Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 44



Tên cướp sợ hãi nhìn nàng một cái, đắn đo một chút, rồi vẫn bỏ đồ lại chạy đi. Không đáng, không đáng, nếu đánh nhau không khỏi mất thời gian, nàng là muội muội của Nhiếp Chiếu, không nói đến việc mình có thể đánh lại không, nếu đánh không lại cũng tốt, đánh được lại sợ hắn đến trả thù.

 

Tiểu Chu thị nhìn mà há hốc mồm, vừa hét lên vừa kêu "trời ơi": "Giang Nguyệt, nay sao ngươi  lại thô tục như vậy?"

 

Nàng và Chu thị như nhìn thấy ma quỷ.

 

"Ngươi thô lỗ như vậy, sao có thể kết giao với thiên kim Thái thú? Nhỡ làm người ta sợ..."

 

Từ khi vào thành, Giang Nguyệt đã nhẫn nhịn suốt đường. Nàng thấy mình thật buồn cười, trước khi gặp lại nhà họ Giang, nàng còn có những ảo tưởng không thực tế, tưởng rằng sau biến cố, có thể khôi phục tình thân, cùng chia sẻ niềm vui gia đình.

 

Nhưng thực tế liên tục cho nàng biết rằng, nàng thật ngây thơ buồn cười. Dù nàng làm gì, vẫn bị trách móc, họ chỉ nghĩ đến việc hành động của nàng có làm Lý Bảo Âm ghét bỏ hay không.

 

Nếu là trước đây, nàng chắc chắn sẽ sợ hãi trước những lời trách móc của họ, sợ họ tức giận, thất vọng, mất đi những người thân này. Nhưng Giang Nguyệt bây giờ không còn là Giang Nguyệt ngày xưa nữa, nàng giờ cũng có người yêu thương, nhà họ Giang có coi nàng là người thân hay không, với nàng là chuyện không còn quan trọng nữa rồi.

 

Giang Nguyệt lạnh lùng nhìn họ.

 

Chu thị hét lên: "Ngươi có thái độ gì vậy? Đây là cách đối xử với bà nội sao?"

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Giang Nguyệt không báo trước, dùng cây quật mạnh xuống đất dưới chân Chu thị và Tiểu Chu thị, bụi bay mù mịt.

 

Hai người sợ hãi kêu lên, Tiểu Chu thị lúng túng đẩy ngã Chu thị xuống đất, khiến bà ta đau đến chửi rủa.

 

Giang Nguyệt không thèm nhìn họ thêm, chỉ cúi đầu, lạnh lùng nói: "Bà nội, ta hiện giờ quả thật thô tục, thô tục đến mức nếu các người còn nói thêm một câu nữa, cây này sẽ không chỉ quật xuống đất... mà còn quật lên mặt các người. Còn việc xin Thái thú giúp đỡ nhà họ Giang, đừng mơ mộng hão huyền giữa ban ngày nữa."

 

Giang Nguyệt nói mạnh mẽ, hoàn toàn không giống với ấn tượng yếu đuối nhút nhát của họ.

 

Trước đây họ chỉ nhìn vào cách ăn mặc của nàng và mối quan hệ với Lý Bảo Âm, giờ nghe nàng nói như vậy, Chu thị và Tiểu Chu thị mới thực sự nhìn kỹ nàng.

 

Nàng đứng đó, lưng thẳng tắp, cao lớn hơn, không lắp bắp nữa, tự tin hơn, thần thái ung dung, thậm chí dám đánh cướp giữa đường. Khác, thật khác, hoàn toàn là hai con người khác nhau. Nếu là trước đây, chắc chắn nàng không dám cãi lại họ, giờ lại dám đe dọa họ.

 

Nếu gặp trên đường, họ chắc chắn không nhận ra, đây là Nguyệt Nương từng rụt rè sợ sệt trước kia.

 

Chu thị ngồi bệt trên đất, nhìn người qua kẻ lại đánh giá mình, xấu hổ tức giận, mặt đỏ bừng, chửi Tiểu Chu thị: "Còn không mau đỡ ta dậy!"

 

Giờ nhìn khí độ của Giang Nguyệt, không hề nghi ngờ nàng sẽ dùng cây quật lên mặt mình, hoặc mặt Tiểu Chu thị. Chu thị đứng dậy xong liền dịu giọng, giả vờ làm trưởng bối hiền từ, giọng nói mềm mỏng hơn nhiều: "Nguyệt Nương, bà nội cũng chỉ sợ ngươi đi sai đường."

