Minh Nhật Tinh Trình

Chương 48



Dư Hải Dương không về nhà, Phương Tiệm Viễn cũng không quay lại trường học, bọn họ thuê phòng ở một nhà nghỉ để ở lại.

Lúc nghe bọn họ nói muốn thuê phòng có giường lớn, lễ tân dùng ánh mắt kỳ lạ thậm chí còn mang theo chút ác cảm nhìn bọn họ.

Trong phòng lạnh lẽo và ẩm ướt, những thứ trong phòng vệ sinh trông cũng chẳng sạch sẽ mấy.

Phương Tiệm Viễn ngồi xuống cạnh giường, Dư Hải Dương ngồi xổm trước mặt cậu, ngẩng đầu nhìn cậu nói: "Tôi đi mua cho em chút gì ăn, em ăn thêm một chút nữa được không?"

Lúc ăn tối Phương Tiệm Viễn ăn rất ít, cậu không có khẩu vị, lúc này cậu cũng chỉ hơi cúi đầu, nói với Dư Hải Dương: "Tôi không muốn ăn."

Dư Hải Dương nắm tay cậu, đứng dậy bật TV trong phòng lên, nói: "Ban nãy tôi thấy bên cạnh có một tiệm cháo nhỏ, em đợi tôi một chút, tôi đi mua cho em chút cháo."

Nói xong, hắn không hỏi lại ý của Phương Tiệm Viễn nữa, mà cầm chìa khóa phòng đi ra ngoài.

Gần nửa tiếng sau, Dư Hải Dương trở về, xách theo cháo nóng đã đóng gói, còn mang theo khăn mặt và bàn chải đánh răng sạch sẽ về nữa.

Hắn để đồ lên tủ TV, kéo ghế dựa ngồi xuống trước mặt Phương Tiệm Viễn, mở túi ra một tay bưng bát cháo nhựa, một tay khác dùng thìa nhỏ múc cháo rau lên, đút tới bên miệng Phương Tiệm Viễn: "Ăn một chút đi."

Hai tay Phương Tiệm Viễn xỏ trong túi áo phao, cậu khép hai chân ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm thìa nhỏ một lúc, rồi há miệng ra để Dư Hải Dương đút cháo vào trong miệng mình.

Dư Hải Dương không nhịn được mà mỉm cười, hắn tiếp tục đút từng muỗng cháo cho Phương Tiệm Viễn.

Phương Tiệm Viễn giữ vẻ mặt bình tĩnh, đang húp cháo, thì nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Đây là lần đầu tiên cậu rơi nước mắt sau khi gặp Dư Hải Dương vào ngày hôm nay. Nước mắt rơi xuống thìa, rơi vào trong bát, rơi trên ngón tay Dư Hải Dương. Từ đầu đến cuối Phương Tiệm Viễn không có biểu hiện gì, cậu chết lặng húp cháo, mãi cho đến khi Dư Hải Dương dừng lại, để bát qua một bên.

"Tiểu Viễn," giọng Dư Hải Dương giống như sắp khóc, hắn đứng bên giường, cúi người xuống muốn hôn lên nước mắt của Phương Tiệm Viễn.

Phương Tiệm Viễn bỗng nhiên nhìn hắn đầy hoảng sợ rồi lui nhanh ra phía sau, cậu giơ tay lên lung tung lau nước mắt, nói với Dư Hải Dương: "Sẽ có vi rút đó."

Dư Hải Dương giơ tay nắm lấy vai cậu, cảm xúc có vẻ hơi kích động, nói: "Không đâu."

Phương Tiệm Viễn muốn tránh khỏi tay hắn.

Dư Hải Dương quyết liệt nói: "Vậy tôi bị cùng em được không?" Nói xong, hắn lại muốn hôn lên môi Phương Tiệm Viễn.

Phương Tiệm Viễn vùng vẫy dữ dội, giống như đang đấu tranh bên bờ sinh tử, cậu đẩy Dư Hải Dương ra, không kịp cởi giày mà giẫm lên giường, lăn mấy vòng tới góc giường, nhìn Dư Hải Dương đầy đề phòng: "Không muốn, tôi không muốn anh bị cùng tôi."

Dư Hải Dương đứng im nhìn cậu, hai mắt đỏ bừng, một lát sau, hắn mỉm cười, nói: "Được, tôi không làm bậy nữa, em để tôi ôm em một lát được không? Chúng ta không làm gì cả." Nói xong, hắn vòng qua giường đi đến bên cạnh Phương Tiệm Viễn.

Phương Tiệm Viễn giơ tay vịn giường đứng dậy, cậu nói: "Tôi đi rửa mặt."

Cậu phải vòng qua Dư Hải Dương để tới phòng vệ sinh, lúc đi ngang qua người Dư Hải Dương thì bị hắn bắt được cổ tay ôm chặt lấy.

Dư Hải Dương đè sau gáy cậu, hôn lên đỉnh đầu cậu, nói: "Ngoan, chúng ta không cần phải sợ, sẽ không sao đâu."

