Minh Nhã bế Bá Uyên vào phòng y tế xem xét một chút,nhìn khuôn mặt lạnh tanh của anh mà Bá Uyên run người,cô không sợ trời không sợ đất,mà bây giờ,nhìn xem,cô đang sợ khuôn mặt của một kẻ không quen biết
-Nhìn đủ chưa?
Anh bất ngờ quay lại nhìn làm cô giật mình quay đi chỗ khác,người đàn ông này=>không nên dây dưa
-Sao vậy?Lúc nãy em mạnh miệng nói tôi biến thái mà,sao giờ im lặng vậy?
Minh Nhã cười đểu nhìn Bá Uyên,đôi vai Bá Uyên run bần bật,nhìn cô gầy dơ xương mà anh đau lòng,lại gần chạm vào đôi vai đang run ấy,Bá Uyên giật mình lùi lại
-A,biến thái
Cô hét ầm lên,làm chị y tá phòng bên giật mình tiêm lệch mạch của bệnh nhân.Minh Nhã trừng mắt Bá Uyên,anh cảm thấy hận ông trời,tại sao lại đủn anh vào hoàn cảnh như vậy,quản gia Mộc ở ngoài nghe thấy tiếng hét của Bá Uyên thù chạy vào
-Có chuyện gì vậy tiểu thư,cậu Minh Nhã?
Ông cung kính hỏi,
1s
2s
3s
Bá Uyên đơ người,"Minh Nhã?,mẹ ơi,làm ơn hãy nói với con đây chỉ là mơ",Bá Uyên thầm than cho số phận bé nhỏ sắp phải lìa đời của mình
-Không có gì,có thể ra
Minh Nhã lạnh lùng nói lên,quản gia Mộc cũng không muốn chen ngang nên cáo lui
-Sao?Giờ em muốn tôi phạt em sao đây?
Anh nhìn Bá Uyên đang ở trên 9 tầng mây thì cười gian tà
-Mặc kệ anh,em mặc kệ,mặc kệ,em không tha thứ cho anh đâu,đừng ở đây nữa,anh cút ra ngoài đi
Bá Uyên ôm cái gối vùi mặt vào đó,đầu không ngừng lắc,nhớ lại lời mẹ nói:Phải mang quá khứ ra tính trước,cô dễ khóc nên cái gối ướt một mảng luôn rồi
-Em đang trách tôi vì 9 năm trước?
-Mặc kệ anh,anh cút ra ngoài
Bá Uyên không ngừng ném những gì có thể vào anh(Tác giả nhận ra một tính cách mới của nữ9:Mất kiểm soát^^••^^),chỉ trong 5 phút,căn phòng bệnh như bãi chiến trường
-Em dừng lại cho tôi
Minh Nhã quát lên,Bá Uyên giật mình,tay cầm bình hoa chuẩn bị ném đi,bị Minh Nhã làm giật mình nên rơi trúng chân........