Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 62



Mái tóc mềm mại của nàng lướt qua cổ Nhiếp Chiếu, khiến nhịp tim hắn vô thức tăng nhanh hơn một chút, nhưng hắn không nỡ đẩy nàng ra.

 

Giang Nguyệt vẫn nói: “Làm sao mà không nhớ huynh? Chính vì nhớ huynh nên muội mới ăn nhiều hơn đấy, để huynh không phải lo lắng, hơn nữa trời đất làm chứng, muội còn mua hẳn một cái lư hương, đặt ngay trong phòng khách, mỗi ngày thắp ba nén hương.”

 

“Cầu trời phù hộ cho ta bình an à?”

 

“Muội nhớ huynh thì nói chuyện với hương!”

 

Nhiếp Chiếu: ...

 

Đúng là hiếu thảo.

 

Đúng lúc đó, cửa bị “rầm” một tiếng đẩy ra, A Tứ cầm hộp cơm, vui vẻ xông vào, thấy Giang Nguyệt đang ôm Nhiếp Chiếu, hét lên một tiếng: “A—!!! Bắt quả tang tại giường!”

 

Nhiếp Chiếu cầm bát ném qua: “Đã nói với ngươi tám trăm lần rồi, không biết dùng thành ngữ thì đừng có dùng bậy, cái gì mà bắt quả tang tại giường?”

 

A Tứ với vẻ mặt “Thật không? Ta không tin”, nhưng mà vạt áo của ngươi đều bung ra rồi đấy!

 

Hắn sợ bị đánh nên không nói, lấy cơm canh trong hộp cơm ra: “Thái thú sợ hai người tối không có cơm ăn, đặc biệt bảo ta đưa cơm, tiện thể báo tin luôn, ở Thương Nam có người tạo phản.”

 

Giang Nguyệt: “Thương Nam và Ngọa Đông không phải ngày nào cũng có người tạo phản sao? Chuyện này có gì to tát?”

 

A Tứ lắc đầu: “Lần này không giống như trước, đối phương có uy vọng cực lớn trong dân chúng, nghe nói lần này hắn phá hủy hai con đê, để xả lũ, dân chúng rất ủng hộ hắn, trước đây hắn thường xuyên phát cháo cứu tế ở vùng Thương Nam, được dân chúng tôn xưng là Phật sống, người này quả thực có bản lĩnh, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, mà đã khiến quân bảo vệ ba thành đều quy phục dưới trướng hắn…”

 

Nhiếp Chiếu hỏi: “Kẻ tạo phản là Dẫn Công tử?”

 

A Tứ vỗ tay: “Đúng đúng đúng, chính là hắn, ngươi thật thông tin nhanh nhạy, haiz, ta không thể nói nhiều với ngươi, trong kho còn có lương thảo cần mang đi, ta đi trước đây.” Nói xong, hắn xách hộp cơm rời đi.

 

“Tam ca có quen biết hắn không?” Sau khi A Tứ đi, Giang Nguyệt mới hỏi Nhiếp Chiếu.

 

Nhiếp Chiếu kể lại mọi chuyện ở Thương Nam: “Ta chưa từng gặp hắn, nhưng quân tử luận hành không luận tâm, hắn hẳn là một nghĩa sĩ.”

 

Giang Nguyệt không khỏi tò mò về vị Dẫn Công tử này, trong giọng nói mang ba phần ngưỡng mộ: “Lúc hắn lên kế hoạch phá hủy đê, hẳn là đã xác định sẽ tạo phản rồi, triều đình truy sát, hắn buộc phải phản kháng, nhưng người có thể xả thân cứu giúp bách tính như vậy, quả thực khiến người ta khâm phục.”



 

Nhiếp Chiếu nghe nàng khen ngợi người khác, trong lòng không thoải mái, ôm vai ho kịch liệt, cắt ngang lời khen không ngừng của nàng về Dẫn Công tử, ánh mắt Giang Nguyệt quả nhiên bị kéo trở lại về phía hắn, ân cần hỏi han.

