Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 85



Giang Nguyệt bưng cái bình đã ăn sạch ra khỏi doanh trướng, vẫn còn đang mơ màng.

 

Nhiếp Muội, Nhiếp Không, nhà họ Nhiếp không có người này...

 

Vậy nên tất cả đều là do Nhiếp Chiếu bịa ra lừa nàng, để tránh hôn ước với nàng, để đuổi nàng đi mới bịa ra, sau đó thấy nàng đáng thương nên mới giữ nàng lại.

 

Giang Nguyệt quen biết Nhiếp Chiếu lâu như vậy rồi, không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì xảy ra.

 

Nhưng đã hơn ba năm, vậy mà hắn vẫn không hề có ý định giải thích sự thật, chẳng lẽ nghĩ rằng nàng sẽ như trước kia, nhất quyết bám lấy hắn?

 

Chuyện này hoặc là do Vương tướng quân đãng trí nhớ nhầm, hoặc là Nhiếp Chiếu thực sự từ đầu đã lừa nàng. Giang Nguyệt trong lòng không muốn tin Nhiếp Chiếu lừa nàng, nhưng liên hệ đến tính cách của hắn, câu trả lời đã rõ ràng.

 

Nàng ôm cái bình quay lại bên đống lửa, Nhiếp Chiếu ngồi khoanh chân trên bãi cỏ, chống đầu, vẫn đang cùng họ uống rượu, hắn đã hơi say, ánh mắt phủ lên một tầng hơi nước, dưới ánh lửa như động lòng người, ngước mắt lên nhìn thấy nàng trở về, vẫy tay với nàng, rồi lại nói chuyện với người khác.

 

Giang Nguyệt mang theo tâm trạng phức tạp đi tới, ngồi lại bên cạnh hắn, cúi đầu, không nói chuyện với hắn, ngay cả canh cừu đối với nàng cũng mất đi sự hấp dẫn.

 

“Ngươi mắt như sao lạnh, đen như hạt đậu, sáng ngời có thần, lại sáng như nước, thiên đình đầy đặn, địa cách vuông vắn, mũi thẳng tai rộng, là tướng quý nhân hiếm có, tuy rằng sớm năm sẽ có nhiều gian khổ, nhưng cuối cùng có thể khổ tận cam lai. Ta sao có thể lừa ngươi? Ta tất nhiên sẽ không lừa ngươi, ngươi cũng đâu có đưa tiền cho ta đúng không.” Nhiếp Chiếu đã ra vẻ thần bí giúp người xem tướng, nói chắc như đinh đóng cột như thể có chuyện gì đó rất quan trọng.

 

Giang Nguyệt liếc nhìn một cái, không nói nên lời, khẽ nghiến răng.

 

Nhiếp Chiếu đang xem tướng cho con trai của Tôn Truyền Gia, bẩm sinh bị lé, năm mười tuổi bị sốt cao làm hỏng não, giờ đã hai mươi tuổi rồi, mà vẫn như một đứa trẻ, nhìn lại càng không thông minh, chẳng phải là đen như hạt đậu, sáng như nước? Cũng khó cho hắn có thể bịa ra mấy lời này.

 

Sao mà nàng không phát hiện ra trước đây hắn là một kẻ miệng lưỡi trơn tru cơ chứ.

 

Không, nàng đã sớm biết cái thói quen bịa chuyện của Nhiếp Chiếu rồi, nhưng vẫn mù quáng tôn sùng.

 

Không lâu sau, gần đến giờ Hợi, mọi người uống không nổi nữa, nửa say nửa tỉnh đỡ nhau trở về doanh trại, Giang Nguyệt nhìn Nhiếp Chiếu cũng ngơ ngác, đưa tay ra trước mặt hắn vẫy vẫy, hắn liền chớp mắt liên tục, xem ra là đã say rồi.

 

Giang Nguyệt nghĩ hắn uống say rồi, vậy hỏi gì chẳng dễ dàng sao?

 

Nàng ngồi xuống, định đỡ Nhiếp Chiếu đứng lên, ai ngờ Nhiếp Chiếu còn chưa đợi nàng chạm vào tay mình, đã phắt một cái đứng lên, nói: “Ta không say, không cần người đỡ.”



 

Nói xong bước đi như bay, bước chân vững vàng đi được mấy bước.

 

Giang Nguyệt kinh ngạc, thậm chí đi theo hắn trở về chỗ ở.

 

"Đây là phòng của ta!" Giang Nguyệt nhìn thấy hắn nâng chân rẽ sang phải, không nhịn được nhắc nhở.

 

Nhiếp Chiếu làm như không nghe thấy, tháo giày nằm xuống giường của nàng, cuộn người trong chăn của nàng.


 

Giang Nguyệt không nhịn được tiến lên giật lấy chăn của mình, đây là cái thế đạo gì chứ? Nàng còn chưa hỏi hắn tại sao lừa gạt nàng, vậy mà Nhiếp Chiếu không nói lý lẽ giành phòng của nàng lại còn giành chăn của nàng?

 

"Đây là của muội!"

 

Nhiếp Chiếu trốn trong chăn giả chết, Giang Nguyệt hết sức lay hắn, không bao lâu, Nhiếp Chiếu suýt nữa bị nàng lay cho nôn, sắc mặt trắng bệch từ trong chăn thò đầu ra, cúi xuống giường nôn khan, dùng ánh mắt trách móc nhìn nàng, khiến Giang Nguyệt không nhịn được thấy áy náy, thậm chí đứng dậy rót cho hắn một ly nước.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Giang Nguyệt đưa nước tới, ra hiệu cho hắn uống, ánh mắt Nhiếp Chiếu m.ô.n.g lung liếc nàng một cái, rơi xuống ly nước, rồi chu môi, Giang Nguyệt bỗng nhiên trong lòng sáng tỏ hiểu ý hắn, đích thân giúp hắn đưa nước vào miệng, công tử lúc này mới hài lòng, nên cuộn người ôm chăn quay về.

 

Hắn thực sự say rồi, Giang Nguyệt suy nghĩ như vậy, nàng chân tay vụng về leo lên giường, ngăn cản hắn ngủ, kéo khuôn mặt hắn ra, quả nhiên trên mặt Nhiếp Chiếu lộ ra vẻ tức giận.

 

Giang Nguyệt đưa tay giữ lấy cánh tay hắn, hỏi: "Huynh là ai?"

 

Nhiếp Chiếu liếc trắng mắt, nghiêng đầu, có chút nói lắp: "Ngươi quản bản thiếu gia là ai."

 

Rất tốt, tính tình ngày thường ẩn giấu, lúc này bộc lộ ra không chút che giấu, bây giờ muốn hỏi gì thì phải nhanh lên.

 

"Huynh biết ta là ai không?" Giang Nguyệt chỉ vào mình.

 

Mắt Nhiếp Chiếu mờ mịt, nghe nàng hỏi như vậy, hai tay giữ lấy đầu nàng kéo xuống, dừng lại ở khoảng cách không đầy một tấc, hơi thở nóng hổi đầy mùi rượu phả lên gò má Giang Nguyệt, Giang Nguyệt không khỏi vô thức siết chặt cánh tay hắn.

 

Nếu tối nay nàng không nghe từ chỗ Vương Dã những lời đó, có lẽ bây giờ đối diện cũng không thấy có gì, nhưng nàng rất có khả năng, phần lớn chính là vị hôn phu thật sự của nàng, lúc này kề cận, Giang Nguyệt luôn cảm thấy có chỗ nào không ổn, ánh mắt vô thức né tránh.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.