 

Trong lòng bà ta ngầm mắng, Giang Nguyệt con hoang này ở Chúc Thành chưa đến ba năm, lại biến thành không dễ kiểm soát như vậy, thật đáng giận.

 

Nhưng dù người có thay đổi, tính cách cũng không đổi, dỗ ngon dỗ ngọt chắc chắn có thể khiến nàng quay đầu, phục vụ cho họ.

 

Giang Nguyệt lần đầu tiên thấy bà nội mình nói chuyện hiền từ như vậy, trước đây nàng chưa bao giờ có đãi ngộ này. Hôm nay nàng mạnh, đối phương yếu, càng khiến lòng nàng lạnh lẽo.



 

"Bà nội có biết ta nay có tiểu danh không?"

 

Chu thị không hiểu tại sao nàng lại nói điều này, nhất thời không biết trả lời sao, may mà Giang Nguyệt cũng không mong đợi câu trả lời, chỉ tự nói: "Tiểu danh là Cân Cân, nặng hơn ngàn cân. Trong lòng người khác, ta cũng là báu vật nặng hơn ngàn vàng, nay không cần ngươi giả vờ giả vịt ban phát tình thương, chiêu trò đánh một cái cho một cái kẹo không có tác dụng với ta nữa, ngươi cất cái bộ mặt đó đi.

 

Giờ ta mỗi hành động lời nói đều có thầy dạy, có trưởng bối mới giáo huấn, bà nội không cần lo lắng ta sẽ sai đường, dù sao cũng tốt hơn gấp bội so với ở Châu Tán."

 

Nói xong, nàng quay người rời đi không hề lưu luyến, như muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với nhà họ Giang.


 

Chu thị bị Giang Nguyệt chỉ trích giữa đường, nổi giận đùng đùng, ngã thẳng vào lòng Tiểu Chu thị, tức giận nói: “Phản rồi, thật sự phản rồi!” nói xong liền ngất xỉu.

 

Nhà họ Giang vội vàng tìm đại phu cho bà, đồng thời tìm chỗ nghỉ ngơi.

 

Chu thị uống hai thang thuốc mới tỉnh lại, Tiểu Chu thị lập tức giấu đi ánh mắt không kiên nhẫn, đỡ Chu thị dậy, cười lạnh nói: “Thím à, con cứ tưởng nó bây giờ có cái gì dựa vào, hóa ra là vị hôn phu của nó đã chết, giờ được ca ca của vị hôn phu là Nhiếp Chiếu nhận làm muội muội, người ca ca đó hiện đang là lính trong quân doanh, sống c.h.ế.t chưa biết thế nào.”

 

Chu thị nghe vậy rất vui, vỗ vỗ tay nàng, trong lòng không biết đang mưu tính gì.

 

Giang Kỳ đột nhiên từ ngoài cửa chạy vào, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hét lên: “Có tin vui, có tin vui! Nhiếp Chiếu được thăng chức rồi!”

 

“Thăng chức?”

 

“Được thăng làm Bách Hộ!”

 

Đây là tin vui gì? Chu thị nghe xong, lập tức ngất xỉu lần nữa, đại phu đến xem lại, hóa ra là trúng gió không dậy nổi.

 

Giang Nguyệt cầm cành cây, mặt đầy uất ức đi về nhà, lúc này nàng nhớ Nhiếp Chiếu vô cùng, nếu hắn ở đây, nhất định sẽ khen ngợi hành động nghĩa hiệp của nàng hôm nay, chứ không giống như nhà họ Giang chỉ biết trách mắng nàng.

 

Nàng đẩy cửa ra, thấy Nhiếp Chiếu đang ngồi trong sân, tay đang lau kiếm, thấy nàng liền nhíu mày: “Sao vậy?”

 

Giang Nguyệt bật khóc, đóng cửa cái rầm, nghĩ rằng mình nhớ hắn đến phát điên nên sinh ra ảo giác.

 

Nàng đợi một lát, mở cửa lần nữa, Nhiếp Chiếu vẫn ở đó.

 

“Tam ca!” Nàng vứt cành cây xuống, khóc nức nở lao vào ôm hắn.

 

Nhiếp Chiếu bị nàng ôm chặt đến mức không thở nổi, vội vỗ lưng nàng: “Sao thế? Ai lại bắt nạt muội? Muội không đánh trả sao?”

 

“Ta nhớ huynh quá.”

 

“Thật không?” Nhiếp Chiếu bế nàng lên cân thử: “Nói dối, muội tăng ba cân rồi…”

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.