Nhìn nửa bát cháo còn đầy anh nhíu mày,Bé Uyên của anh sao lại ăn ít đến vậy
-"Em ăn hết tô cháo này cho anh"
Minh Nhã nghiêm mặt nhìn Bá Uyên mới vừa vui vẻ giờ hết xanh sang đỏ
-"Không ăn được,no lắm"
Bá Uyên đẩy bát cháo ra xa mình,càng xa càng tốt.
-"Anh nói ăn là ăn"
Minh Nhã móc giọng lạnh lùng từ đáy cổ họng lên nói với Bá Uyên.
Cô bĩu môi bất mãn,cố gắng cầm lấy thìa nhìn nửa tô cháo hành nhão mà sắp nôn hết cháo mới vừa ăn xong ra.
Đời đâu như là mơ,vẫn phải ăn đấy thôi.
Thấy cô ăn xong,Minh Nhã lấy giấy lau miệng rồi cẩ bát đi cho cô.
-"Bé Uyên"
Minh Nhã ngồi bên cạnh Bá Uyên,tay vuốt vuốt tóc màu ánh kim của cô
-"Hả?"
Bá Uyên dời mắt khỏi ngôn tình ngước lên nhìn Kinh Nhã đang ngịch tóc mình
-"Em nên thay đổi một chút đi nhỉ?"
-"Không thích"
Bá Uyên đáp một câu rồi lại dán mắt vào truyện ngôn tình đang đọc dở.
-"Không muốn cũng phải làm,lời của anh là mệnh lệnh"
Anh lạnh giọng nói,chỉ mong có thể điều chỉnh cô nhóc cứng đầu này.
-"Em mong được như Ngải Ái,được Mộc Duệ Thần tận tình quan tâm chăm sóc,không như anh,chỉ biết bắt ép,đúng là dở hơi"
Bá Uyên moi truyện"Dịu Dàng Yêu Em" ra so sánh với Minh Nhã làm anh tức sôi máu.
-"Anh không cần biết,tháng này em ăn thế nào tgif ăn,phải tăng 4 cân cho anh,còn nữa,từ mai đi học không được vác màu ánh kim này đi,tối học bài,không được đọc truyện,...."
Anh dặn dò một tràng dài ngàn năm mới xong.
"Cái gì đây,dày vò?thúc ép?hay đang ra lệnh vậy?"
Bá Uyên thầm than,cũng không đáp trả lại anh ngậm ngùi ngồi đọc ngôn tình.