Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 53



Giang Nguyệt chỉ biết rằng Nhiếp Chiếu phải đi Thương Nam một thời gian. Thương Nam bị lũ lụt, nàng cũng đã nghe nói, trước khi Nhiếp Chiếu đi, hai người đã gặp nhau một cách ngượng ngùng, không biết phải nói gì, những ngày này ở Chúc Thành trời cũng liên tục mưa, mỗi lần mưa, họ lại không hẹn mà cùng nhớ tới lời nói hôm đó.

 

“Tam ca, có thể c.h.ế.t trong vòng tay của huynh, ta c.h.ế.t không hối tiếc.”

 

“Ta nhất định sẽ không để muội chết, nếu muội chết, ta sẽ liều mạng tiêu diệt cả nhà họ Phương.”

 

“Chết không hối tiếc...”

 

“Cả nhà họ Phương...”

 

“Không hối tiếc...”

 

“Cả nhà…”

 

Thật đáng sợ.

 

“Tam ca, huynh chú ý an toàn nhé.” Giang Nguyệt ngượng ngùng nói xong, cúi đầu xuống.

 

“Không sao, ta sẽ không để bản thân gặp nguy hiểm đâu, muội còn đau bụng không?” Nhiếp Chiếu không dám nhìn thẳng vào mặt nàng, bận rộn luống cuống tay chân không thể thu dọn đồ đạc, nhưng vẫn làm ra vẻ rất bận rộn, đồ đạc rơi đầy trên đất.

 

“Không đau nữa, nhưng tại sao tam ca lại cho bát đĩa vào hành lý thế?” 

 

Nhiếp Chiếu lại luống cuống tay chân lấy bát ra, rồi nhét chân đèn cầy vào. 

 

Giang Nguyệt: … 

 

Hắn nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng lặng lẽ đưa số tiền dành dụm cho nàng, nói: “Triều đình không chịu xả nước, Chúc Thành và Xuyên Hạp gần nhau, gần đây chắc chắn sẽ có nhiều dân chạy nạn, ta biết muội thấy chắc chắn không nhẫn tâm, tiền này để muội tự lo liệu.”

 

Giang Nguyệt lấy từ trong tủ ra một túi tiền nhỏ, nói với hắn: “Ta có rồi, vốn định để dành lại để mua cho huynh một bộ quần áo mới.” Nàng biết kiếm tiền trong quân đội của Nhiếp Chiếu không dễ dàng, nàng sẽ cố gắng tự mình kiếm chút ít.

 

Nhiếp Chiếu lại nhét tiền vào tay nàng, có chút không kiên nhẫn: “Vốn dĩ đã là của hồi môn dành cho muội, tiêu thì cứ tiêu đi, sau này không có của hồi môn thì đừng có khóc với ta là được.”

 

Hắn nói vậy, Giang Nguyệt mới chịu nhận tiền.

 

Hai người rơi vào khoảng lặng kéo dài, Giang Nguyệt vẫy vẫy tay, tiễn Nhiếp Chiếu ra đi.

 



Nàng luôn cảm thấy mọi việc không đơn giản như vậy, trong quân đội Chúc Thành có việc gì mà cần hắn phải đến Xuyên Hạp? Nhưng từ khi Nhiếp Chiếu nhập ngũ, hắn trở nên thần thần bí bí, có chuyện gì cũng không nói với nàng, nàng lại sợ liên quan đến cơ mật không tiện hỏi, liền xách thanh kiếm chưa mở lưỡi, đi dạo quanh phố phường.

 

Mấy ngày gần đây, lục tục có dân chạy nạn từ Thương Nam chạy đến Chúc Thành lánh nạn, Chúc Thành dân cư thưa thớt, có rất nhiều ngôi nhà hoang có thể bố trí cho họ, chỉ có điều an ninh ngày càng hỗn loạn, A Tứ dẫn người mệt đến không nhắm mắt được, rất nhiều bạn đồng môn trong thư viện đều tập hợp giúp duy trì an ninh.

 

Giang Nguyệt ra ngoài thì gặp Lý Bảo Âm, hai người cùng đi.

 

“A cha ta nói gần đây tình hình rất hỗn loạn, Võ Đông và Thương Nam có mấy đội quân khởi nghĩa nhỏ, đều bị triều đình điều binh tiêu diệt.” Lý Bảo Âm lén lút nói với Giang Nguyệt.

 

“Thật hay giả vậy?” Giang Nguyệt giật mình, đối với nàng mà nói, những từ ngữ như “tạo phản” “khởi nghĩa” thật xa vời, nàng chưa bao giờ nghĩ tới những chuyện này, càng không nghĩ rằng sẽ có một ngày thay triều đổi đại, nay Lý Bảo Âm nói như vậy, nàng không khỏi cảm thấy sợ hãi,

 

“Vậy bách tính sẽ phải sống nay đây mai đó? Ồ, cũng không đúng, hiện giờ đã có rất nhiều bách tính phải sống nay đây mai đó rồi,” Giang Nguyệt nhớ lại những lời Nhiếp Chiếu nói với nàng trước khi ra đi, “Trang viên của đám quyền quý ở hạ du Thương Nam, nên triều đình không muốn xả nước cho Thương Nam, cũng nên tạo phản đi, cho triều đình thấy lợi hại.”

