“Từ xưa đến nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Thân là nữ nhi của Chiến gia, thà rằng làm anh hùng cái thế, cũng không làm mỹ nhân họa quốc.”
Câu nói nổi tiếng của Chiến thị gia huấn này, vốn không có ý tứ gì mới mẻ.
Chỉ là cha ta, tại thời điểm ta sắp chính thức bước vào giang hồ, thì ông lại hướng về tất cả nhân sĩ trong võ lâm phun ra một câu nói như vậy, thực tổn hao lớn đến mặt mũi của ta.
Theo tỳ nữ Tiểu Lam báo cáo, nhân sĩ trong võ lâm hiện đang rất thích một loại sách gọi là “võ lâm phong thanh”. Cuốn sách này đối với cha ta có hai loại phỏng đoán:
Đầu tiên, nữ nhi của Chiến gia xấu như Vô Diêm*. Câu nói này chính là muốn sớm nhắc nhở mọi người, ta không phải mỹ nhân.
*Vô Diệm: Chung Vô Diệm là người đàn bà nổi tiếng trong lịch sử, được mệnh danh là một trong Ngũ xú Trung Hoa. Sinh ra trán cao, mắt sâu, bụng dài, chân thô, mũi hếch, xương cổ lòi ra, cổ to, tóc thưa, bụng phệ, lưng gù, da đen đúa…Vô Diệm trong tên bà có nghĩa là không đẹp
Thứ hai, cha ta tại thời điểm năm 20 tuổi đã làm nên một trận sóng gió, chính là làm cho một mỹ nhân mang thai, buông tha cho vị trí Phó minh chủ võ lâm, nắm tay người đẹp bỏ trốn, khiến cho lúc ấy các nhân sĩ trẻ trong võ lâm đều căm phẫn. Mà Chiến gia nữ nhi ta bước vào võ lâm mục tiêu chính là vì mỹ nhân.
Ta không thể không nói, hai loại phỏng đoán trên đều rất độc ác.
Đúng lúc này, Tiểu Lam truyền tới lời triệu kiến của môn chủ, chính là cha ta.
Thế là ta sinh ra gan hùm, cầm lấy cuốn “võ lâm phong thanh” hùng hổ tiến thẳng đến sảnh đường.
Vừa mới bước vào sảnh đường, ta liền phát hiện không khí có gì đó không ổn. Cha ngồi tại vị trí chủ vị, mi dài nhíu chặt, sắc mặt xanh mét. Còn mẹ, đôi mắt ngấn lệ quang mang khẽ chớp động, sắc mặt hiện ra tia đỏ hồng.
Kinh nghiệm nói cho ta biết, hai người hiện tại đang rất tức giận.
Ta luôn là người phản ứng nhanh nhẹn trong những trường hợp này, lập tức biết đã phát sinh ra sự tình gì –
Chắc chắn là phụ thân đã phát hiện, mấy hôm trước ta đem đóa “Băng phách lan” của ông xào lên cùng lá non và thịt nai nhắm rượu! Đóa hoa lan ấy là cha năm kia từ Tây Vực hái về cho mẹ làm quà tặng sinh nhật.
Kỳ thật hương vị cũng không có gì đặc biệt, còn không bằng thịt heo. Sớm biết thế ta đã không ăn nó rồi.
Cái này gọi là oan gia nên giải không nên kết, càng huống chi đang đối diện với ta là hai vị phụ mẫu.
Ta đem cuốn “võ lâm phong thanh” tiện tay quăng ra: “Phụ thân, con biết đó là loài hoa lan trân quý, nhưng ăn cũng đã ăn rồi, lần sau người lại hái cho mẹ một đóa khác là được thôi mà!”
Cha ta hai mắt mở lớn: “Ngươi nói…… Ngươi đem băng phách lan của ta ăn rồi?”
Ta nhất thời phát hiện chính mình tính sai, thì ra hai người vẫn chưa biết……
Mẹ ta nghe thế cũng liếc ánh mắt trách cứ nhìn ta, hai tay áo cha nháy mắt tung bay cử động, mơ hồ có tiếng sấm nổ mạnh.
Ta bổ nhào vào trong lòng mẹ, né tránh ánh mắt đằng đằng sát khí của người nào đó.
Cuối cùng, dưới ánh mắt sủng nịch của mẹ, phụ thân đành bất đắc dĩ hạ tay xuống: “Tạm tha cho ngươi một lần. Ba tháng sau, ngươi xuống núi.”
Ta còn chưa có phản ứng gì thì mẹ đã oa lên khóc ra tiếng: “Hoằng Nhi, ta làm sao bỏ con được, ta thật không yên tâm về con……”
Xuống núi? Sẽ phải đi, vì một cây hoa lan tồi tệ liền muốn đuổi ta xuống núi?
