thư viện.

 

Nhiếp Chiếu tự thấy trí nhớ mình không tệ, chưa đến mức mắt mờ đến vậy.

 

Mặt thiếu niên đỏ bừng như ánh chiều tà cuối cùng trên bầu trời, nhìn thấy rất khó chịu, đặc biệt khi Giang Nguyệt và hắn cười nói vui vẻ.

 

Nhiếp Chiếu bước tới, cười không thật, dùng tạp dề lau tay: “Sao? Bạn học của muội à? Mời vào nhà ăn cơm chung đi.”

 

Giang Nguyệt là đứa trẻ thật thà, thật sự nghĩ Nhiếp Chiếu muốn mời Vinh Đại Niên, liền mở toang cửa. Nàng nghĩ nếu muốn gả cho hắn, vẫn cần có sự đồng ý của tam ca mới được.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Vinh Đại Niên ngượng ngùng bước vào, cùng họ ngồi xuống bàn.

 

Nhiếp Chiếu không nghĩ hắn lại không khách sáo như vậy, bực bội đặt món ăn lên bàn, nói: “Ăn đi.”

 

Giang Nguyệt khoe khoang: “Tam ca ta nấu ăn ngon lắm, ngươi mau thử đi.”

 

Không nói đến những thứ khác, bây giờ kỹ năng nấu ăn của Nhiếp Chiếu ít nhất là trình bày cũng đẹp, Vinh Đại Niên ngượng ngùng cảm ơn Nhiếp Chiếu, gắp một cái bánh kẹp thịt thắng, cắn một miếng, mặt biến xanh biến trắng, nhưng nhìn Giang Nguyệt ăn ngon lành, hắn không thể nhổ ra, chỉ đành cắn răng nuốt xuống.

 

Hắn cảm thấy Giang Nguyệt thật đáng thương, thậm chí đối với món này còn ăn ngon lành.

 

Vinh Đại Niên tự cho là mình kín đáo, nhưng ánh mắt thương xót, đau lòng của hắn trong mắt Nhiếp Chiếu, rõ ràng là muốn cuỗm đi bông cải của hắn. Hắn nắm chặt đũa, càng lúc càng chặt, cuối cùng chỉ nghe “cạch” một tiếng, hai chiếc đũa gãy làm bốn đoạn, rơi xuống đất.

 

Giang Nguyệt và Vinh Đại Niên nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc, hắn nghiến chặt răng, phất tay: “Không sao.”

 

Hắn dám chắc, Giang Nguyệt chẳng biết gì, là Vinh Đại Niên kẻ lòng đen dạ thối, bụng đầy ý đồ xấu xa, cố ý muốn dụ dỗ Giang Nguyệt. Giang Nguyệt là do hắn nuôi lớn, hắn biết rõ hơn ai hết, đơn thuần, thiện lương, nàng chẳng biết gì, còn nhỏ tuổi nếu thật sự để tên Vinh Đại Niên này dễ dàng lừa gạt, đúng là hắn thất trách.

 

Nhiếp Chiếu gõ gõ vào chén của Vinh Đại Niên, liếc mắt cảnh cáo: “Ăn cơm đi, đừng nhìn ngang nhìn dọc, đỡ phải thấy thứ không nên thấy.”

 

Ý cảnh cáo rất rõ ràng, Vinh Đại Niên vội vàng cúi đầu, nhận ra vừa rồi mình đã vô lễ.

 

Nhiếp Chiếu là người thích tận dụng mọi thứ, đã tới ăn cơm, hắn chắc chắn sẽ bắt người rửa bát trước khi đi.

 

Giang Nguyệt nhìn theo bóng dáng đối phương rời đi, vẫy tay, Nhiếp Chiếu liền chặn lại: “Nhìn gì mà nhìn, người đi rồi, vào nhà, ta mua đồ cho muội.”

 

Là một hộp kem dưỡng rất đắt, Giang Nguyệt nghe Lý Bảo Âm nói, cha nàng ta phải dành dụm mấy tháng lương mới mua cho nàng và mẹ mỗi người một hộp.

 

Giang Nguyệt mở nắp ngửi thử, thật thơm, nàng rất thích, nhưng lại đậy nắp lại, nói với Nhiếp Chiếu: “Tam ca, ta chỉ cần ngửi là được rồi, huynh trả lại đi, ngày mai chúng ta ra ngoài, huynh làm cho mình bộ quần áo mới được không?”