 

“Trước đây ta thấy đáng ghét nhất là những người lớn ở Chúc Thành, Nhiếp Chiếu bọn họ bốn người, bọn họ luôn vênh váo với cha ta, trong lòng ta chỉ nghĩ một ngày nào đó nhất định phải cho bọn họ biết mặt, đuổi bọn họ ra khỏi Chúc Thành, nhưng nay ta lại thấy, kẻ xấu nhất là kẻ khác,” Lý Bảo Âm chậc chậc thở dài, “Thật đấy, trước đây ta thật sự ghét Nhiếp Chiếu, hắn kiêu ngạo tự phụ, thờ ơ với người khác, nắng mưa thất thường, vui buồn khó đoán, nay thấy hắn vẫn là người tốt, ít nhất bảo vệ sự bình yên một phương của Chúc Thành.”

 

Nàng liền một hơi nói ra rất nhiều điều xấu về Nhiếp Chiếu.

 

Nói đến Nhiếp Chiếu, Giang Nguyệt có rất nhiều điều muốn nói, nàng vội vàng biện minh cho hắn: “Ngươi biết gì chứ? Tam ca không phải như ngươi nói đâu, huynh ấy lương thiện, dũng cảm, thông minh, lạc quan, tích cực!!”

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Lý Bảo Âm tiến sát lại, dùng trán áp trán nàng, ngạc nhiên nói: “Ngươi cũng không phát sốt mà. Sao, sao có thể dùng những từ này để hình dung hắn chứ?”

 

Giang Nguyệt nói nghiêm túc, đôi mắt tròn trừng lên, Lý Bảo Âm xác nhận nàng thật sự nghĩ như vậy, vội vàng véo tay nàng lắc lắc; “Ngươi điên rồi, ngươi đúng là bị hắn bôi mỡ heo vào tim, ngươi mới là không biết rõ bộ mặt thật sự của hắn!”

 

Giang Nguyệt không tin, tiếp tục phản bác: “Huynh ấy dạy ta học toán, dẫn ta đi ăn nhiều món ngon, còn biết nấu ăn cho ta, chải đầu, giặt quần áo cho ta, hơn nữa hiện tại huynh ấy rất lương thiện rồi, huynh ấy không hề g.i.ế.c người, ngươi hoàn toàn không hiểu huynh ấy! Không được nói xấu huynh ấy.”

 

“Cái gì? Ở nhà hắn chải đầu giặt quần áo nấu ăn cho ngươi?” Lý Bảo Âm thét lên, Nhiếp Chiếu thường ngày chung đụng với Giang Nguyệt như vậy? Hắn giặt quần áo nấu ăn chải đầu? Đầu óc Lý Bảo Âm nhất thời trở nên trống rỗng, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra loại cảnh tượng này.

 

“Hắn hắn hắn hắn, hắn nhất định là có mưu đồ với ngươi! Nên mới đối xử tốt với ngươi như vậy!” Lý Bảo Âm quả quyết, “Hơn nữa ai nói hắn không g.i.ế.c người, hắn g.i.ế.c người đều giấu ngươi, không để ngươi biết mà thôi, không tin ngươi đi hỏi người khác xem.”

 

Giang Nguyệt im lặng một lúc, nhưng trong lòng nàng sự thiên vị đối với Nhiếp Chiếu vẫn chiến thắng lời khẳng định của Lý Bảo Âm: “Nhưng người huynh ấy g.i.ế.c cũng nhất định là kẻ xấu! Hơn nữa huynh ấy có thể có mưu đồ gì với tah chứ? Ta đâu có tiền!”

 

“Chắc chắn có mưu đồ với ngươi.” Lý Bảo Âm lầm bầm, nàng không tin Nhiếp Chiếu vô duyên vô cớ tốt với Giang Nguyệt, giống như Giang Nguyệt không tin Nhiếp Chiếu là người xấu.

 

“Không thể nào!” Giang Nguyệt lo lắng liên tục xua tay, càng cảm thấy nàng đang nói bậy, nàng đem chuyện bản thân nhận nhầm vị hôn phu kể cho Lý Bảo Âm nghe từ đầu đến cuối, “Lúc đó ta tưởng rằng tam ca là vị hôn phu của ta, nếu huynh ấy mưu đồ với ta thì sao phải phủ nhận? Huynh ấy chỉ đơn thuần là tấm lòng lương thiện, không đành lòng thấy ta phải thủ tiết cho đệ đệ huynh ấy, nên mới nhận ta làm muội muội.”

 

Lý Bảo Âm chỉ nghe nói về mối quan hệ lộn xộn giữa Giang Nguyệt và Nhiếp Chiếu, từ vị hôn thê đến tìm vị hôn phu, trở thành huynh muội, nhưng những chuyện này đã xảy ra từ ba năm trước, cũng đã không còn là chủ đề bàn tán xôn xao của người dân Chúc Thành, không ngờ còn có những khúc chiết như vậy.



 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.