Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 67



Các phu nhân vẫn còn kinh hãi, được hộ vệ bảo vệ, cùng trốn vào trong sân, Tiết phu nhân lập tức nhờ người đi báo bình an với Lưu tướng quân.

 

Tiết phu nhân bị gián điệp xâm nhập quân doanh bắt cóc, lúc này Lạc Nhiên tấn công, không phải là trùng hợp, làm sao quân sĩ không loạn khi phu nhân của chủ soái bị bắt cóc?

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Lưu Tướng quân chỉ có thể đau lòng phong tỏa thông tin, chờ đánh lui quân Lạc Nhiên rồi mới thực hiện cứu hộ.

 

Nhưng Tiết phu nhân là người vợ chính thất của ông, hai người đã bên nhau hơn ba mươi năm, làm sao ông không mảy may lo lắng? Nhưng điều đối phương muốn chính là lòng ông rối bời.

 

Trong trướng không ai dám mở miệng, lúc này cũng không biết nói gì.

 

Đột nhiên có người xông vào doanh trại, vứt mạnh tên gián điệp bị trói dưới đất: "Báo cáo! Tướng quân, phu nhân đã được cứu ra. Gián điệp cũng đã bị bắt."

 

Tin này như cơn mưa ngọt từ trời, các tướng sĩ không khỏi vui mừng đứng dậy, xua tan đi không khí u ám vừa rồi.

 

Ngưu Lực bước tới, từ trong kẽ răng của gián điệp lấy ra viên thuốc độc, mạnh mẽ đá người xuống đất: "Người đâu, đem hắn lên đầu thành treo cờ, phấn chấn quân tâm ta!"

 

Mấy tên này trong miệng ngậm thuốc độc, rõ ràng không có ý định sống sót trở về, chúng có lẽ đã định gây nhiễu loạn quân tâm, giúp Lạc Nhiên tiến binh, sau đó g.i.ế.c phu Tiết phu nhân rồi tự tử. Thật là những tên điên không cần mạng!

 

Tên gián điệp khi bị đẩy lên đầu tường, còn đang hướng về quân đội Lạc Nhiên bên dưới mà hét lớn: "Trời phù hộ Lạc Nhiên!!" Chưa kịp nói xong, đã bị bên này của Chúc Thành c.h.é.m đầu, đầu rơi m.á.u chảy xuống, thân xác cứng đờ ngã xuống, m.á.u tươi văng lên cờ chủ soái.

 

Chúc Thành đánh trống trợ trận, Lưu tướng quân phái Ngưu Lực và Nhiếp Chiếu làm tiên phong, giao chiến hai ba hiệp, lập tức đuổi địch, hai bên đánh kẻng thu trống, chiến sự tạm lắng.

 

Lát sau quay về doanh trại, vẻ mặt các tướng không có nhiều niềm vui.

 

"Năm nay mưa nhiều, cỏ nước Lạc Nhiên tươi tốt, hằng năm vào tháng tám mới có lương thảo đầy đủ mà tiến binh, năm nay đã đến trước vào tháng sáu."

 

"Lương thảo triều đình chưa đến, Chúc Thành trồng trọt vẫn chưa chín, e là không chịu nổi lâu."

 

"Không chỉ thiếu lương thảo, hiện tại ngay cả binh giáp cũng không đủ, Lạc Nhiên giờ chỉ phái quân tiên phong, năm nay Đại Ung gặp nhiều thiên tai, họ nhất định sẽ nhân cơ hội này công thành."

 

Nắm đ.ấ.m to như cái búa của Ngưu Lực đập mạnh lên bàn, giận dữ chửi lớn: "Sổ xin lương tướng quân đã gửi lên từ đầu năm! Họ hồi âm vào tháng ba, nói cái gì, nói phải đợi bộ Hộ và bộ Binh phối hợp điều phối, giờ mưa nhiều, trên đường không dễ đi, sẽ đến muộn, còn phải gửi cho Phủ Tây trước, rồi từ Phủ Tây điều phối thống nhất, điều tới điều lui, nửa năm rồi, một hạt gạo cũng không thấy!"