Không đúng, khẳng định là không phải bởi vì đóa hoa lan kia — nhiều năm trôi qua như vậy, những thứ hoa cỏ chim thú quý hiếm hủy trên tay ta nhiều không đếm hết! Không thể vì một cây hoa này được.
Vậy là vì sao?
Tuy rằng ta rất muốn xuống núi nhưng lại nghĩ tại thời điểm này vui mừng là không đúng đành phải nén xúc động lại hỏi: “Xuống núi? Tại sao lại phải đi?
Phụ thân khinh bỉ liếc nhìn ta: “Xuống núi, đi tham gia đại hội võ lâm.”
Thì ra, đây mới là nguyên nhân hai người vừa rồi cau mày thâm tỏa — Chính là bỏ không được ta! Nhất thời trong lòng ta có chút đắc ý, tuy nhiên…
“Con đi đại hội võ lâm? Cha, người mới là môn chủ cơ mà!” Đại hội võ lâm, không phải đều là người đứng đầu các phái các mới có thể tham gia sao?
“Ta mà đi sẽ bị kẻ thù đuổi cùng giết tuyệt.” Cha ta lý lẽ đương nhiên nói. Hôm nay ta sẽ đem vị trí môn chủ này truyền cho ngươi, hãy xử lý cho tốt. Cầm lấy lệnh bài môn chủ này.”
Ta đi qua tiếp lấy cái Mộc bài cũ nát, tàn khuyết — không sai, đây chính là thứ khi ta còn bé thường xuyên lấy chơi, cầm lửa thiêu nó..(=.=!!)
Nhưng Chiến môn chủ, như vậy…… Có chút đùa nghịch quá đi!
Cha liếc nhìn ta, tiếp tục nói: “Ba tháng xuống núi, ngươi nhất định phải thu hồi lại cái tính cách tinh ranh, thể hiện uy nghiêm của môn chủ. Nếu không ta sẽ phái Tiểu Lam đi thay, để ngươi ở ngốc trên núi này.”
Ta……
Cha, Lam nhi chẳng qua chỉ là thị nữ bên người ta, người có cần phải như thế không? Mấy cái võ công mèo cào của nàng đều là do công sức của ta một thân dạy dỗ.
“Con đi, con đi, như thế còn không được sao?”
——————–
Trời cao xanh thẳm, nước hồ trong vắt.
Cá trong ao nhẹ nhàng bơi lội. Bổn tiểu thư ta thư thái ngồi trong đình câu cá.
Lại một con cá thiên sơn hồng phúc ban (Ly: là cá gì vậy) mừng như điên cắn lên lưỡi câu, ta bình tĩnh nhắc cần câu lên, cổ tay có chút hơi run, một cái bụng đỏ trong không trung xẹt qua vẫn còn mỹ lệ ngấn nước, rơi vào trong giỏ cá.
“Lam cô nương, ngươi nhìn đi, Tuyết Ngọc tôm của phụ thân đại nhân quả nhiên là tôm trong cực phẩm, dùng làm mồi câu mấy con cá bụng đỏ này bách phát bách trúng.” Ta vừa thêm mồi vào cần câu cười nói.
Ngồi ở dưới gốc cây Tiểu Lam “Đằng” một tiếng nhảy dựng lên, đôi tay nắm thành quyền kháng nghị: “Tiểu thư, cô có thể hay không không cần nói chuyện như vậy đi! Ngày sau, nếu như bị môn chủ biết, người dùng Tuyết Ngọc tôm, tới câu cá thiên sơn hồng phúc ban của hắn, còn không tức chết!”
Nhìn Tiểu Lam vừa nói vừa khoa chân múa tay, ta che miệng cười nói: “Lam cô nương lo nghĩ nhiều rồi. Chúng ta ngày mai liền xuống núi, phụ thân đại nhân chí ít hai ngày sau mới có thể phát hiện ra.”
Tiểu Lam vỗ trán: “Nhưng tiểu thư, cô đừng dùng ngữ điệu như vậy nói chuyện được không? Rất khó chịu……”
Ta kinh ngạc nhìn Tiểu Lam: “Là phụ thân đại nhân đã bồi dưỡng cho ta khí chất uy nghiêm của một môn chủ cao quý!”
Tiểu Lam nghẹn lời, đi tới thăm dò nhìn vào trong chỉ còn sót lại một ít mồi câu– Tuyết Ngọc tôm, oán hận nói: “Chỉ còn thừa một ít, giữ lại cho em làm món thịt kho tôm đi.”
Ta cười: “Lam cô nương thực là đuổi tận giết tuyệt.”
Ngày mai, ta liền phải xuống núi. Trốn tránh tại hậu viện câu cá, cũng là có chút không muốn đi.
