Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 51



Chăn gối và áo tơi của Giang Nguyệt bị mưa làm ướt một nửa. Khi nàng trở về nhà đã kiệt sức không còn sức dọn dẹp. Thay xong bộ y phục khô ráo, nàng ôm bụng rồi ngã phịch xuống giường.

 

Nhiếp Chiếu đẩy nàng vào trong giường, thay chăn gối mới, đắp kín người cho nàng, sau đó cuộn chăn bẩn dính m.á.u lại cùng với y phục bẩn của nàng mang ra ngoài.

 

Trước đây, hắn thường nói với nàng vài câu, dặn dò nàng ngủ ngon, nhưng giờ đây hắn thực sự không muốn nói thêm nửa lời, vội vàng mang quần áo đi.

 

Mưa tạnh vào nửa đêm, ngừng rồi lại rơi. Nhiếp Chiếu kéo ghế ngồi dưới mái hiên, vò đồ trong chậu gỗ, ánh sáng từ mưa phản chiếu trên mặt nước trong vắt, sợi bạc lạnh lẽo nghiêng nghiêng trút vào nước, tan ra thành từng gợn sóng, màu đỏ sẫm từ tấm vải mềm ngấm ra, nhuộm nước thành màu hồng nhạt.

 

Hắn nhìn mặt nước, dừng tay lại, nước trên ngón tay nhỏ giọt tí tách xuống chậu, trong phút chốc không nghĩ ra, vì sao hắn lại phải thức khuya giữa đêm mưa để giặt quần áo cho Giang Nguyệt?

 

Nếu trước đây có ai đó nói với hắn rằng, sau này hắn sẽ phát điên giữa đêm khuya vì một người xa lạ không có quan hệ m.á.u mủ, hắn hẳn sẽ cười nhạo, thậm chí đánh cho đối phương một trận, cảnh cáo đối phương đừng có ăn nói bậy bạ.

 

Từ nhỏ hắn đã được yêu chiều hết mực, ngay cả đối với cha mẹ và huynh trưởng, hắn cũng chưa bao giờ rót cho họ một tách trà.

 

Nghĩ lại lúc Giang Nguyệt chưa đến Chúc Thành, tuy cuộc sống của Nhiếp Chiếu vô vị nhưng cũng chưa bao giờ đau đầu như bây giờ.

 

Hiện tại mà xét, cách tốt nhất để giảm thiểu tổn thất là đưa nàng đi, đưa đi thật xa, hắn mới có thể trở lại như trước kia.

 

Nhưng ý nghĩ đó thậm chí chưa kịp nảy ra trong đầu, Nhiếp Chiếu đã không dám nghĩ nữa, hắn không dám tưởng tượng nếu thực sự rời xa Giang Nguyệt, hắn sẽ ra sao, hiện tại tất cả động lực của hắn đều đến từ nàng.

 

Giang Nguyệt đi rồi, tại sao hắn phải xây nhà mới? Tại sao hắn phải kiếm tiền? Tại sao phải che đậy mọi thứ giả vờ như tốt đẹp?

 

Nhưng mối quan hệ giữa hắn và Giang Nguyệt rốt cuộc là gì?

 

Nhiếp Chiếu mơ hồ cảm nhận được rằng, tình cảm của hắn dành cho Giang Nguyệt không đơn giản như hắn nghĩ.

 

Kể từ khi gặp Thái tử Ngũ Phù Xương đến nay, hắn biết rõ Giang Nguyệt và Thái tử có nét tương đồng, có lẽ nàng không phải là con ruột của nhà họ Giang, mà có liên quan gì đó đến Thái tử, nhưng hắn vẫn cố tình che giấu, không muốn điều tra thêm.

 

Hắn muốn mọi chuyện cứ như thế mãi, trong lòng Giang Nguyệt không được phép có người khác.