Lần này Phương Tiệm Viễn không chịu đựng được nữa, cậu ở trong vòng tay của Dư Hải Dương khóc đến mức toàn thân run rẩy, phát ra tiếng khóc vừa ngột ngạt vừa thống khổ.

Buổi tối, trong phòng tắt đèn, hai người ngủ trên giường, đắp cùng một cái chăn.

Lúc Dư Hải Dương ngủ cũng nắm chặt tay Phương Tiệm Viễn, giống như sợ cậu sẽ lén lút rời đi. Nhưng Phương Tiệm Viễn hoàn toàn không ngủ được, cậu mở mắt ra ngẩng đầu lên, ở trong bóng tối ngậm chặt môi, dè dặt hôn lên phần da mềm mại sau tai Dư Hải Dương.

Dư Hải Dương vẫn không tỉnh, Phương Tiệm Viễn nhỏ giọng nói: "Xem như là, chúng ta xí xóa hết tất cả."

Ngày hôm sau, Dư Hải Dương đi cùng Phương Tiệm Viễn tới CDC lấy kết quả xét nghiệm.

Phương Tiệm Viễn đứng ở cửa lấy báo cáo ký tên, nhưng lại không dám giơ tay nhận báo cáo.

Đến sau vẫn là Dư Hải Dương giơ tay nhận lấy, hắn cầm báo cáo nhìn Phương Tiệm Viễn, Phương Tiệm Viễn cúi đầu, ánh mắt trống rỗng vô vọng.

Dư Hải Dương giơ một cánh tay lên ôm lấy Phương Tiệm Viễn, để cậu tựa đầu lên người mình, một tay khác thì cầm báo cáo lên, hít sâu một hơi rồi mới xem kết quả.

Thân thể Phương Tiệm Viễn bắt đầu từ từ run lên, cậu nhắm mắt lại, thậm chí còn không dám lắng nghe tiếng trang giấy ma sát vào nhau trong tay Dư Hải Dương.

Một lúc sau, cậu cảm nhận được Dư Hải Dương mạnh mẽ lay cậu, sau đó một tay ấn sau gáy bắt cậu ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy Dư Hải Dương khóc, nhưng vừa khóc trên mặt Dư Hải Dương lại vừa mỉm cười.

"Không sao, Tiểu Viễn." Giọng Dư Hải Dương khàn khàn: "Là âm tính, em không bị lây."

Phương Tiệm Viễn sửng sốt một hồi lâu mới hiểu ý Dư Hải Dương, cậu bắt lấy cánh tay Dư Hải Dương: "Thật không?"

Dư Hải Dương mở báo cáo ra trước mặt cậu: "Em xem đi."

Phương Tiệm Viễn cúi đầu nhìn, đúng là trên đó hiện kết quả kháng thể HIV âm tính. Cậu nhìn chằm chằm báo cáo một lúc, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Dư Hải Dương.

Trước cửa nhận báo cáo của CDC không chỉ có hai người bọn họ, nhưng Dư Hải Dương không thể kìm nén được cảm xúc của mình nữa, hắn nâng mặt Phương Tiệm Viễn lên liên tục hôn mấy cái.

Mặt Phương Tiệm Viễn đỏ lên, không biết vì lạnh hay là vì kích động, cậu cứ nhìn Dư Hải Dương mãi, rõ ràng tâm trạng bỗng chốc được buông lỏng, nhưng lại không nhịn được muốn rơi nước mắt.

Dư Hải Dương nắm tay cậu ra khỏi CDC, hắn đứng ở ven đường nói với cậu: "Từ hôm qua em đã chẳng ăn được gì, giờ chúng ta đi ăn trước được không, em muốn ăn gì?"

Bên kia đường có một bà cụ đẩy xe ba bánh bán khoai nướng, hơi nóng mang theo hương thơm ở trong gió lạnh một đường bay tới.

Phương Tiệm Viễn nhìn chằm chằm bên kia đường mà ngẩn người.

Dư Hải Dương hỏi cậu: "Em muốn ăn không?"

Phương Tiệm Viễn gật đầu.

Dư Hải Dương buông tay cậu ra, nói: "Em đợi tôi một lúc, tôi đi mua cho em." Nói xong, hắn không để ý đến dòng xe cộ, mà nhanh chân chạy sang bên kia đường.

Lúc Dư Hải Dương mua xong khoai nướng quay lại chỗ cũ, thì phát hiện Phương Tiệm Viễn đã đi mất rồi.

Phương Tiệm Viễn ngồi trên chiếc xe buýt dần dần rời xa hắn, nhưng vẫn nhìn bóng dáng Dư Hải Dương từ cửa sổ thủy tinh, cho đến khi không nhìn thấy hắn nữa. Cậu chỉnh lại khăn quàng trên cổ, vòng hai vòng quấn chặt mình lại, yên tĩnh nhìn về phía trước.

Bộ phim đến đây là kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.