Thời gian trôi thật nhanh, mặt trời cũng đã từ từ ngả bóng, ta đành lê bước về nhà, dùng cơm xong, liền bị mẹ kéo vào phòng thu dọn hành lý.
Mẹ ta là một người đặc biệt quan tâm đến người khác, ta thực không biết năm đó tiểu bá vương -cha ta xưng bá võ lâm làm sao lại đem được nàng lừa vào tay mình. Nhìn mẹ hướng bao đồ bỏ đủ các thứ : ngọc bội, kim trâm, bánh hạt dẻ……
Ta ngăn trở đôi tay trắng nõn, ngọc ngà của nàng: “Mẹ, phụ thân đã cho con tiền, cũng đủ dùng rồi.”
“Ngươi ham chơi như vậy, nếu như tiền tiêu sạch, liền đem những thứ này mà bán.” Mẹ ta cố chấp nhét chúng vào.
“Nhưng……” Ta từ trong bọc quần áo lấy ra cái bánh hạt dẻ bóng nhẫy: “Cái này cũng có thể bán?”
“Cái này để trên đường ăn!” Mẹ bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, mắt sáng hẳn lên, lấy ra một cái áo vàng mỏng làm bằng tơ: “Hoằng Nhi, đây là bảo giáp tổ tiên ta truyền lại, đao thương bất nhập, ngươi hãy mau mặc vào đi.”
Ta hoài nghi chỉ vào bảo giáp vai phải bị rách một mảng lớn: “Thực sự là bảo giáp?”
Sắc mặt mẹ nhất thời cực kỳ khó nhìn: “Cái này không phải lúc ngươi bảy tuổi cầm lửa đốt sao?”
Ta lập tức cực kỳ nghe lời mặc vào.
………………………………………..
Cảnh tượng yên lặng đến nghẹn ngào, lưu luyến chia tay, tại Chiến gia sẽ không bao giờ xuất hiện.
Đại sư huynh nhìn chòng chọc bọc đồ trên lưng ta: “Ngươi, một cô nương ra ngoài, liền chỉ mang một chút đồ như vậy? Ngươi không cần tắm táp thay rửa y phục sao?”
Lục sư đệ ha ha cười: “Sư ca, nàng có điểm nào giống một vị cô nương? Ta nhìn nàng là biết xuống núi không cần thay quần áo!”
Tam sư huynh sờ sờ đầu của ta: “Tiểu sư muội, xuống núi ngàn vạn không cần lao vào rắc rối. Nếu như gặp rắc rối cũng không được nói là người của Chiến thị. Tùy tiện nói một môn phái khác là được.” Chủ ý này thật tốt, ta cũng gật gật đầu đồng ý.
Thất sư đệ mới chỉ cao đến eo ta, bắt lấy bộ váy màu thiên lam của ta, lắc lắc nói: “Sư tỷ, hai sư huynh nói ngươi xuống núi là vì muốn cướp một anh trai mỹ nhân trở về thành thân. Ngươi không cùng ta thành thân sao?”
Mấy người bọn hắn đồng loạt rùng mình một cái, Lục sư đệ ai oán nói : “Ngươi lại còn trang điểm nữa!”
Mẹ và cha ta kéo đám người đang đứng xếp thành hàng trước mặt ta ra, cười nói: “Ta nhìn Hoằng Nhi trang điểm dáng vẻ cũng không tệ. Đi tham gia đại hội võ lâm, nhất định có thể quyến rũ được các tiền bối võ lâm, Hoằng Nhi nhà ta sâu không lường được.”
“Chỉ có mẹ hiểu rõ Hoằng Nhi!” Ta bổ nhào qua, kéo tay mẹ.
“Hoằng Nhi, nhớ kỹ lời ta nói.” Cha rất nghiêm túc nhìn ta: “Cho dù có giành được vị trí Võ Lâm minh chủ hay không cũng không quan trọng. Mấu chốt là kết giao với bằng hữu võ lâm trên giang hồ, sáng ngời võ nghệ, cho toàn võ lâm biết Chiến gia ta cũng không phải sa sút.”
“Con hiểu được.” Không phải là đi ra ngoài một lần, nháo vài trận long trời lở đất, cho tất cả người trong thiên hạ biết Chiến gia tiền nhiệm môn chủ tuy rằng quy ẩn nhiều năm, nhưng như cũ không phải dễ chọc vào!
Ta thật thích nhiệm vụ được giao lần này.
“Xuống núi, tất cả đều phải cẩn thận.” Cha nói.
Ta ưỡn ngực ngẩng đầu, sau lưng ta Tiểu Lam cũng hùng dũng oai vệ mà gật đầu.
“Cha, mẹ, các vị đồng môn, Hoằng Nhi cáo từ!” Ta chắp tay, học lại tác phong của nhân sĩ võ lâm. Mẹ chốc lát mắt đã đỏ lên, duỗi tay sửa sang lại y phục cho ta.
