Minh Nguyệt Thiên Lý

Chương 5



Bạch Ngọc Đường!” Triển Chiêu vội vàng kêu, không tự chủ được cong người lên, tay Bạch Ngọc Đường vừa xoa, đã thấy bụng dưới bừng lửa, mà vật giữa hai chân kia lại lập tức trở nên căng nóng, “Bạch Ngọc Đường, ngươi.”

“Mèo Con.” Bạch Ngọc Đường cúi đầu cắn nhẹ một cái vào tai Triển Chiêu, môi quyến luyến trên khuôn mặt y không rời, “Bây giờ, ngươi có làm thế nào cũng không từ chối được.” Dứt lời, lại hôn lên bờ môi Triển Chiêu. Chiếc lưỡi linh động bá đạo cạy mở răng môi Triển Chiêu, trượt vào trong khoang miệng y, quấn lấy lưỡi y.

“A” Triển Chiêu xấu hổ khôn cùng, chỉ có thể nhắm mắt lại, được lắm Nam hiệp Triển Chiêu, khâm tứ Ngự Miêu, vậy mà lúc này… không kiềm chế được mà đáp lại, tay Bạch Ngọc Đường châm lửa khắp cơ thể, thiêu cháy mình, sắp không thể chịu đựng nổi nữa rồi. Y siết thật chặt cánh tay Bạch Ngọc Đường, vừa thẹn vừa ngượng.

Khẽ cựa mình, lại phát hiện ra có thứ gì đó vừa cứng vừa nóng như lửa ở ngay sau lưng.

Thân thể cứng đờ, y đương nhiên biết đó là cái gì.

“Mèo Con, thả lỏng chút.” Bạch Ngọc Đường không kiềm nổi dục vọng muốn bạo phát trong cơ thể, chầm chậm cởi y phục của Triển Chiêu ra, tay, tuần tra tới lui trên thân thể Triển Chiêu, rồi nắm lấy vật đã cương cứng hừng hực của Triển Chiêu, chậm rãi xoa nắn.

“Híc, Bạch, Bạch Ngọc Đường.” Triển Chiêu lại không nhịn được ưỡn người lên vặn vẹo, nhưng lại cọ vào vật cương nóng của Bạch Ngọc Đường, khiến cho Bạch Ngọc Đường thở dốc dồn dập.

Thứ xuân dược giết người này.

Bạch Ngọc Đường cắn chặt răng, lúc trước còn sót lại một chút ý chí, sợ tổn thương Triển Chiêu, nhưng mà con Mèo Con chết tiệt kia lại dằn vặt mình như này, lý trí cuối cùng cũng tan sạch, Bạch Ngọc Đường vươn mình đặt Triển Chiêu lên y phục dưới thân, cởi quần áo, da thịt nóng bỏng dán chặt vào lưng Triển Chiêu, phân thân ngang tàng chà xát vào cặp đùi thon trắng nõn.

Động tác kia mãnh liệt tựa như bão tố, theo động tác đó, vật cứng dưới khố cũng ma sát với y phục, càng khơi lên dục vọng sâu thẳm.

“Bạch Ngọc Đường!” Triển Chiêu nắm chặt y phục, lúc này, y đã không thể nói được là khát khao hay là thẹn nhục.

“Mèo Con, Mèo Con.” Bạch Ngọc Đường cúi đầu, cắn lên bả vai Triển Chiêu, hắn muốn nói hắn muốn, muốn tới mức sắp phát điên rồi.

Đột nhiên, hắn tách hai chân Triển Chiêu ra, vật dựng sừng sững mạnh mẽ lao thẳng vào cơ thể Triển Chiêu.

“A a” Triển Chiêu ghì chặt cánh tay Bạch Ngọc Đường, đau vã mồ hôi, “Bạch, Bạch Ngọc Đường, ngươi.”

“Mèo Con.” Đột nhiên được thân thể Triển Chiêu nuốt trọn rồi cắn chặt, Bạch Ngọc Đường cũng không nhịn được bật ra thành tiếng, nằm trên lưng Triển Chiêu, cảm nhận cảm giác tiêu hồn ấy, cảm nhận từng mạch máu trên vật cứng nóng kia thoải mái đập nhịp nhàng. Không nhịn được, không nhịn được, chầm chậm, đưa đẩy.

“A!” Triển Chiêu nắm chặt y phục dưới người, cảm giác khó ở vừa phai dần đi, lại có một cảm giác dạt dào khác kéo tới, đau đớn khó chịu lại càng như tan biến trước dục vọng như lửa kia. Càng lúc càng khoan khoái, càng lúc càng khao khát nhiều hơn, “A!” Y cắn chặt môi, lòng cả kinh, lúc này, tiếng rên của y lại pha lẫn thêm chút thỏa mãn.

Tiếng kêu ẩn nhẫn kia của Triển Chiêu mạnh mẽ kích thích Bạch Ngọc Đường, hắn đung đưa thân thể, tay còn vòng tới phía trước, nắm chặt lấy vật thô to đã bắt đầu ẩm ướt dính dấp của Triển Chiêu, khẽ cắn vào vai Triển Chiêu: “Mèo Con, đừng cắn, ưm?”

“A” Triển Chiêu ngước cổ lên, mở to đôi mắt mờ mịt, thân thể chuyển động không ngừng theo tiết tấu mãnh liệt của Bạch Ngọc Đường, “Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường.”

Y không biết phải diễn tả cảm giác cuồng loạn lúc này của bản thân ra sao, chỉ có thể không ngừng gọi tên Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường thúc mạnh một cái, tay cũng bóp mạnh: “Con mèo thối nhà ngươi, đã đến lúc này rồi, còn làm bộ chính kinh như thế.”

“A” Triển Chiêu không biết phải vùng vẫy làm sao, cảm giác tiêu hồn này e rằng sắp khiến mình phát điên thật rồi, “Ngọc Đường, Ngọc Đường.” Y thân thiết kêu tên Bạch Ngọc Đường.

“Hanh ừm.” Bạch Ngọc Đường lúc này cũng đã quên hết thảy, cắn chặt răng, đâm rút mãnh liệt, nội bích chật kín kia, bây giờ đã không còn khó khăn như lúc vừa tiến vào mà ẩm ướt trơn trượt hơn hẳn, thân thể Mèo Con dĩ nhiên có mị lực lớn đến vậy, quả thực khiến cho mình muốn đắm chìm vào, tiết tấu kia, càng lúc càng trở nên cuồng dã.

Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, mồ hôi, ở trong khu rừng khuya này mặc sức tuôn tràn.

Mãi đến khi, Triển Chiêu thất thanh kêu lên, phóng đầy chất dịch màu trắng nóng rực ra tay Bạch Ngọc Đường.

Mãi đến khi, Bạch Ngọc Đường ôm chặt lấy Triển Chiêu, đem tất cả chất lỏng kích tình của mình, phun vào trong cơ thể run rẩy của y.

Mãi đến khi, Triển Chiêu nhắm nghiền mắt, y nắm thật chặt tay Bạch Ngọc Đường, đến cả đốt ngón tay cũng trắng bệch, thế rồi, rơi vào mê man.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.