 

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chiếu cảm thấy suy nghĩ của mình đã trở nên rối ren, hai mươi năm kinh nghiệm sống không giúp ích được chút nào. Nhìn vầng trăng lặn sau núi phía tây, cuối cùng hắn cũng đẩy những vấn đề này ra khỏi đầu, hít một hơi thật sâu, thở dài rồi cúi đầu tiếp tục giặt giũ.



 

Khi Giang Nguyệt thức dậy vào ngày hôm sau, Nhiếp Chiếu đã đi rồi. Bầu trời bên ngoài vẫn còn âm u nặng nề, trông có vẻ sẽ có một trận mưa lớn nữa. Trên bàn có để phần cơm và một tờ giấy nhắn, bảo nàng tự ăn sáng xong rồi đi học, trên bếp còn có một nồi nước táo đỏ đang hâm nóng.

 

Bữa sáng là cháo kê dẻo quẹo đựng trong bát tráng men, mười cái bánh bao nhân rau, và một đĩa dưa chuột ngâm giòn tan do chính tay Nhiếp Chiếu làm. Hắn có một sự hiểu biết rõ ràng và chính xác về khẩu vị của Giang Nguyệt.

 

Nàng vùi đầu vào bát uống vài ngụm cháo nóng hổi, cảm thấy cơn đau bụng bớt dần.

 

Ngẩng đầu lên, nàng thấy quần áo và ga giường của mình đang phơi dưới mái hiên. Những sự kiện đêm qua ùa về, khiến Giang Nguyệt chỉ muốn độn thổ vào trong bếp lò.


 

Quên đi, quên đi, quên đi, cứ coi như chưa từng xảy ra...

 

***

 

Vương Dã vượt qua hành trình dài mệt mỏi hơn nửa tháng, cuối cùng đã đến nhiệm sở ở Chúc Thành. Lưu Phương Chí và Ngưu Lực dẫn người ra doanh trại để nghênh đón.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Ngưu Lực vội vàng tiến lên một bước, ôm quyền nói: “Tướng quân, ta cũng như Nhiếp tiểu tướng, nguyện chia sẻ lo âu với ngài!”

 

Lời nói của hắn kiên quyết và mạnh mẽ, trong doanh trại nhất thời trở nên yên tĩnh. Lưu Phương Chí trầm ngâm một lúc: “Ngưu Tướng quân tính cách thuần hậu, bản tướng quân rất vui mừng.”

 

Nói thẳng ra nghĩa là: lòng tốt của ngươi, bản tướng quân hiểu được, nhưng không cần phải chia sẻ lo âu, đầu óc ngươi thật đơn giản.

 

Một vài tướng quân nghe hiểu thì bật cười, Ngưu Lực mờ mịt không hiểu, lớn tiếng: “Cười cái gì mà cười? Lưu tướng quân khen ta, các ngươi cười cái gì?”

 

Vì vậy tiếng cười càng lớn hơn.

 

Lưu tướng quân viết thư trong đêm rồi gửi đi, Chúc Thành cách quận Xuyên Hạp rất gần, chỉ hai ngày đã nhận được hồi âm. Nội dung thư đối phương thể hiện sự hữu nghị tận tình, tình hình hiện nay mọi người đều rõ như ban ngày, không muốn chỉ ra sự khó xử của Chúc Thành cũng là một loại tốt bụng. Đối phương cũng không che giấu mà nêu rõ tình hình gần đây của Thương Nam.

 

Thương Nam có nhiều núi non sông ngòi, dòng chính của sông Đồ cũng chảy qua đây, gần đây mưa lớn, tình hình không mấy khả quan, triều đình phái Công Bộ tới giám sát việc sửa chữa đập, điều động binh sĩ từ khắp nơi, xem ra không có ý định mở cống xả lũ, các quan viên đề xuất chuyện này đều bị tống vào ngục. Hiện tại họ đang rất túng quẫn, nhưng nếu Chúc Thành cần giúp đỡ, họ sẽ dốc toàn lực.

 

Lưu Phương Chí đề nghị điều động năm ngàn nhân thủ tới quận Xuyên Hạp giúp đỡ.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.