Minh Thần - Mặc Hắc Hoa

Chương 110



Tháng bảy, “COSMO” xuất ra ảnh quảng cáo sản phẩm, tất cả mọi người đều bị Cố Hoài Dương làm cho kinh động, Cố Hoài Dương thoạt nhìn như một nam nhân thành thục chững chạc, tây trang màu đậm, cà vat đậm màu phối chung, mái tóc tỉ mỉ chải chuốc, từng đường cắt may ưu mỹ trên trang phục triệt để phô bày, nhung thiên nga, chất liệu dệt nổi, thuộc da cùng lông dê càng khiến cho bộ tây trang thêm phần bất đồng, giúp người mặc được trẻ hóa, chi tiết hoa văn trung sắc sọc vuông nhượng người trong giới quý tộc mê mẩn. Y hoàn hảo vẽ ra được khí chất thanh nhã của trang phục, làm cho người người tung hô, nhảy ra ý tưởng dù y có đóng phim hiện đại cũng không sợ có khuyết điểm, nhờ sự giúp đỡ của ảnh chụp quảng cáo cao cấp, Cố Hoài Dương vốn thông qua “Ngâm Mộ Giang” chỉ nhận được lời mời quay phim cổ trang, nay lại có rất nhiều đạo diễn chuyên tác phẩm hiện đại liên lạc với y, muốn y tiếp nhận vai diễn, con đường của y bây giờ đã không còn giới hạn ở phim cổ trang nữa, nhất thời loại hình kịch bản nào cũng có.

Nhưng người đại diện Tiết Tử Dật của Cố Hoài Dương lại không thay y tiếp nhận nhiều kịch bản, trước để y duy trì độ phủ sóng trên tivi, anh lãnh tĩnh sàng lọc kịch bản, sau đó chờ bộ phim điện ảnh xuất sắc “Love” tuyên cáo, trực tiếp mang y bước vào con đường điện ảnh cao cấp.

Nội dung của “Love” là về vai nam chính như thế nào từ một tiểu điểu ti (người nghèo khó) trở thành một triệu phú, nhân vật này có một điểm khuyết trong thần kinh, vì kiếm tiền mà đã nếm trải qua đủ loại tình cảnh, sau đó không phụ sự mong đợi của mọi người trưởng thành mà giàu lên, tiền nhiều không kể xiết, lúc nào cũng yêu mến mọi người. Hắn vui với việc giúp đỡ người khác, nguyện ý không giấu giếm thân phận điểu ti của mình, dựa vào kinh nghiệm bản thân đã tích lũy được từng bước một bước chân vào giới thương gia.

Bộ phim này cho bên Mĩ sản xuất đầu tư, đạo diễn là người có danh tiếng hiển hách trong giới điện ảnh quốc tế, Từ Thanh Nam, người trong giới thường thân thiết gọi ông là Từ đạo diễn, ông là một đạo diễn tài giỏi, chỉ cần dựa vào danh tiếng thôi đã đủ để bảo đảm doanh thu phòng vé, cũng là đại chế tác hay dùng người mới để quay phim của chính mình, “Bạc Hạ” ngày đầu chính là diễn viên mới Dung Thụy Thiên, hậu kỳ “Alone” là nghệ nhân mới Diệp Thiếu Cảnh diễn, hai bộ phim ở đấu trường quốc tế đều giành được giải thưởng, phòng vé triệt để bị thâu tóm.

Hai bộ phim lần trước lấy đề tài nghiêm cẩn, lần này Từ đạo diễn muốn lấy đề tài tình yêu nhàn nhạ để triển thành phim, về phần vì sao lại chọn Cố Hoài Dương là bởi vì diễn xuất của y trong “Ngâm Mộ Giang”, ông thưởng thức diễn kỹ của y, nhưng y lại chỉ có một bộ phim truyền hình duy nhất, ông không có biện pháp để tìm hiểu thêm về y, tình cờ đúng dịp thấy y chụp quảng cáo, lập tức muốn y sắm vai nam chính, nói là làm, kịch bản ngay ngày hôm sau được đưa tới cho người đại diện của y, Tiết Tử Dật, nói cho anh ý tưởng.

Tiết Tử Dật biết kia là bộ phim của Từ đạo diễn, nhận được kịch bản nhanh chóng đưa cho Cố Hoài Dương xem qua, Cố Hoài Dương dùng cả đêm xem kịch bản, sau khi xem xong nhiệt huyết cả người liền sôi trào, hoàn toàn bị kịch tình hấp dẫn, y lập tức gọi cho Tiết Tử Dật muốn nhận bộ phim này, bất kể là vai diễn nào đều được, không ngờ Tiết Tử Dật thấp giọng nói một câu, “Bộ phim này, cậu có khả năng làm vai chính.”

