Minh Nhược Hiểu Khê 2: Mặt Trời Rực Rỡ Nhất Ngày Đông

Chương 1



Tuyết bắt đầu rơi từ trước ngày lễ Giáng sinh. Tuyết rơi ngày càng dày. Chiều đó, khi Minh Hiểu Khê cùng Mục Lưu Băng về đến nhà bác Đông, tuyết đã phủ trắng xóa.

Minh Hiểu Khê xoa tay liên tục lên má. Lạnh chết đi được. Nhưng khi cô vừa bước vào nhà, một luồng không khí ấm áp lập tức ôm chầm lấy cô.

Ôi ấm thật! Thích quá! – Minh Hiểu Khê sung sướng.

“Chị Hiểu Khê, anh Lưu Băng, mọi người đến rồi!”. Đông Hạo Tuyết nhìn thấy họ đầu tiên, hớn hở reo lên: “Ôi, chị Hiểu Khê và anh Lưu Băng mặc đồ tình nhân kìa. Đẹp đôi quá đi mất!”.

Hiểu Khê nhìn lại mình và Lưu Băng. Thật vô tình, cả hai đều mặc áo màu kem. Cô véo yêu má Hạo Tuyết: “Mắt tinh quá đi thôi”.

“Hi hi…”, Hạo Tuyết cười đắc ý, “Ôi, tay chị sao lạnh thế, mau vào sưởi ấm đi!”. Rồi Hạo Tuyết lôi tuột Hiểu Khê vào phòng khách.

Phòng khách được bác Đông trang trí tuyệt đẹp, đầy không khí Noel. Một cây thông sừng sững đặt giữa phòng, trên đó treo cơ man nào là sao, thiên thần, bóng đèn lấp lánh, đẹp lộng lẫy… Lò sưởi đặt ở góc phòng, ấm sực. Mọi người quây quần quanh lò sưởi. Khi Hạo Tuyết dắt tay Hiểu Khê vào, cô đã nhìn thấy ngay Phong Giản Triệt, trông anh rất giản dị với chiếc quần phăng màu vàng và chiếc áo len có mũ.

Mắt Giản Triệt mơ màng, anh hỏi: “Hiểu Khê, em đã đến?”.

Hiểu Khê cười: “Anh Giản Triệt, lâu rồi không gặp”.

Giản Triệt cũng cười: “Vậy có nhớ anh không?”

“Tất nhiên rồi”, Hiểu Khê hùng hồn gật đầu.

Tiếng cười giòn giã của Hạo Tuyết cắt ngang: “Chị phải cám ơn em đấy. Em đã bắt cóc được anh Giản Triệt đến”.

Giản Triệt cốc yêu lên đầu Hạo Tuyết: “Em không gọi, anh cũng cứ đến”.

Đột nhiên Hiểu Khê nhìn thấy Đông Hạo Nam. Anh ấy cũng nhìn thấy cô, nhưng thật lạ, trong mắt của Hạo Nam có vẻ lúng túng rõ rệt. Hiểu Khê cất tiếng chào trước, Hạo Nam đành luống cuống chào lại một tiếng.

Đúng lúc đó, một giọng ai quen quen cất lên sau lưng: “Minh Hiểu Khê phải không?”. Hiểu Khê quay lại. Thì ra là Dương Thiên Phụng.

Hạo Tuyết nhanh nhảu giới thiệu: “Chị Hiểu Khê, đây là chị Dương Thiên Phụng, sẽ ở chung nhà với em. Sau này mọi người có cơ hội gặp nhau luôn đấy. Chị Thiên Phụng ơi, chị nhất định sẽ quý Hiểu Khê đấy. Chị ấy tốt lắm!”

Hiểu Khê ngắt lời: “Bọn chị biết nhau mà!”.

Hạo Tuyết mất hứng, lúng búng hỏi: “Thật à? Nhưng sao hai người biết nhau vậy?”.

“Tụi chị đều làm việc tại tập đoàn Đông Thị mà…”.

Hạo Tuyết bất bình nhìn Hạo Nam, trách móc: “Sao anh Hạo Nam không kể tí gì về việc chị Hiểu Khê làm việc ở công ty?”.

Hạo Nam không thèm giải thích, chỉ lạnh nhạt đáp: “Trật tự đi!”

Trong khi đó, Hiểu Khê vẫn đang thắc mắc: “Thiên Phụng sẽ ở lại đây sao? À hiểu rồi, xem ra mọi người kiên quyết ép duyên Thiên Phụng với anh Hạo Nam. Chả trách anh Hạo Nam hôm nay ngượng ngượng sao ấy”.

Hạo Tuyết bị anh trai mắng vì tội lanh chanh nhưng vẫn không chịu thôi: “Không phải đâu, do bác Dương đi công tác nước ngoài khá lâu, không yên tâm nếu chị Thiên Phụng ở nhà một mình, nên đưa đến đây”.

“Vậy chúc mừng em. Em đã có bạn chơi cùng”, Hiểu Khê nói.

Hạo Tuyết sung sướng vỗ tay, reo lên: “Đúng thế!”

Đúng lúc đó, bác Đông bước vào: “Hiểu Khê! Lưu Băng! Các cháu đến rồi à? Hiểu Khê, sao cháu không cởi áo khoác ra cho thoải mái? Phải học tập cách hưởng thụ của Lưu Băng kìa”.

Mọi người nhìn về phía Lưu Băng bên lò sưởi. Anh ta đang trò chuyện sôi nổi với Giản Triệt nhưng tay vẫn không chịu rời tách trà nóng.