 

Thực ra trong hai năm qua, chiều cao nàng không tăng nhiều, nhưng tam ca nàng thì rõ ràng đã cao hơn, bộ quần áo ban đầu thấy hắn mặc, bây giờ đã lộ cả cổ tay, mùa đông khi gió thổi vào, tay hắn đỏ lên vì lạnh. Nàng không cần kem dưỡng da, muốn tam ca may cho mình bộ quần áo.

 

Nàng biết tam ca rất chiều nàng, người khác cùng tuổi đều từng bị đòn, chỉ có nàng là chưa, nàng chỉ cần khóc một chút, tam ca đã không nỡ. Dù mùa đông không làm áo mới cho mình, cũng sẽ làm cho nàng một cái.

 

Tam ca đối xử với nàng tốt, nàng không muốn làm kẻ vô ơn.

 

Nhiếp Chiếu nhéo một cái vào má nàng, chỗ bị gió lạnh thổi nứt nẻ đau đớn, nàng không nhịn được kêu một tiếng.

 

“Còn nói không cần? Nhìn mặt muội mà xem, nứt nẻ hết rồi.” Nhiếp Chiếu rửa một chiếc khăn ấm, nhẹ nhàng đắp lên mặt nàng.

 

Giang Nguyệt qua lớp khăn, giọng buồn buồn: “Không nghiêm trọng đến vậy.”

 

“Còn phải nghiêm trọng thế nào? Đợi đến khi cả mặt đều bị nẻ hết sao?”

 

“Tam ca đừng dọa ta.” Giang Nguyệt nghĩ đến cảnh tượng m.á.u thịt lẫn lộn, trong lòng không thoải mái.

 

Nhiếp Chiếu lau sạch mặt nàng, dùng đầu ngón tay lấy một chút kem, xoa vào lòng bàn tay làm ấm, sau đó từ từ thoa đều lên mặt nàng: “Sáng thoa một chút, tối thoa một chút, nẻ sẽ nhanh khỏi thôi.”

 



Đã dùng rồi thì không trả lại được nữa, Giang Nguyệt ngửa đầu, ngoan ngoãn để mặc hắn bôi kem, nàng dùng tay lấy một ít kem từ lọ.

 

Nhiếp Chiếu liếc nàng một cái, không ngăn lại, nói: “Bôi lên tay, đỡ bị cước.”

 

Không ngờ Giang Nguyệt xoa đều, lại bôi lên tay hắn, cổ tay hắn, cười hì hì: “Tam ca cũng dùng, cổ tay huynh cũng bị lạnh đỏ rồi.”

 

Lòng Nhiếp Chiếu bỗng nhiên mềm nhũn, như bị thứ gì đó đ.â.m trúng, chút lạnh lẽo như dòng sông băng chảy xuống, biến thành từng cơn mưa phùn, mạnh mẽ hơn cả sấm sét.

 

Hắn khẽ cúi mi, che đi cảm xúc trong mắt: “Mua cho muội mà.”

 

“Tam ca mua, chúng ta cùng dùng.” Giang Nguyệt vẫn cười hì hì.

 

Nhiếp Chiếu biết, sau này dù hắn có sinh mười đứa con gái, chỉ cần có một chút giống hắn, cũng không thể nào ngoan bằng Giang Nguyệt.


 

“Được.” Hắn gật đầu.

 

Bôi xong kem dưỡng, Nhiếp Chiếu giúp nàng tháo tóc, đưa nàng lên giường ngủ. Trên giường đã có bình nước nóng, nàng nằm lên cảm thấy ấm áp, không bị lạnh.

 

“Đừng đạp chăn nhé.” Nhiếp Chiếu dặn dò, giúp nàng đắp kín chăn rồi mới rời đi. Dù sắp sang xuân, nhưng mùa xuân ở Chúc Thành còn lạnh hơn mùa đông.

 

Giang Nguyệt gật đầu, dõi mắt nhìn hắn rời đi.

 

Nàng chạm vào chân, cảm thấy ngứa ngáy, rất khó chịu, mà lại không gãi được.