Cố Hoài Dương ngơ ngác nhìn điện thoại di động, trên đầu dường như có tảng đá đập đến choáng váng, hồi lâu không thể tin đây là sự thật, không ngừng hỏi Tiết Tử Dật là thật sao? Tiết Tử Dật kiên nhẫn lặp lại một lần, cặn kẽ đem tình huống nói cho y biết, đợi điện thoại cúp rồi mới đưa mắt nhìn Nhiếp Minh Viễn đang xử lý công việc, “Em vừa nhận được một bộ phim điện ảnh.”

Nhiếp Minh Viễn an vị bên cạnh y, rõ ràng nghe được nội dung hai người trò chuyện, vì y mà cao hứng, “Chúc mừng em, em có thể trở về tổ kịch rồi.” Tiết Tử Dật gần đầy thay Cố Hoài Dương nhận được rất nhiều kịch bản, nhưng đến được trong tay y lại chỉ có le que vài bản, mỗi lần thấy y hoàn thành xong công việc liền gọi điện hỏi Tiết Tử Dật công tác ngày mai, biết tiếp theo vẫn là quay chương trình, đáy mắt tức khắc xuất hiện tia mất mác, so với tham gia chương trình để được xuất hiện trước công chúng, Cố Hoài Dương càng muốn nhận được kịch bản. Hiện tại y đã có được kịch bản, không những thế còn là một bộ phim điện ảnh rất tốt, đối với y đó chẳng khác nào một loại bồi thường cho tất cả.

Nhưng khi Cố Hoài Dương biết đạo diễn của “Lone” là Từ đạo diễn tiếng tăm lẫy lừng, vui sướng trên mặt liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt ưu sầu, “Từ đạo diễn nổi danh như vậy, sao có khả năng chọn em….”

“Ông ấy chọn em là vì cảm thấy em thích hợp với vai diễn.” Nhiếp Minh Viễn dịu dàng nói, hắn biết Cố Hoài Dương là người rất an phận, cho rằng phim của Từ đạo diễn chỉ có thể để minh tinh nổi tiếng đóng, còn y vẫn là người mới, không có khả năng, nhưng y đã quên mất một điều, y cũng là người ưu tú, đáng giá để đạo diễn dành một cơ hội y.

Cố Hoài Dương khép kịch bản, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Em cảm thấy có chút không giống thật….”

“Đứa ngốc, em chụp quảng cáo tốt như thế, được chú ý cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.” Lúc Nhiếp Minh Viễn thấy hình chụp quảng cáo sản phẩm của y, khoảnh khắc đó hắn đã biết y sẽ được nhiều đạo diễn chú ý, cơ hội nháy mắt sẽ tăng lên.

“Có thật không? Em vốn không phải người mẫu, biểu hiện không thể tốt được.” Cố Hoài Dương luôn cảm thấy biểu cảm của y lúc chụp ảnh, bởi vì khẩn trương mà vẻ mặt cứng ngắc rất không đẹp, không thể nào giống như lời Nhiếp Minh Viễn cả.

Nhiếp Minh Viễn ôn nhu trấn an y, “Lấy diễn viên mà nói, biểu hiện của em không tệ chút nào, vì thế nên Từ đạo diễn mới chọn em.”

“Em không biết quảng cáo còn có tác dụng đó.” Cố Hoài Dương chợt thấy có chút bất khả tư nghị.

Nhiếp Minh Viễn vươn tay ôm y vào lòng, hôn lên gò má y, “Quảng cáo có tác dụng tuyên truyền, biểu hiện của em tốt, tự nhiên sẽ có đạo diễn chú ý, muốn mời em đóng phim.”

“Anh lúc nào cũng khen em, em thật ra vẫn còn nhiều điểm chưa được lắm.” Lông mi Cố Hoài Dương nhẹ nhàng run rẩy, cảm thụ chính mình ở trong lồng ngực hắn truyền tới hơi thở quen thuộc câu dẫn, nếu không có Nhiếp Minh Viễn luôn ở bên cạnh ủng hộ, phỏng chừng y lâm vào mâu thuẫn, thậm chí cảm thấy tự ti, nghĩ rằng đối phương chọn lầm, giống như cái quảng cáo cao cấp kia, nếu không có Nhiếp Minh Viễn khích lệ, y khẳng định không dám bước vào studio chụp ảnh.

“Với anh mà nói, em so với người nào cũng ưu tú, cũng tốt hơn.” Nhiếp Minh Viễn dịu dàng vuốt sợi tóc y, “Nghe lời anh, nhận bộ phim này sẽ không có vấn đề gì đâu, em phải tin tưởng mình làm được.”

“Ân.” Cố Hoài Dương rốt cục cũng lên tinh thần, mỉm cười đáp ứng Nhiếp Minh Viễn, “Em sẽ cố gắng quay phim thật tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.