Bác Đông lẩm nhẩm đếm: “Hiểu Khê, Lưu Băng, Giản Triệt, Thiên Phụng, Hạo Nam, Hạo Tuyết… Tất cả có sáu người thôi sao? Vẫn còn thiếu một người…”.

Hạo Tuyết ngạc nhiên: “Mẹ còn mời thêm ai nữa? Sao con không biết?”

“Còn Đồng nữa”, bác Đông giải thích, “Mẹ đã mời thêm nó”.

Hạo Tuyết bực tức kêu ầm lên: “Sao mẹ có thể mời chị ta? Thật mất cả vui”.

Bác Đông nhìn con gái, vẻ không vui, song vẫn kiên nhẫn giải thích: “Đồng không có người thân nào, lại lớn lên cùng các con từ nhỏ. Kêu Đồng đến đây chung vui Noel có gì sai? Con đừng ích kỷ thế!”.

Hạo Tuyết vẫn vùng vằng, định tranh cãi thêm thì bị Hiểu Khê bịt miệng, kéo sang một bên. Cô thầm thì: “Chị dặn em bao nhiêu lần rồi. Em phải tốt với Đồng, không nên có thái độ phản ứng như vậy. Nếu không, anh Giản Triệt sẽ không quý em đâu”.

Cửa phòng khách lại mở, một cô gái đi vào. Đó chính là Đồng. Cô lười biếng liếc nhìn xung quanh phòng, rồi dừng ánh mắt lại trên người Giản Triệt. Anh ta cũng biết Đồng tới nhưng chỉ im lặng nhìn cô.

Căn phòng chợt bặt tiếng, mọi người đang lúng túng không biết phải xử trí ra sao thì Hiểu Khê nói nhỏ vào tai Hạo Tuyết: “Đây là cơ hội để em thể hiện lòng nhiệt tình đấy. Mau ra chào chị Đồng đi”.

Hạo Tuyết còn đang phân vân thì bị Hiểu Khê đẩy ra phía trước.

Hạo Tuyết bất đắc dĩ phải tiến tới chỗ Đồng, hỏi: “Chị đến rồi ạ? Chị lạnh lắm không? Mau cởi áo khoác đi, em treo giúp cho”.

Vẫn ấn tượng vì Hạo Tuyết chưa bao giờ thích mình, Đồng thấy ngạc nhiên khôn xiết: “Không sao em. Chị tự làm được. Cám ơn em”.

Nhưng Hạo Tuyết nào có chịu buông tha, vẫn đứng ì đó để đỡ lấy cái áo khoác của Đồng, miệng liên hồi nói: “Không sao, không sao, chị cứ để em, để em!”

Dường như vẫn chưa yên tâm về việc thể hiện lòng nhiệt tình của mình, Hạo Tuyết ra sức kéo tay Đồng tới bên lò sưởi, dẹp mọi người sang một bên để Đồng có chỗ trống ngồi xuống. Tới lúc này, gương mặt Giản Triệt mới vui vẻ và cười nói với Hạo Tuyết: “Bé con, ngoan gớm. Em đã lớn rồi đấy!”

Được Giản Triệt chú ý, Hạo Tuyết vui ra mặt, nhưng vẫn chỉ nói: “Có gì đâu, anh Giản Triệt toàn khen em”.

“Anh chỉ nói đúng mà!”

Hạo Tuyết hớn hở nhìn Hiểu Khê, nháy mắt như muốn nói: “Bà chị yêu quý của em, cám ơn chị rất nhiều!”

oOo

Bác Đông chuẩn bị bữa tiệc thật long trọng, gồm: bánh pho mát, gà nướng truyền thống, cá và đủ loại điểm tâm hấp dẫn… Hiểu Khê thích lắm, ra sức ăn, chỉ tiếc là cái bụng cũng có giới hạn.

Cô ngồi dựa vào ghế, xoa tay lên cái bụng căng tròn của mình, sung sướng nói: “Bác Đông ơi, ngon tuyệt, nhưng cháu không thể ăn thêm miếng nào nữa. No quá!”.

Bác Đông đang hân hoan trước tài nghệ nấu nướng của mình nên ra sức ép và để thêm một miếng bánh vào đĩa của Hiểu Khê: “Ăn thêm tí tẹo thôi cháu”.

“Cháu chịu thôi, thật sự không thể nhét thêm nổi”, Hiểu Khê lắc đầu quầy quậy, “Cháu đã tăng lên mấy cân rồi đấy!”.

Hạo Tuyết thương tình can mẹ: “Mẹ đừng ép chị ấy nữa!”.

Hiểu Khê chưa kịp mừng vì có người ra tay cứu giúp thì Hạo Tuyết đã nhanh nhảu nói tiếp: “… Chị Hiểu Khê đang sống chung với anh Lưu Băng. Nếu mẹ cứ nhồi nhét chị ấy ăn nhiều quá, chị ấy tăng thêm mấy cân nữa, xấu đi, anh Lưu Băng không thích chị ấy nữa thì sao? Như vậy muốn giúp nhau chẳng khác nào hại nhau à?”

“Đông Hạo Tuyết!”, Hiểu Khê bất bình kêu lên và ra điệu bộ đe dọa Hạo Tuyết.

“Em chỉ nói thật mà. Cứu con với…!”, Hạo Tuyết vờ vịt, ra vẻ mình vô tội.

Bác Đông bật cười: “Hiểu Khê đừng lo. Ăn xong thì khiêu vũ. Có vận động sẽ không mập đâu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.