 

Mùa xuân năm nay dường như đến sớm hơn mọi năm, giữa đêm, tiếng sấm ầm ầm vang lên, mọi vật đều bừng tỉnh, Giang Nguyệt cảm thấy chân càng khó chịu hơn, ngứa, đau, vừa ngứa vừa đau, như có thứ gì đó chui vào trong xương nàng, nàng không gãi được, càng không chạm vào được, như phải mổ chân ra, rút hết tủy xương ra thì mới giảm bớt được cảm giác này.

 

Nàng không nhịn được, co quắp người lại, nằm trên giường cắn răng lăn lộn, cố gắng duỗi thẳng tứ chi, nhưng vẫn không giảm bớt chút nào, trong lòng càng thêm bứt rứt.

 

Đến nửa đêm, nàng thực sự không chịu nổi nữa, cắn góc chăn, khóc thút thít. Nàng vừa khóc, Nhiếp Chiếu liền khoác áo chạy vội vào, tay cầm đèn, khuôn mặt đầy vẻ buồn ngủ.

 

"Sao thế? Chỗ nào không thoải mái à?" Hắn theo thói quen sờ lên trán nàng, dạo gần đây nàng ít ốm hơn, sao giờ lại như vậy?

 

Giang Nguyệt mặt đầy mồ hôi, tóc tai bết dính vào mặt và cổ, Nhiếp Chiếu giúp nàng vén tóc lên, không thấy nàng sốt.

 

"Khó chịu, chân khó chịu. Tay cũng khó chịu, như có con gì bò bên trong."

 

Nhiếp Chiếu kéo chăn ra, nghe thấy tiếng xương nàng kêu răng rắc.

 

"Cụ thể là chỗ nào?"

 

Giang Nguyệt lần lượt chỉ ra, miêu tả cảm giác đó cho hắn nghe.

 

Nhiếp Chiếu càng nghe càng cảm thấy quen thuộc.

 

"Tam ca, có phải ra sắp c.h.ế.t rồi không? Kem dưỡng của huynh, huynh mua cho ta, uổng rồi." Giang Nguyệt ngửa đầu, nghĩ nếu mình chết, tam ca chắc chắn sẽ buồn, nhưng cuộc sống của hắn sẽ nhẹ nhàng hơn, không phải mang theo cái gánh nặng này nữa.

 

"...Không phải, muội chỉ là đau do phát triển thôi." Nhiếp Chiếu buông tay nàng đang bám vào cánh tay hắn, "Muội đợi một chút."

 

Chẳng bao lâu sau, hắn mang một chậu nước nóng vào, vắt khăn, đắp lên chân và mắt cá chân của nàng, xoa bóp cơ bắp chân: "Ta còn tưởng muội cả đời chỉ cao thế này, ông trời cuối cùng cũng mở mắt, cho muội cao lên chút rồi."

 

"Tam ca, giờ phút này, huynh có thể đừng trêu chọc ta nữa không." Giang Nguyệt cắn chăn nằm sấp trên giường, rầu rĩ.

 

Nhiếp Chiếu nói nàng nhiều bệnh, nhưng vẫn im lặng. Khăn nóng quả thật có hiệu quả, Giang Nguyệt không còn kêu đau nữa, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi, trời cũng dần sáng.

 

Hôm nay chắc không thể đến trường, Nhiếp Chiếu nghĩ mình sớm muộn gì cũng vì nuôi Giang Nguyệt mà c.h.ế.t trẻ, cứ mỗi lần lại phải thức trắng đêm.

 

Vinh Đại Niên ở trường không thấy Giang Nguyệt, nghe nói nàng ốm, lo lắng không yên, tan học buổi chiều, liền chạy đến trước nhà Giang Nguyệt ngồi chờ, thử xem nàng thế nào.

 

Nhiếp Chiếu mang xương lợn mới mua về nhà, định hầm canh cho Giang Nguyệt, liền thấy Vinh Đại Niên thập thò trước cửa.

 

Gan thật to, còn dám đến đây?

 

"À!" Vinh Đại Niên giật mình khi bị đập vào lưng, quay lại nhìn thấy Nhiếp Chiếu, vội vàng cúi đầu chào, "Tam ca."

 

Nhiếp Chiếu cười ngọt ngào, nhưng ánh mắt không có chút ý cười, khoác tay lên vai hắn, khẽ nghiêng cằm về phía con hẻm nhỏ bên cạnh: "Lại đây một chút, có chuyện muốn nói."

 

Vinh Đại Niên không biết ý của Nhiếp Chiếu, thấy hắn tỏ ra thân thiện, liền theo sau.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.