“Ngươi đi đi.” Cha thản nhiên nói: “Tuyết Ngọc tôm, thiên sơn hồng phúc ban của ta, ngươi đã giết chết hơn phân nửa, ta chờ ngươi trở về chịu phạt.”
Ta thân hình bỗng chốc cứng lại , kéo Tiểu Lam, giống như lướt gió đi xuống núi.
————–
Hành tẩu giang hồ là giả, cầu danh lợi mới là thật.
Phụ thân cho ta tiến vào võ lâm, là muốn ta làm cho Chiến gia nổi danh một lần nữa.
Tuy rằng đoạn đường này ta cũng thuận tay thu dọn mấy tên giặc cỏ, trộm vặt, nhưng Tấn quốc lớn như vậy, ta thật sự không được ai biết đến. Thế là ta cân nhắc, chỉ có thể ở đại hội võ lâm mới làm nên một trận thành danh.
Thế là một mặt vừa du sơn ngoạn thủy, một mặt lại cân nhắc làm sao tại đại hội võ lâm lộ mặt.
Hai tháng sau, chúng ta đến Kiến Khang. Võ lâm đại hội còn có hơn mười ngày mới bắt đầu, mà lộ phí của ta lại tiêu hết sạch. May mà mẹ ta đã có dự kiến trước, một chiếc kim trâm, đổi lấy tháng tiền chi tiêu.
So với dân chúng Kiến Khang, ta cùng Tiểu Lam như hai kẻ quê mùa thuần chất. Nhìn đầy đường dân chúng quần áo ngăn nắp người đến kẻ đi tấp nập, lại nhìn xem chúng ta hóa trang hai nam tử sơn dã một thân quần áo thô sơ, liếc mắt cũng thấy cực kỳ khó coi.
Thế là ta đành mua hai bộ quần áo mới một xanh một trắng để thay đổi, hai chúng ta thay xong liền biến nhành hai quý công tử nhẹ nhàng, thoát tục. Ta dương dương tự đắc dẫn Tiểu Lam đi dạo quanh đường phố, chỉ cảm thấy tâm trạng thoải mái cực kỳ.
Mua hai bộ quần áo mới phí không ít tiền, ta đành phải mang ngọc bội đi đến hiệu cầm đồ.
Chưởng quầy vui tươi hớn hở đưa cho ta ba trăm quan tiền. Không tệ, đủ dùng hai tháng — ta suy đoán ở tại Kiến Khang cũng không lâu như vậy, nên bảo giáp trên người có thể lưu lại, không cần đổi lấy tiền.
Tiểu Lam tinh tế đếm số tiền nho nhỏ vừa đổi được, một bên ta lại vô cùng buồn chán nhìn hiệu cầm đồ trên vách tường treo đầy các loại thư họa — chữ viết cũng không tệ, nhưng không bằng một nửa công lực của mẹ ta!
Lại loáng thoáng nghe được tường bên kia có người xì xào bàn tán. Ta lại là người nhĩ lực mẫn tuệ, tỉ mỉ lắng nghe.
“Tên bại gia tử ấy, thế nhưng đem Noãn tâm châu lấy ra cầm đồ. Trịnh Tông bị nhi tử của mình làm cho tức giận, tốn một vạn tiền mới chuộc bảo vật trở về được.”
“Như thế lại càng tốt, tất cả võ lâm đều đã biết Noãn tâm châu hiện đang ở Trịnh gia, chỉ sợ giang hồ lại nổ ra một trận tranh đoạt lớn! Trịnh gia lâm vào đại họa thật rồi!”
Ta đột nhiên dựng thẳng người lên, Noãn tâm châu? “Vạn bảo thiểm lục”(chắc cuốn sách nào đó) có ghi lại: Noãn tâm châu là một bảo vật thượng cổ, Tôn Ngô lúc ở cung đình bí mật làm ra, sau đó trong một trận chiến hỏa bị mất tích. Để nó ở trên người, không những trường sinh bất lão, dung nhan không đổi, nếu nghiền nhỏ thành bột ăn vào, có thể khải tử hoàn sinh.
Ước chừng chưởng quầy thấy sắc mặt ta kinh ngạc, lớn tiếng ho khan, bên trong tường hai người liền ngừng bặt giọng nói.
Ta thật sự thiếu thốn kinh nghiệm giang hồ, vừa rồi đều không che dấu được biểu tình. Lần tới nhất định sẽ sửa chữa.
Ta dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo ngang ngược trừng mắt với tên chưởng quầy: “Tiểu Lam, chúng ta đi.”
Đi, chúng ta đi đoạt bảo vật.
“Tiểu thư, cô muốn Noãn châu kia để làm gì?” Tiểu Lam vội vàng bước theo ta.