Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 91: Đã Biết Trời Đất Rộng Lớn, Vẫn Thương Cây Cỏ Xanh Tươi



Dưới thành hai quân nhất thời đối đầu, c.h.é.m g.i.ế.c đến trời đất tối tăm.

 

Lưu Phương Chí cầm cờ phất mạnh, toàn quân lập tức như rồng uốn chia làm ba hàng, quân Lạc Nhiên lập tức giương cung b.ắ.n tên, tên rơi như mưa, dày đặc tạo thành một màn đen trên bầu trời, sau một lượt tên mưa, quân Lạc Nhiên lại vội vã rút tên giương cung, b.ắ.n phát thứ hai, thứ ba, phía sau không ngừng có người đổ gục xuống.

 

Hàng tiên phong ở giữa cầm giáo khiên, vội vàng tạo thành khiên che chắn, không chút do dự xông lên, xé toang một khe hở trong quân Lạc Nhiên, cục diện lập tức đảo ngược, quân Lạc Nhiên bị ngựa chiến làm tan rã, không thể tập hợp tấn công.

 

Giang Nguyệt cầm kích nhẹ nhàng c.h.é.m đầu một binh lính, như cắt bí đao, b.ắ.n đầy mặt đồng đội bên cạnh.

 

Đối phương lau mặt vô thức quay đầu liếc nhìn, quay đầu lại tiếp tục, sau đó kinh ngạc nhìn lại: “Giang Nguyệt!”

 

Người đó không phải Vinh Đại Niên thì là ai? Hắn vừa kinh vừa mừng: “Giang Nguyệt thật khó gặp lại nàng, bạn học ở thư viện giờ đều trong doanh trại, hôm khác...”

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

“Đừng nói nữa.” Giang Nguyệt ánh mắt lóe lên, cắt ngang lời lải nhải của hắn, mạnh mẽ ấn đầu hắn xuống, cây kích dài trong tay rung lên, giơ tay đ.â.m vào sau lưng hắn, Vinh Đại Niên lại bị b.ắ.n một mảng máu.

 

Nàng không kịp hàn huyên với hắn, rút kích ra, quét bay mấy kẻ địch phía sau, quay người đá ngã một tên lính Lạc Nhiên, phập một tiếng đ.â.m vào cổ họng hắn.

 

Vinh Đại Niên giơ tay gạt đi một người, cuối cùng có cơ hội thở dốc, thấy Giang Nguyệt dũng mãnh như vậy, kinh ngạc không thôi. Nàng không chỉ dũng mãnh, mà còn mang theo một luồng oán khí, hắn đứng cách ba mét cũng có thể cảm nhận được, luồng oán khí này thậm chí theo đà chiến đấu không những không giảm bớt, mà càng lúc càng dữ dội.

 

Hắn nhìn mà sợ, sợ rằng Giang Nguyệt nổi điên g.i.ế.c đỏ mắt quay đầu g.i.ế.c luôn cả hắn.

 

Lâu rồi không gặp, sao đột nhiên oán khí lại nặng như vậy?

 

Trận chiến đang diễn ra, mặt đất bỗng truyền đến một trận rung nhẹ, ánh lửa từ xa nhấp nháy, càng lúc càng gần, gần đến mức đất trời rung chuyển, chẳng mấy chốc, trên đường chân trời xuất hiện một đội quân cầm đuốc đỏ sậm, người dẫn đầu cưỡi một con ngựa đỏ sậm, cũng là một thân giáp nhẹ đỏ trắng.

 

Mọi người không khỏi kinh ngạc, Giang Nguyệt cũng nhất thời thất thần, gần như quên cả động tác.

 

Giáp đỏ, hẳn là quân Thương Nam.

 

Trong lúc nàng đang ngẩn ngơ, chỉ nghe sau lưng có một tiếng vang sắc bén, Giang Nguyệt quay lại, người dẫn đầu đã phi ngựa đến, c.h.é.m c.h.ế.t một tên người Lạc Nhiên phía sau nàng.

 

“Cẩn thận một chút,” giọng nói của đối phương nhẹ nhàng, êm ái như gió xuân, “Nữ tử sao có thể xuất hiện ở nơi nguy hiểm như vậy?”

 

Giang Nguyệt nghe thấy giọng nói của hắn, không khỏi nảy sinh thiện cảm, thấy hắn mày mắt mang theo nụ cười, giữa trán một điểm đỏ thắm, từ bi mà an tĩnh, càng thêm phần thân thiết, nàng khẽ gật đầu với hắn, ra hiệu mình đã biết.