 

"Nếu muốn cho thì đã cho lâu rồi."

 

"Phủ Tây căn bản chẳng coi trọng chúng ta, Nhiếp tiểu tướng mấy ngày trước còn bị lão già Hoắc Đình Vân đ.â.m vô lý, nếu hắn để mắt tới Chúc Thành, sao dám hành xử như thế!"

 

Nhắc tới vết thương của Nhiếp Chiếu, mọi người đều nhìn sang hắn, Nhiếp Chiếu cười khổ: "Thân phận ta thấp hèn, Hoắc đô đốc nào coi ta ra gì?"


 

Lời này như viên đá ném xuống làm dậy lên ngàn cơn sóng, đến cả Lưu tướng quân bình thường điềm tĩnh cũng không khỏi siết chặt nắm đấm, Ngưu Lực tức giận, đập bàn đứng dậy: "Ta đi tìm lão già Hoắc Đình Vân đòi lương thảo!"

 

Lưu Phương Chí lần này không ngăn cản, chỉ nói: "Ngươi mang Tô tiểu tướng đi cùng, hắn suy nghĩ kỹ càng, có thể bổ sung cho ngươi, mọi việc hai ngươi cần bàn bạc nhiều hơn."

 

Ngưu Lực và Tô tiểu tướng cúi đầu chào rồi rời đi.

 

Việc thúc giục lương thảo chỉ có thân phận của Ngưu Lực là thích hợp nhất, người đi cần có thân phận, nhưng Lưu Phương Chí cần thống lĩnh toàn quân, không thể rời đi, chỉ có Ngưu Lực là phó tướng thích hợp nhất.

 

Sau khi người đi, Lưu Phương Chí mới đột nhiên nhớ ra hỏi: "Là ai đã cứu phu nhân ra? Bổn tướng quân trọng thưởng."

 

Một trong các thị vệ mà Tiết phu nhân đã phái tới cúi đầu, do dự nói: "Là muội muội của Nhiếp phó tướng..." Hắn kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, sau đó cúi đầu xuống.

 

Khi cửa mở ra, tất cả bọn họ đều kinh ngạc, hắn thực sự không dám chắc các tướng quân nghe xong sẽ phản ứng thế nào.

 

Lưu Tướng quân ngạc nhiên, ánh mắt sáng rực nhìn Nhiếp Chiếu: "Có muội muội kiệt xuất như vậy, sao ngươi không giới thiệu một chút với các vị tướng quân?"

 

Dù việc này đã trong dự liệu, Nhiếp Chiếu cũng không khỏi tự hào, nhưng giọng điệu vẫn khiêm tốn: “Muội muội tôi còn trẻ, sợ đụng chạm tướng quân, nên chưa từng đưa đến diện kiến. Hơn nữa chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là việc nhấc tay thôi."

 

Hắn nói rất khiêm tốn, nhưng muội muội hắn thực sự đã cứu Tiết phu nhân, các tướng quân bất kể là vì tình cảm với Lưu tướng quân hay từ tấm lòng chân thành, đều đồng loạt khen ngợi, khiến Nhiếp Chiếu hầu như không kìm được niềm tự hào của mình.

 

Có người bỗng vỗ tay, nói: "Nhiếp tiểu tướng, ta có một cháu trai, vừa tròn tuổi đội mũ, không chỉ có ngoại hình khôi ngô, tính tình ôn hòa, rất hiếu thảo, hơn nữa là con trai trưởng của gia đình, sau này tài sản của gia đình đều thuộc về hắn. Không biết muội muội của ngài đã đính hôn chưa? Có ta làm chứng, cháu trai ta chắc chắn sẽ đối đãi chân thành, tuyệt đối không phụ lòng cô ấy."

 

Hắn vừa mở lời, vài tướng quân cũng đồng loạt giới thiệu con cháu đến tuổi thích hợp trong gia đình, dù sao Nhiếp Chiếu trông có tiền đồ rộng mở, muội muội hắn lại thông minh, dũng cảm, nếu kết thân được mối này, lợi trăm đường mà không hại một đường.



 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.