 

Hắn vô tình để lộ một vết sẹo trên cánh tay cho nàng thấy, Giang Nguyệt còn chưa kịp hỏi, hắn đã lấp l.i.ế.m che lại bằng tay áo, nói: “Đây là lúc phá đê bị thương, không sao đâu.”

 

Giang Nguyệt kéo tay hắn lại, vén tay áo lên, thấy vết thương liền giật mình kinh ngạc: “A! Vết thương này cũng phải bôi thuốc nhanh lên! Không bôi thuốc sẽ lành mất!”

 

Nhiếp Chiếu trợn trắng mắt, rút tay ra, đồ sói mắt trắng.

 

Ăn cơm tối xong, Nhiếp Chiếu nói chuyện với nàng về việc rời khỏi thành: “Giờ đây Hạo Minh Ái đã chết, nhà họ Hạo chắc chắn sẽ dốc toàn lực tìm kiếm hung thủ, cũng sẽ trút giận lên Phương Tuần, Phương Tuần đã thấy muội g.i.ế.c người, để lập công chuộc tội trước mặt Hạo Đình Vân, hắn chắc chắn sẽ gây bất lợi cho muội, vì vậy ta muốn muội cùng ta dọn đến doanh trại gần nơi đóng quân.

 

Giờ đây ta được thăng chức thành phó tướng, trong quân doanh cũng có nơi để sắp xếp gia quyến của mình, gia quyến của các tướng quân trong quân đội đều sống ở đó, canh phòng cẩn mật và gần ta nhất, muội dọn đến đó ta sẽ yên tâm hơn.

 

Trước đây không dẫn muội đi, một là không có chỗ sắp xếp muội, hai là học vấn của muội chưa xong, giờ Thanh Vân Thư Viện đều dùng để sắp xếp dân chạy nạn rồi, muội cũng không còn nơi nào để học nữa.”

 

Giang Nguyệt có chút do dự: “Vậy dân chạy nạn ở Chúc Thành…”

 

Nhiếp Chiếu gật đầu mỉm cười: “Dọn đến nơi ở mới, cũng không thiếu việc cho muội làm. Đã nói rồi, nơi này ở Chúc Thành, thiếu người, ai cũng không thể nhàn rỗi.”

 

Thái thú phu nhân và con gái phải quét dọn phủ thái thú, hai bà lão đốt lửa duy nhất trong nhà cũng phải vác bao tải, huống chi là quân đội.

 

Giang Nguyệt vui mừng khôn xiết, có thể ở gần tam ca hơn.

 

“Muội thật sự không cảm thấy tiếc nuối chút nào sao?” Nhiếp Chiếu còn tưởng nàng sẽ khóc nhè.

 

Giang Nguyệt lắc đầu: “Tam ca ở đâu, nơi đó chính là nhà.”

 

Lời này khiến Nhiếp Chiếu cảm thấy yên lòng, khẽ chạm vào chóp mũi nàng, hắn đứng dậy, lấy thanh kiếm của nàng ra, hai tay dâng lên nàng: “Kiếm đã giúp muội mài sắc rồi, trước kia cảm thấy muội không cần, giờ lại thấy muội cần nó.”

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Giang Nguyệt nhận lấy, rút ra, quả nhiên khác hẳn trước kia, mặc dù trước kia cũng là hàn quang lấp lánh, nhưng không có sự sắc bén và sát khí như thế này, nàng ngước nhìn Nhiếp Chiếu, nghiêm túc nói: “Sau này ta sẽ dùng nó để bảo vệ mình, cũng bảo vệ người mà ta muốn bảo vệ.”

 

Nhiếp Chiếu mỉm cười, vỗ nhẹ vào đầu nàng, ánh mắt trầm xuống: “Được, bảo vệ người mà muội muốn bảo vệ, nhất định phải bảo vệ tốt cho họ.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.