 

Nàng đoán hắn chính là công tử Dẫn mà Nhiếp Chiếu từng nhắc đến, quả thật như lời đồn, phong độ tao nhã, văn nhã lịch thiệp, khiến người ta ngưỡng mộ.



 

Có sự tham gia của người Thương Nam, bên phía Chúc Thành như cây khô gặp nước, chẳng mấy chốc đã g.i.ế.c sạch hoặc bắt giữ quân Lạc Nhiên.

 

Giang Nguyệt vội vàng ném cây kích chạy đến thả Ban Nhược xuống, nàng không đợi được người khác, tự mình ôm hắn chạy về thành, thân thể hắn nhẹ đến mức không bình thường, như không phải là một cơ thể có xương thịt.

 

Khi Giang Nguyệt ôm lấy hắn, toàn thân hắn đều đẫm máu, nhớp nháp dính đầy lên người nàng.

 


Nhưng Ban Nhược vẫn tỉnh táo, không sao ngất đi được, cánh tay của hắn trượt ra khỏi ống tay áo, Giang Nguyệt mới phát hiện, thịt trên đó đã không còn, chỉ còn một lớp màng mỏng dính vào xương.

 

Giang Nguyệt nhìn thấy, toàn thân nổi da gà, hoảng sợ hét lên: “Y quan! Y quan!! Mau đến cứu người!”

 

Y quan vội vã bước vào, vén áo Ban Nhược lên xem, sợ đến hít một hơi lạnh, lùi lại mấy bước lắc đầu: “Lăng trì chi hình, không được, không được, trên người không còn lại bao nhiêu thịt nữa, có gì thì mau chóng nói đi.”

 

Hắn không để ý đến sự níu kéo của Giang Nguyệt, phất tay bước ra ngoài.

 

Giang Nguyệt cắn răng không để nước mắt rơi xuống, kéo lại áo choàng của Ban Nhược, đắp kín lại, hy vọng như vậy có thể cầm máu.

 

Lăng trì chi hình, là từng nhát từng nhát dùng lưỡi d.a.o sắc bén nhúng rượu mà cắt thịt, vì đã được uống thuốc từ trước, nên trong lúc hành hình, người bị hành hình chỉ có thể tỉnh táo nhìn thịt mình bị cắt đi, đao phủ xuất sắc nhất có thể bảo đảm sau ba vạn nhát đao người ta vẫn còn sống, ba ngày sau mới có thể đau đớn mà chết.

 

“Làm muội sợ rồi, đừng nhìn nữa,” Ban Nhược nằm trên giường, hơi thở yếu ớt nói, hắn cố gắng nâng tay lên, muốn chạm vào tóc Giang Nguyệt, nhưng vì mất hết cơ bắp, đã không thể điều khiển cơ thể của mình được nữa, hắn nói: “Tiêu Luật Tề đang bàn chuyện rút quân, ta biết năm nay không g.i.ế.c hắn, sang năm hắn ắt thành mối họa, nên ta g.i.ế.c hắn.

 

Trước khi đi, ta đã rạch thịt đùi, giấu thuốc độc vào trong thịt, dùng kim chỉ khâu lại vết thương, vết thương lành lại thì thuốc độc có thể mang vào mà không ai hay biết.”

 

Giang Nguyệt căn bản không dám chạm vào hắn, cơ thể hắn chỉ còn lại một lớp màng mỏng và mạch máu, dưới lớp màng là trái tim, tiếng đập của nó mãnh liệt như sóng lớn, cũng như một đốm lửa bùng cháy khi con thiêu thân lao vào lửa.

 

Nàng không thể tưởng tượng Ban Nhược sẽ c.h.ế.t như vậy: “Ta đi tìm thuốc cho huynh, tìm thuốc giảm đau.”

 

Ban Nhược thở dài, giữ nàng lại: “Vô ích thôi, Giang Nguyệt, muội ở lại nói chuyện với ta đi.”

 

Hắn nằm ngửa trên giường, m.á.u nhuộm đỏ đệm giường bên dưới, Giang Nguyệt biết, đó là sự thật, hắn sắp c.h.ế.t rồi.

 

Rõ ràng nhà cửa trong Chúc Thành vẫn còn đó, mọi thứ như cũ, Giang Nguyệt không dám tưởng tượng lần sau nàng và Nhiếp Chiếu quay lại, người trên đầu tường đối diện lại không thể trèo lên nữa, ngồi trên tường gọi nàng: “Tiểu Nguyệt Nhi, hôm nay luyện kiếm chưa?”

 

“Tiểu Nguyệt Nhi, muội quả thật nghe lời A Chiếu nói nha.”

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.